Chờ đợi bảy tháng, cuối cùng cũng chờ được anh trai ra tù.
Chúng tôi tất cả đều vui mừng, nhưng tôi cảm thấy vui vẻ nhất có lẽ là Kiều Kiều.
Kiều Kiều của chúng tôi không còn cười vui vẻ thật tâm kể từ khi anh bị bắt giam.
Ngày hôm nay tôi lại nhìn thấy nụ cười hạnh phúc nở trên môi bạn ấy.
Lúc anh trai được phán xét vô tội, Kiều Kiều vui đến phát ngốc, cứ đứng yên một chỗ nhìn anh trai.
Tôi phải huých tay bạn ấy thì mới định thần lại được.
Tôi không hiểu sao anh trai thấy Kiều Kiều lại lạnh nhạt với bạn ấy như thế.
Tôi cứ nghĩ người đầu tiên anh ấy nói chuyện là bạn ấy mới phải.
Tôi đã tưởng tượng ra cái cảnh hai người ôm nhau hạnh phúc, nước mắt lưng tròng.
Nhưng cái tôi thấy trước mắt lại là câu nói cảm ơn xa cách của anh trai và nụ cười gượng gạo của Kiều Kiều.
Tôi chủ động phá vỡ không khí lúng túng ấy, cùng mọi người đưa anh trai về nhà.
Trong suốt bữa ăn anh trai nói chuyện với tất cả mọi người, ngoại trừ Kiều Kiều.
Tôi thấy anh trai từ khi vào tù thì rất lạ, Kiều Kiều đến thăm anh ấy không gặp thì thôi, bây giờ về nhà rồi cũng không thân mật với bạn ấy như trước.
Tôi bất bình thay Kiều Kiều, lên tiếng nói thay bạn ấy.
Anh trai chỉ trả lời một câu “Vậy à?”.
Gì vậy chứ, sao anh có thể đối xử với bạn ấy như thế.
Anh vào tù, bạn ấy là người buồn nhất, anh ra tù, bạn ấy là người vui nhất, tại sao anh ấy có thể thờ ơ như thế.
Khi anh trai bị phán hai năm tù, ngày ngày Kiều Kiều lấy nước mắt rửa mặt, người cũng gầy đi một vòng.
Dù sau đó Kiều Kiều đi làm lại bình thường, nhưng tôi hiểu rõ nhất, bạn ấy chỉ đang giấu nỗi đau vào lòng, tự mình chịu đựng, tự mình *** vết thương.
Tôi định lên tiếng trách móc anh thì Kiều Kiều cản lại.
Tôi thấy một nỗi buồn thoáng qua trong ánh mắt bạn ấy.
Tôi không đành lòng, đáng lẽ bạn ấy phải là người vui nhất mới phải.
Buổi tối anh trai chỉ nói với Kiều Kiều vài câu, anh thậm chí còn nói chuyện với cô thư ký Ngọc Ánh kia nhiều hơn.
Mặc dù cô ấy là người có công nhất trong việc giải oan cho anh trai, chúng tôi cũng rất cảm ơn cô ấy, nhưng nếu cô ấy muốn làm chị dâu tôi, thay thế vị trí của Kiều Kiều, thì không chỉ tôi, cả ba mẹ tôi cũng nhất định không đồng ý.
Đêm ấy Kiều Kiều không ở lại.
Nửa đêm, hơn một giờ sáng tôi thức giấc thấy tiếng động trong phòng sách.
Tôi đi sang, thấy phòng sách đang sáng đèn.
Tôi không đi vào, chỉ mở hé cửa ngó vào xem.
Anh trai đang ngồi trước máy tính, không biết nhìn cái gì rất chăm chú.
Tôi như thấy được một sự hoài niềm trong mắt anh, có vui, cũng có buồn.
Anh đưa tay chạm lên màn hình máy tính, giống như đang vuốt ve, rất lâu mới bỏ tay xuống.
Trước kia Kiều Kiều thường xuyên lưu hình ảnh của bạn ấy và anh trai trong máy tính.
Tôi thở dài, trở về phòng ngủ.
Cả đêm ấy có mấy lần thức giấc, tôi vẫn thấy phòng sách sáng đèn..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.