Sáng hôm sau, khi An Vân Thương mở mắt đồng hồ đã điểm 10 giờ sáng. Nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, cô miễn cưỡng lật mình bò dậy, lết vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Soi thấy gương mặt và cặp mắt sưng phồng vì ngủ nhiều, da đầy bã nhờn, cô thở dài, da dẻ của mình sao lại thành thế này?
Lau qua loa gương mặt cho tỉnh ngủ, xong việc, cô gọi xuống dưới lầu dặn Tiểu Lệ mang bữa sáng lên, tiếp theo ngồi an vị trước màn hình máy vi tính, chuẩn bị lên mạng đặt một bộ sản phẩm dưỡng da.
Cô nghĩ, hiện giờ mình đã là người có tiền, không cần tự ngược đãi bản thân làm gì, da không đẹp thì nên sài mỹ phẩm dưỡng da, không cần phải tiếc tiền nữa. Tuy cô cũng không có ý định bước ra khỏi cửa phòng để cho ai ngắm, nhưng cũng không thích gương mặt mình vừa sưng vừa nhờn như thế này.
Bộ mỹ phẩm dưỡng da cô đặt phải ba ngày sau mới đến, công tác giao hàng quá chậm chạp, thôi đành tìm phim trên mạng để xem. Chỉ một lúc sau đã thấy Tiểu Lệ đưa đồ ăn lên.
An Vân Thương vừa ăn vừa xem phim, cuộc sống như thế này thật quá mỹ mãn, cô hoàn toàn hài lòng.
Trước khi bị xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, An Vân Thương là một đứa trẻ mồ côi, sau khi đến tuổi tự lập, cô rời khỏi cô nhi viện và dốc sức làm việc ở bên ngoài, mỗi ngày đi làm đều mệt muốn ૮ɦếƭ nhưng tiền lương chẳng được mấy, điều kiện khu phòng trọ cô ở không được tốt, dù không thích nhưng vẫn phải cố gắng ở đó hai năm.
Khi đó cô đã từng nghĩ cuộc sống của mình khi nào mới khá lên đây? Đến lúc nào cô mới thôi lo lắng đến chuyện tiền nong, chuyện đang ngủ thì bị giật mình vì gián bò lên người, càng không lo đến cuối tháng lại phải đóng tiền nhà và tiền điện nước đây? Chỉ cần nhớ lại những chuyện đó thôi mà tim cô đã khó chịu như bị dao cắt vậy.
Hiện tại cuộc sống của cô rất tốt, không cần phải lo lắng bất cứ cái gì, chẳng mấy khi có được cơ hội hưởng thụ như thế này, không thể để lãng phí.
Chờ một thời gian nữa, khi hai đứa con trai nhà họ Lương không bắt nạt dì Trầm Nguyệt nữa, cô nhất định sẽ đi ra ngoài du lịch!
Chuyện lúc đó cô nói với Tưởng Nguyệt không phải là đùa, bởi vì đi du lịch ngắm cảnh đẹp khắp nơi trên thế giới chính là mơ ước của cô.
Thế giới này đẹp đẽ như thế, cô còn trẻ, vẫn còn có cơ hội đi đây đi đó, sau này muốn đi chưa chắc đã được.
An Vân Thương ở lỳ trong phòng không chịu ra khỏi cửa, mấy ngày đầu không ai thấy có gì bất thường, chuyện xảy ra như vậy khiến tất cả mọi người đều không thấy thoải mái, chỉ có dì Trầm Nguyệt mỗi ngày đều đến gõ cửa phòng cô hỏi thăm, còn Lương Mạc Sâm hoàn toàn không có phản ứng gì.
Tròn ba ngày liền An Vân Thương không ra khỏi cửa, chỉ ở lì trong phòng lên mạng hoặc xem phim, dì Trầm Nguyệt đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột.
Bà nói chuyện với dượng Lương Khải, cho rằng nếu An Vân Thương còn ở lì trong phòng sẽ thành thói quen rồi sinh bệnh mất, thế là định đưa cô về nhà bà ngoại ở vài ngày.
