Âm thầm liếc nhìn Hàn Nhất Quân, Bạch Vy Vy nhìn từ góc độ này thì có thể thấy môi anh có cong lên.
"Giám đốc..." Bạch Vy Vy nhẹ gọi.
Hàn Nhất Quân quay lại, thu đi vẻ mặt ban nãy.
"Nhà tôi hơi ồn, mong anh thứ lỗi" Bạch Vy Vy nhỏ giọng thì thầm, không muốn ảnh hưởng tới ba người kia đang vừa ăn vừa chửi nhau te tua.
"Ừ, rất ồn..." Hàn Nhất Quân nhìn họ nói.
Bạch Vy Vy nghe xong có thất vọng. Nhưng Hàn Nhất Quân tiếp câu.
"Nhưng, rất vui"
Anh nắm lấy còn tay còn lại của cô, mỉm cười.
"A, quên mất hai người. A Quân, ăn đi con, món thịt kho tàu của bác cũng tạm ổn, ăn đi rồi cho bác ý kiến" mẹ Bạch không tốn hơi với đứa con thứ nữa, quay sang quan tâm con rể.
"Đúng đúng, món này của mẹ nó là ngon nhất, hôm nay con tới bọn ta mới được ăn đó, nếu không chắc tới đầu năm sau mới được ăn"
"Ba, mẹ, hai người thiên vị, người ta chưa vào nhà đã thương anh ta hơn con" Bạch Cẩm Cẩm bĩu môi, nũng nĩu.
Nhưng vẫn như vậy, bị ăn một bụng bơ, có nói thế nào thì ba mẹ cô vẫn không đáp lại.
Bữa cơm cứ như vậy mà kết thúc, cả nhà lại ngồi xem ti vi.
"A Quân, con có chỗ nghỉ chưa?"
"Tạm thời vẫn chưa ạ" Hàn Nhất Quân lễ phép thưa.
"Nếu không chê con có thể ở lại. Con ngủ cùng Vy Vy"
"Mẹ" Bạch Vy Vy nghe xong, chút nữa sặc nước.
"Dạ thôi, con nghĩ con nên kiếm một khách sạn gần đây"
"Như vậy sao được. Con cứ ngủ chung với Vy Vy" mẹ Bạch nói xong còn cố ý ra ánh mắt *** nhìn Bạch Vy Vy.
"Vậy thì con không từ chối" Hàn Nhất Quân tất nhiên đồng ý. Đây là điều anh muốn mà.
Thế là Bạch Vy Vy phải ngủ cùng Hàn Nhất Quân, cô không thể cãi lời ba mẹ, ai bảo cô là một đứa con ngoan T.T
____
"Giám đốc, tôi nhường giường cho anh đó" Bạch Vy Vy ôm chăn nói với Hàn Nhất Quân.
"Vậy em ngủ ở đâu?"
Hàn Nhất Quân vừa tắm xong, nghe cô nói vậy cũng không ngạc nhiên cho lắm, cô chưa chấp nhận anh thì làm sao có việc ngủ chung.
"Tôi đến phòng Cẩm Cẩm"
"Vy Vy, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện một chút"
"Có chuyện sao?" Cô trèo lên giường, mong ngóng nghe chuyện, dù sao hóng hớt cũng là bản tính phụ nữ, ngày thường cô không thích hóng hớt nhưng khi một ai muốn nói với cô chuyện gì đó thì cô nghe rất chăm chú.
"Chuyện của chúng ta. Vy Vy, chúng ta sắp kết hôn, em có thể đổi cách xưng hô không?"
Hàn Nhất Quân rất để ý cách xưng hô của cô. Lúc gọi anh và ăn cơm, nghe cô kêu anh là Nhất Quân, nghe ngọt sớt. Nhưng khi ba mẹ cô không để ý, cô lại gọi là giám đốc, xem ra cô vẫn chưa chấp nhận anh.
"Thế tôi nên gọi anh là gì?" Bạch Vy Vy chớp mắt, cô nên gọi bằng gì? Anh là giám đốc của cô, nên nên gọi giám đốc cũng đúng mà.
"Ừm... Nếu được thì gọi chồng từ ngay bây giờ đi" Hàn Nhất Quân đỏ mặt.
Muốn cô gọi anh là gì đây? Gọi chồng là hợp nhất.
"Cái này thì..."
"Nếu quá khó thì cũng không sao, cứ từ từ."
"Giám đốc, anh có ác cảm với gia đình tôi không?" Bạch Vy Vy thật rất muốn hỏi câu này từ lúc ăn cơm rồi. Nhà cô ồn ào như vậy, anh lại thích yên tĩnh, có phải sẽ không thích gia đình cô không???
"Không có, rất thích là đằng khác. Chỉ là không thích Cẩm Cẩm, cô ấy có gì đó rất ghét tôi..." Hàn Nhất Quân cảm thấy như vậy.
"Nó sao? Nó thương tôi nên mới như vậy. Thật ra nó yếu đuối lắm, chỉ là hay muốn chọc tức ba mẹ thôi"
Bạch Cẩm Cẩm trong mắt mọi người luôn là một cô gái hoạt bát, dễ thương nhưng cô biết, nó không như vậy. Nó không mạnh mẽ, rất hiểu chuyện. Ba mẹ không biết, nhiều đêm nó còn gặp ác mộng nữa. Chuyện đó là do cô mà ra...
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.