Ngồi cả chuyến bay tới Pari, cuối cùng Hạ Ân mới có thể thoải mái gân cốt xuống máy bay đi lại. Nhưng đi được một đoạn, chân cô bị chuột rút nên không đi được tiếp. Mặc Thần cúi xuống bế cô lên rồi hai tay cầm hai cái vali của cô kéo đi. Nhìn Hạ Ân lúc này chẳng khác gì con gấu ăn lá trúc ôm thân cây cả.
Một đám áo đen xuất hiện tại sân bay thu hút sự chú ý của mọi người. Vừa trông thấy Mặc Thần, bọn họ dàn hàng nhường đường cho hắn đi vào chiếc ô tô đã đợi sẵn.
Cảm giác vào ô tô rất khác biệt, hình như chiếc xe này là đời mới? Quả nhiên, khi cô nhìn ra nhãn hiệu bên ngoài xe, người có tiền có khác. Con số mua xe này chắc phải tiêu tốn hàng tỷ là ít.
Tên áo đen ngồi phía trước quay lại rồi đưa cho Mặc Thần 1 tập tài liệu báo cáo.
- 9 giờ sáng mai, cuộc họp đại cổ đông sẽ diễn ra ở Tor White. Ngài có cần tôi chuẩn bị thứ gì không?
- Không cần, hiện tại tôi muốn đến khách sạn nghỉ ngơi.
- Vâng!
Hạ Ân có lướt qua giấy tờ trên tay của Mặc Thần. Hình như là giấy tờ mua bán gì đó. Nhìn con số trên tờ giấy mà cô suýt sốc nặng. Con số này quá lớn. Không biết Mặc Thần có làm ăn phi pháp gì không mà lại kiếm nhiều tiền tới vậy. Có nhất thiết phải nhiều như thế không?
Nghĩ tới đây cô có chút buồn bực. Ông trời quá bất công rồi. Mặc Thần không những có ngoại hình đẹp, lại còn có thể kiếm tiền nhiều như vậy. Nếu tính sơ ra thì 1 ngày làm việc của hắn bằng 5 năm đi làm cật lực của cô.
Khách sạn được thuộc hạ của hắn chuẩn bị rất chu đáo. Đó là một khách sạn nằm trong top 5 khách sạn đắt nhất Pari. Đã vậy, khung cảnh quanh đây rất đẹp, lại được trang hoàng theo phong cách hoàng gia. Cái tầm cỡ như vậy chỉ dành cho giới thượng lưu hưởng thụ.
Đồ đạc của cô cũng được nhân viên mang đi cất giữ. Mặc Thần có chút nóng vội, hắn nắm chặt tay cô kéo vào trong thang máy rồi lên tầng cao nhất phòng Tổng Thống. Cửa phòng vừa được mở ra, Mặc Thần đẩy cô vào trong rồi thuận thế đóng cửa lại.
Cô còn đang mơ hồ không hiểu gì, hắn lập tức giữ chặt lấy gương mặt của cô cứ thế cúi xuống hôn. Nụ hôn của hắn rất mãnh liệt khiến cô không thể nào bắt kịp động tác của hắn.
- Mặc... Thần... ưʍ.... tôi không thở được...
Dường như không quan tâm tới sự phản kháng của cô, Mặc Thần thuần thục vươn tay cởϊ áσ khoac ngoài của cô. Chân tay của cô không hiểu sao mềm nhũn cả ra, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ của hắn mới có thể giữ vững. Mặc Thần thuận tay bế thốc cô lên rồi đặt cô ngồi lên một cái kệ cao đủ tầm.
Hạ Ân đang ngơ ngác, đột nhiên rất nhiều tiếng cúc áo rơi xuống nền gạch lạnh lẽo. Là Mặc Thần một phát giựt đứt hết cúc áo của cô. Gương mặt của Hạ Ân thoáng chốc đỏ ửng lên. Bờ *** mịn màng ẩn hiện trong chiếc áo ren viền đen. Một cảnh xuân đẹp cứ thế hiện ra trước mắt của hắn.
Đây không phải là lần đầu tiên cô và hắn xảy ra quan hệ. Nhưng, không hiểu sao cô vẫn thấy xấu hổ. Hạ Ân thừa nhận cô là kẻ mặt dày nhưng trước sự cuồng bạo của hắn, cô không thể suy nghĩ thêm được cái gì nữa. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
*** của bản thân trỗi dậy mãnh liệt. Một tháng qua có trời mới biết hắn nhớ cô tơi nhường nào. Hô hấp của Mặc Thần có chút dồn dập, hắn lại cúi xuống hôn cô. Nụ hôn nóng bỏng khiến Hạ Ân không kìm được tiếng mà rên khẽ. Hàng động nào đủ là đòn khiêu khích chí mạng đối với Mặc Thần. Hắn di chuyển cắn nhẹ lên vành tai mẫn cảm của cô. Bàn tay không an phận mà di chuyển sờ soạng mọi thứ.
Vừa mới gặp lại sau một tháng cũng đủ để thấy hắn đã kiềm chế tới mức nào.
Trước đây, Mặc Thần có rất nhiều tình nhân. Hắn đối với mấy người phụ nữ đó chỉ đơn giản là giải quyết nhu cầu. Nhưng, mỗi lần lên giường, nhìn những người phụ nữ đó uốn éo lấy lòng của hắn, mùi nước hoa xộc vào mũi khiến hắn không chịu nổi mà phải vào phòng tắm ra sức rửa cơ thể thật sạch sẽ. Cố Duy Nhất từng nói với hắn rằng bệnh sạch sẽ của hắn ngày càng trầm trọng, nếu không lên giường với phụ nữ được thì tốt nhất là đi tu phật.
Hắn cũng từng cho là thật. Nhưng khi gặp Hạ Ân, không hiểu sao bản tính của hắn lại thay đổi. Hắn có thể cảm nhận rõ cơ thể của mình phản ứng mãnh liệt với cô. Mùi hương trên cơ thể cô rất đặc biệt tự nhiên, không giống như mùi nước hoa của những người phụ nữ khác.
Thân hình mềm mại của Hạ Ân như mất sức tựa vào trong lòng hắn. Mặc Thần có chút kích động, hắn thì thào nhẹ bên tai cô.
- Ân Ân, tôi làm nhé?
Hạ Ân suy nghĩ nhất định không được rơi vào lời dụ hoặc của hắn. Nhưng hiện tại cơ thể cô rất nóng, một loại khao khát từ tự đáy lòng trỗi dậy. Cô lập tức ôm lấy cổ Mặc Thần rồi vùi mặt vào hõm cổ của hắn thỏ thẻ.
- Đừng... ở... bên ngoài... này....
- Được, chúng ta vào phòng ngủ!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.