Bà nói chuyện này với Lương Khải trong bữa ăn, lúc đó Lương Mạc Sâm cũng có mặt ở đó. Nghe thấy câu chuyện của dì Trầm Nguyệt nói với ba mình, hắn ta hơi dừng đũa, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, không nói tiếng nào, gương mặt vẫn lạnh tanh như cũ.
Nhưng sau khi ăn cơm xong, hắn lại tới gõ cửa phòng An Vân Thương.
An Vân Thương đang ăn cơm, cô không muốn xuống nhà nên gọi Tiểu Lệ mang cơm lên phòng cho cô. Vừa ăn cơm vừa xem phim hài đúng là sung sướng.
Nghe thấy tiếng đập cửa, cô buông đũa đi tới bên cánh cửa, thuận miệng nói vọng ra: “Dì Trầm Nguyệt, vừa ăn cơm xong đã tới tìm con tâm sự rồi ạ?”
Mấy ngày nay cô không xuống dưới nhà nên dì Trầm Nguyệt phải lên phòng nói chuyện với cô, vì thế lần này cô cũng nghĩ rằng người ngoài cửa là dì Trầm Nguyệt, không hỏi nhiều đã mở cửa ra, ai ngờ người đứng bên ngoài không phải dì Trầm Nguyệt, mà là Lương Mạc Sâm!
Hắn ta cao hơn cô nhiều, cô đã quên trong tiểu thuyết tả hắn cao bao nhiêu, An Vân Thương lại vừa mới xem phim hài nên đầu óc chưa kịp suy nghĩ, vì thế điều đầu tiên cô nghĩ đến khi nhìn thấy chiếc cằm của Lương Mạc Sâm là hắn cao hơn cô rất nhiều.
Cô nhìn lên, mệt mỏi hỏi hắn: “Anh tìm tôi có việc gì không?”
Ý là có chuyện gì nói mau, cô chưa ăn xong cơm, phim còn chưa xem hết kia kìa.
“Mấy ngày nay cô ở lì trong phòng là muốn trốn tôi sao?” Lương Mạc Sâm cúi xuống nhìn An Vân Thương, phát hiện cô đang mặc một bộ áo ngủ, tóc buộc tạm, gương mặt để mộc, tuyệt đối không giống phong cách trước đây của cô. Cô tự giam mình trong phòng đã rất lạ, nhưng lại còn xuất hiện lôi thôi lếch thếch trước mặt hắn ta thì đúng là không thể tưởng tượng được! Tại sao cô càng ngày càng trở nên kỳ quái như vậy?
“Anh hai ơi, có phải anh mắc bệnh tự kỷ nặng phải không? Tại sao lại nghĩ tôi không ra khỏi phòng là vì muốn trốn anh?” An Vân Thương che trán, suýt nữa đã bật cười sằng sặc. Không phải cô trốn Lương Mạc Sâm, mà cô đang trốn tình tiết của cuốn tiểu thuyết này, và tất cả những diễn biến xảy ra sau đó.
Nếu chỉ cần đối phó với một mình nam chính, cô sẽ không tự giam mình ở trong phòng như thế này. Vấn đề là, người muốn hại cô… không chỉ có một mình tay nam chính.
“An Vân Thương, cô đang có âm mưu gì phải không? Tôi thấy trong khoảng thời gian này cô có những hành động rất khả nghi.” Lương Mạc Sâm bước tới gần, đưa tay nắm lấy cằm của An Vân Thương. “Sao tôi cứ có cảm giác lúc trước cô nói không thích tôi chỉ là lời nói dối. Có phải cô vẫn còn thích tôi nên đang giở chiêu trò mới để thu hút tôi phải không?”
Oan quá! An Vân Thương bái phục trình độ tự kỷ của Lương Mạc Sâm.
Cô tránh cánh tay của Lương Mạc Sâm, sau đó dùng sức đấm nhẹ vào ng hắn ta, cười nhạt: “Anh yên tâm, tôi nói là giữ lời, đúng là lúc này tôi hoàn toàn không có hứng thú gì với anh cả!”
