- Hạ Ân! Quay lại đây!
Cơ thể cô bỗng dừng lại, chân tay như đang bị thứ gì đó điều khiển.
- Mặc Thần... xin anh... xin anh hãy tha cho tôi đi... làm ơn...
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế mạ vàng sang trọng bỗng nhếch miệng. Trên người hắn toát ra một khí chất lãnh đạm mà lạnh lùng. Bộ vest đen làm cho người ta nhìn vào cũng phải run sợ bởi khí chất vương giả. Bàn tay với từng những Ng'n t thon dài đang nhẹ nhàng lắc lắc ly R*ợ*u vang đỏ chói.
Dưới ánh đèn, vẻ đẹp của hắn càng tà mị hấp dẫn trí mạng. Có vẻ hắn đối với nỗi sợ hãi của cô càng ngày càng hứng thú.
Vợ của hắn - thật sự khiến hắn cảm thấy càng ngày càng yêu cô.
Trên đại sảnh được trải thảm dài, Hạ Ân sợ hãi tới nỗi bật khóc thút thít. Chân tay cô không cử động nổi, nguyên do vì sao cô biết rất rõ. Chính là người đàn ông ma quỷ kia đang điều khiển cả cơ thể cô như một con rối.
Quả nhiên, Mặc Thần đặt ly R*ợ*u sang bên cạnh. Hắn giơ bàn tay lên, lập tức cơ thể của Hạ Ân từ từ quay lại tiến lại về phía hắn. Đầu óc của Hạ Ân giờ trống rỗng, cô chỉ biết bản thân sắp bị hắn tóm tới nơi rồi. Từ khi lấy hắn cô chưa bao giờ vui vẻ cả. Trong mắt cô, Mặc Thần chính là một nỗi sợ hãi kinh hoàng ám ảnh trong tâm trí.
Lấy hắn chính là sai lầm lớn nhất của đời cô.
Nếu có thể quay lại mấy tháng trước, cô tình nguyện để hắn ૮ɦếƭ chìm dưới biển cũng không tình nguyện cứu hắn.
Hạ Ân bị điều khiển đến trước mặt của Mặc Thần. Hắn giang rộng tay ra, mặc cho ly R*ợ*u đỏ bên cạnh rơi xuống thảm quý. Cơ thể của cô lập tức bị hắn ôm trọn vào lòng.
Không thể cựa quậy, không thể cử động chân tay... cô hiện tại quá thảm hại rồi...
Mặc Thần từ từ nâng mặt của cô lên đối diện với hắn. Nụ cười trên môi càng đậm.
- Hạ Ân, em định chạy đi đâu vậy?
- Xin... anh...
- Sao lại xin tôi? Xem kìa, nước mắt em lem hết cả mặt rồi!
Hắn vừa nói vừa lau nước mắt trên gương mặt của cô. Nếu là trước kia, có lẽ Hạ Ân đã rung động thật sự. Nhưng hiện tại, lời nói và hành động của hắn khiến cô chột dạ, dự cảm sắp có chuyện gì xấu sắp xảy ra.
Lau xong nước mắt cho cô, Mặc Thần từ từ đưa di chuyển tay hơi nhích xuống dưới. Ngay lập tức, đôi mắt của hắn tối đen, tay P0'p chặt lấy cằm của cô.
- Tôi chiều em quá nên em không coi tôi ra gì? Chạy trốn sao?
Hạ Ân sợ hãi tới mức dù bị P0'p đau nhưng cô dường như cũng chẳng cảm thấy đau đớn là gì nữa. Cô lắc đầu liên tục, nước mắt lại ứa ra.
Lúc này, Mặc Thần buông lỏng tay ra. Hắn ôm chầm lấy cô, một tay ôm eo, một tay vuốt nhẹ lên mái tóc đen óng mượt.
- Ngoan, đừng chạy trốn nữa! Đây là lần thứ 3 rồi. Tôi đã mất hết kiên nhẫn với em!
- Em... sẽ không làm vậy nữa... Mặc Thần... em... biết lỗi rồi... xin anh... hãy tha cho em...
Hạ Ân phải cố gắng lắm mới nói được một câu. Thấy chân tay đã cử động được rồi, cô mới nhanh trí ôm lại Mặc Thần hòng xoa dịu cơn tức giận của hắn. Nếu bây giờ cô chống đối, kết quả chỉ có thể thảm hơn mà thôi. Vừa nãy chính cô nghe thấy hắn nói chuyện với thuộc hạ về việc thu mua công ty của gia đình cô. Hắn nói ai chống đối thì phải khử ngay. Chính vì quá sợ hãi nên cô mới vô thức quay người chạy đi. Nhưng, bản thân cô lại quên mất rằng mình đang ở trong biệt thự của hắn.
- Hạ Ân... tôi vì quá yêu em thôi. Yêu đến ૮ɦếƭ tôi cũng phải khiến em bên cạnh tôi...
Câu nói này của Mặc Thần như sét đánh ngang tai cô. Tia hy vọng cuối cùng Hạ Ân đã bị hắn dập tắt ngay.
Mặc Thần buông cô ra, hắn nhìn cô chăm chú rồi cúi xuống bá đạo lên đôi môi của cô. Nụ hôn này của hắn khiến cô không tài nào thở nổi, hương vị nam tính của hắn cứ quanh quẩn bên mũi của cô. Hôn cho tới khi thỏa mãn, Mặc Thần mới hài lòng buông tha cho cô.
Tưởng chừng mọi chuyện như sắp kết thúc, Mặc Thần bỗng đan tay hắn vào tay của cô. Xong hắn giơ lên hôn lên mu bàn tay cô vẻ yêu thương.
Nhưng, vài giây sau, giọng nói của hắn vang lên lạnh như thấu tận xương tủy.
- Hạ Ân, ngoan ngoãn một chút. Tuy em đã làm tôi nổi giận nhưng tôi sẽ không vì thế mà gϊếŧ em. Đôi chân này của em... phải bị bẻ gãy... như vậy sau này em mới không thể chạy trốn nữa!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.