- Vì tao thích mày!
Hắn thích cô ư?
Cô không nói gì chỉ ૮ɦếƭ lặng trong vòng tay hắn!
Bấy lâu nay cô chỉ xem hắn là bạn. Một người bạn tốt nhất mà cô từng có.
________
- Dược! T mới biết quán trà sữa mới mở đấy! Hôm nay tao bao! - Cô ngồi sau bàn vỗ vai hắn
- Hôm nay tao bận! - Hắn đáp.
- Thôi vậy để hôm khác!
Lần đầu tiên thấy hắn từ chối cô.
________
- Dược! Tuần sau thi cuối năm rồi! Nay qua nhà tao ôn thi đi! - cô gẩy gẩy tay hắn
- Tao bận! - Chỉ vọn vẹn hai từ đó.
Vậy là cả ngày cô và hắn chẳng nói với nhau câu nào.
_______
- Dược! Mày bận không? - Cô hỏi
- Có! - Vẫn thái độ lạnh nhạt ấy.
Tại sao cô lại thấy bực bội vậy nhỉ?
Từ hôm hắn nói thích cô sau đó thì lại luôn luôn lạnh nhạt với cô.
Cảm giác như hắn đang tránh né cô vậy.
Rốt cuộc là tại sao?
Cả đêm hôm đó cô mất ngủ vì tự hỏi hắn bị gì mà lại xa lánh cô dần dần .
Hay là hắn ghét cô rồi?
__________
Hôm nay là ngày thi cuối năm . Hắn vẫn trưng cái mặt lạnh nhạt ấy.
Cô uể oải :
- Làm bài tốt nhé!
-......- Im lặng đến rợn người
Chẳng lẽ hắn ghét cô thật sao?
Ôi! Nhớ trước kia cô vơis hắn vui biết bao! Vậy mà bây giờ ...cứ như hai người xa lạ!
Cảm giác mất mát đến khó tả.
———-
- Ôi! Cuối cùng cũng thi xong! - Cô vươn vai hít sâu một hơi
- Cậu làm bài tốt không? - Anh ngồi bên cạnh hỏi.
Cô chẳng thèm trả lời. Từ dạo đó cô chỉ coi anh như không khí .
Sao hắn không hỏi cô có làm bài tốt không nhỉ?
- Mày làm bài thế nào!?- cuối cùng cô lại là đứa phải hỏi. Ôi thể diện ...bay sạch!!!
- Tạm ổn! - Đúng 2 từ 5 chữ
-.....- Thế là cuộc nói chuyện lại rơi vào im lặng một cách nhàm chán.
———
Cả ngày tiếp diễn hắn và cô không có gì mới mẻ hơn là chẳng nói với nhau đến nổi 3 câu.
Điều này khiến cô khó chịu thực sự!
Cái tên vô liêm sỉ ngày nào sao tự nhiên lại trở thành đứa lạnh lùng đến kinh khủng vậy?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.