Có là kẻ mù cô cũng không bao giờ thích một người như Lương Mạc Sâm!
Lương Mạc Sâm thuận thế bắt lấy tay cô, cười tà: “Tốt nhất cô nên nhớ kỹ lời mình đã nói, đừng để một ngày nào đó đột nhiên lại nói lúc trước là vì bất đắc dĩ, sau đó tiếp tục bám lấy tôi.”
An Vân Thương nhếch miệng, cũng không trả lời, nhưng ánh mắt vừa lạnh lùng vừa khinh thường đã tỏ rõ thái độ của cô.
Lương Mạc Sâm hơi cảm thấy xấu hổ, hắn ta buông tay An Vân Thương, hừ lạnh rồi xoay người đi về phòng của mình.
Thấy Lương Mạc Sâm đã đi khỏi, cô cũng lập tức trở về phòng, đóng cửa đánh “Sầm!” khiến Lương Mạc Sâm vừa đi được mấy bước phải dừng lại, ngạc nhiên quay đầu nhìn cánh cửa vừa đóng chặt.
An Vân Thương thực sự không thích hắn sao? Hắn còn chưa đi xa mà cô đã đóng sầm cửa lại. Nếu là trước đây cô nhất định sẽ đứng ở cửa, cười khúc khích nhìn theo bóng lưng của hắn, hiện tại… hắn cảm thấy được sự lạnh lùng của cô đối với mình.
Lương Mạc Sâm nghĩ con người cô trước và sau thật quá tương phản, làm cho hắn ta nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.
- -
Buổi tối An Vân Thương nhận được cuộc điện thoại của Tưởng Nguyệt, cô ấy hỏi thăm vài câu, lời qua lời lại cuối cùng vẫn không nhịn được mà trách cô.
“Vân Thương, sao mấy ngày nay cậu không liên lạc với mình? Sau bữa tiệc hôm đó mình và cậu chưa gặp nhau thêm lần nào đó.”
Thực ra lúc màn hình điện thoại hiện lên tên của Tưởng Nguyệt, An Vân Thương đã biết chắc chắn hôm nay không thoát khỏi ma trảo của cô ấy. Cô hít sâu lấy hơi, cười híp mắt bắt đầu nói: “Mấy ngày nay mình ở nhà dưỡng thương mà, nghỉ ở nhà tiện thể xử lý một ít việc vặt nên không có thời gian gọi lại cho cậu. Có phải cậu định hù mình mất ngủ không? Nghe giọng nói của cậu ai oán quá.”
“Ách, mình lại không biết cậu bị mắc chứng mất ngủ từ bao giờ đấy…” Tưởng Nguyệt cúi đầu cười ra tiếng, cô âm thầm liếc sang một người ngồi gần đó, sau đó mới nói tiếp: “Mà có một người khác cũng đang nhớ cậu đấy.”
“Cái gì? Chỗ cậu có người nào đang nhớ mình à? Có phải chính là cậu không? Vậy ngày mai cậu sang đây chơi với mình đi.” An Vân Thương không để tâm tới câu nói đùa của Tưởng Nguyệt, cô thấy Tưởng Nguyệt là một cô gái tốt, rất đáng để kết bạn.
“Cứ quyết định như thế nhé, ngày mai mình sẽ sang nhà cậu.”
“Được, nhớ mua đồ ăn cho mình, mấy món cay cay ấy, mình rất thích ăn cay.” Nhân cơ hội này An Vân Thương mè nheo với Tưởng Nguyệt, cứ nói đến ăn là nước miếng trong miệng lại ứa ra.
“Giờ cậu lại thích ăn vặt, mình nhớ trước kia lúc còn đi học cậu vẫn thường hay kêu ca không thích mấy món ăn vặt vì nó dễ béo mà…” Bắt được một điểm nghi ngờ, Tưởng Nguyệt bắt đầu tra hỏi.
Quá đáng tiếc, nhưng đấy là cái cô ngốc An Vân Thương trước kia thôi, An Vân Thương bây giờ đã khác, cô thấy vóc người của mình hiện tại cũng không tệ, không cần phải giảm cân, cho nên muốn ăn gì thì ăn nấy thôi, có gì không tốt đâu.
“Không nên nhắc lại quá khứ nữa, hiện giờ chúng ta đã tốt nghiệp, cũng qua cái tuổi muốn giảm cân kể người kia chú ý rồi.” An Vân Thương khẽ cười.
Đầu dây bên kia, Tưởng Nguyệt thấy An Vân Thương nhắc đến người kia bèn vội vàng chuyển chủ đề: “Đúng vậy đúng vậy, đúng là lúc ấy không nên chê cậu béo, cậu bây giờ có béo cũng vẫn xinh. Cứ như vậy nhé, ngày mai mình sẽ tới tìm cậu.”
Cô thật sự không dám nhắc đến “người kia” nữa, bây giờ anh họ của cô đã quyết định theo đuổi An Vân Thương rồi, mà An Vân Thương cũng không còn thích Lương Mạc Sâm nữa, cô nên biết điều không nhắc đến anh ta để tránh việc An Vân Thương lại thích tay họ Lương kia.
“Vâng, vâng, mình làm một ít thạch mát chờ cậu tới nhé.” An Vân Thương nhớ tới công thức làm món thạch mà cô tìm được trên mạng, đột nhiên cảm thấy muốn được chia sẻ nhiều thứ với bạn bè.
“Biết rồi, chờ ngày mai mình đem đến cho cậu một món quà.”
“Món quà gì vậy? Mình rất hy vọng đó là đồ ăn vặt. Ha ha ha ha….”
“….”
Cả hai cúp máy, Tưởng Nguyệt để điện thoại xuống, chạy tới trước mặt Chu Ảm. Chu Ảm đang dạy em trai của Tưởng Nguyệt, cũng chính là em họ của Chu Ảm học bài. Đột nhiên cả hai thấy một bóng người xuất hiện trước mặt, hai anh chàng đẹp trai cùng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô.
Em trai của Tưởng Nguyệt không nhịn được: “Chị! Em còn bài tập chưa làm xong đó, chị đừng quấy rầy bọn em.”
Tưởng Nguyệt trừng mắt liếc xéo cậu em trai Tưởng Huân của mình, không thèm để ý lời cậu bé nữa. Sau đó cô tiếp tục cười híp mắt với Chu Ảm, không vội nói ra, cô muốn ông anh họ phải tự mình hỏi cô vừa gọi điện cho ai, cả hai nói những gì…
Chu Ảm biết người Tưởng Nguyệt vừa nói chuyện trong điện thoại có lẽ là An Vân Thương, nhưng anh không biết nội dung cuộc nói chuyện của hai cô, vậy mà con bé Tưởng Nguyệt lại rất dương dương tự đắc. Nhìn vẻ mặt của Tưởng Nguyệt, anh biết con bé muốn anh mở lời hỏi trước, nhưng… như thế anh sẽ bị con bé dắt mũi mất, đừng quên anh là Chu Ảm!
Cho nên…
Anh không để ý tới Tưởng Nguyệt, đưa tay phẩy phẩy đuổi cô đi, sau đó… anh không thèm nhìn Tưởng Nguyệt nữa, cúi đầu tiếp tục sự nghiệp vĩ đại, giảng giải môn số học cho Tưởng Huân.
Tưởng Nguyệt phát hiện mình bị ngó lơ, bèn bất mãn.
Cô đột nhiên hét toáng lên: “Ngày mai em muốn đến nhà Vân Thương chơi, còn nói sẽ tặng cho cô ấy một món quà thật to!”
Cả người Chu Ảm hơi khựng lại, mấy giây sau anh nghiêm túc ngẩng đầu hỏi cô: “Em định làm gì? Muốn anh đưa em đi mua quà sao?”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.