Đặng Duy Khiêm đứng thẳng người chỉnh lại quần áo sau đó sải nhanh bước chân mở cửa cho bố. Cửa vừa mở ra, việc đầu tiên ông Đặng làm là đảo mắt xung quanh phòng làm việc của con trai quan sát một lượt rồi mới nhìn đến Duy Khiêm, ông hỏi:
– Con làm gì trong phòng mà bố gọi mãi mới ra mở cửa thế?
– Con đang xem dở tài liệu. Hôm nay bố đến công ty có việc sao ạ?
– Phải.
Duy Khiêm theo ông Đăng đến ghế sofa ngồi xuống, anh rót cho bố một tách trà, đẩy về phía ông, anh hỏi:
– Việc gì vậy ạ?
– Tôi đến kiểm tra xem anh có chuyên tâm làm việc không?
– Ngày nào con chẳng chuyên tâm, bố cứ lo thừa.
Ông Đặng gật gù ra vẻ hài lòng, cầm tách trà nhâm nhi một ngụm, ông nói:
– Con nhỏ thư ký của anh nó đi đâu rồi? Tôi không thấy nó trong phòng. Nhân viên kiểu gì mà đang giờ làm việc biến đâu mất tăm. Hay hôm nay nó nghỉ?
Nghe ông Đặng nhắc đến mình, Thư Kỳ chột dạ ngồi im bất động, đến thở cũng không dám thở mạnh. Cô đang không hiểu ông tìm mình có chuyện gì thì được Duy Khiêm hỏi hộ:
– Bố tìm cô ấy có việc sao?
– Bố xem dự án hợp tác với công ty QNN thôi. Tiện đánh giá năng lực làm việc của cô ta.
– Dự án đó con giao cho Đình Phong, bố muốn xem để con bảo cậu ấy đem qua cho bố.
– Ừ.
Ông Đặng nói dối cho qua chuyện chứ chẳng thể nói thẳng là tìm gặp Thư Kỳ nhắc cô tránh xa Duy Khiêm, cấm cô dính lấy anh suốt ngày. Duy Khiêm bảo:
– Giờ bố cũng lớn tuổi rồi, chuyện của công ty cứ để con lo, bố chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi an dưỡng thôi. Buồn chán thì tìm mấy ông bạn đánh cờ, câu cá hoặc đi du lịch đâu đó.
– Con bé Kiều Băng nó thế kia, tôi làm gì có tâm trạng hưởng thụ. Còn anh nữa, anh mau mau lấy vợ đi cho tôi nhờ.
– Chuyện này từ từ hãy tính ạ?
– Từ từ đến bao giờ? Lúc nào nhắc tới anh cũng trốn tránh là sao? Anh có định lấy vợ không đây, hay đợi ông già này ૮ɦếƭ mới chịu lập gia đình?
Mỗi lần nói đến chuyện hôn nhân đại sự, ông Đặng đều gây áp lực với Duy Khiêm. Bố muốn anh kết hôn nhưng đối tượng phải là người ông ưng ý, nói thẳng ra thì ông thích con gái nhà họ Trịnh, chỉ muốn anh rước cô ta về làm vợ. Nếu không cũng phải chọn người có gia cảnh tốt, tương xứng với nhà họ Đặng, giúp được Duy Khiêm trong công việc, đem lại lợi ích cho Tập đoàn Glory.
– Kiểu gì con cũng lấy vợ, sinh cho bố mấy đứa cháu nội. Bố không cần vội.
– Không vội? Tôi đang sốt ruột đây. Có mỗi hai đứa con thì một đứa ra nông nỗi thế kia, một đứa mãi không chịu lấy vợ. Đến bao giờ anh sinh cháu cho tôi? Mấy năm nữa hả?
Bị hỏi nhiều, Đặng Duy Khiêm buồn bực trả lời cho có:
– Cuối năm. Cuối năm con lấy vợ là được chứ gì?
– Rồi. Anh lấy ai? Tôi nói cho anh rõ, không phải đứa con dâu tôi ưng thì anh đừng hòng kết hôn với cái loại con gái không ra gì. Anh biết chưa?
– Bố muốn con kết hôn nhưng phải là người vừa ý bố, vậy sao bố không lấy vợ thay con luôn đi?
– Cái thằng này.
Ông Đặng đặt mạnh tách trà xuống bàn phát ra một âm thanh rất lớn tưởng chừng sẽ làm vỡ cốc. Ông tức giận bảo:
– Anh ăn nói với bố mình thế hả?
– Con chỉ cảm thấy bố vô lý thôi. Con kết hôn với ai là lựa chọn của con, xin bố đừng can thiệp.
– Anh giỏi. Anh có tình cảm với con nhỏ thư ký kia đúng không? Anh muốn lấy nó chứ gì?
Mặc dù Thư Kỳ chưa muốn ông Đặng phát hiện ra quan hệ của họ nhưng cô rất mong chờ đáp án từ Duy Khiêm. Cô muốn biết anh có vì tình yêu của hai đứa mà lựa lời thuyết phục bố chấp nhận cô không? Thế nhưng, câu trả lời Thư Kỳ nghe được không khỏi khiến cô chạnh lòng:
– Không phải. Con đã giải thích với bố nhiều lần rồi mà bố vẫn không tin con à?
– Tôi tin sao được khi con nhỏ đó ngày ngày kè kè bên cạnh anh. Cứ cho là anh không thích nó, nhưng nếu nó giở trò câu dẫn anh, anh có chắc tâm lý mình vững vàng, không rung động không?
– Cô ấy không câu dẫn con, bố dừng có nói người ta như thế.
– Anh không muốn tôi nghĩ sai về nó thì mau có người yêu đi. Cuối tuần này con bé Ngọc Yến về nước, anh sắp xếp thời gian đến sân bay đón nó cho tôi.
– Con còn rất nhiều việc cần xử lý, bố để cô ấy tự bắt xe về đi. Lớn rồi đâu phải trẻ con nữa, không thì con bảo Đình Phong tới đón.
– Anh đừng có trốn tránh. Cuối tuần là ngày nghỉ, anh xử lý việc gì? Không nhiều lời nữa, anh không đi đón con bé thì không xong với tôi đâu.
Dứt lời, ông Đặng đứng phắt dậy bỏ đi để mặc con trai bất mãn không muốn làm theo.
Duy Khiêm phiền não khóa trái cửa phòng. Lúc này Thư Kỳ cũng đứng dậy, cô nhìn sắc mặt không tốt của anh, lời đầu tiên thốt ra khỏi miệng đó là:
– Ngọc Yến là ai?
Duy Khiêm hít một hơi rồi thở dài, anh đáp:
– Con gái của bạn bố mẹ anh.
– Là người mà bố muốn anh kết hôn phải không?
– Bố muốn chứ anh không muốn.
– Sao anh không nói với bố là anh có người yêu rồi, sao không thừa nhận là có tình cảm với em?
Chân mày Duy Khiêm khẽ nheo lại, anh hỏi ngược cô:
– Em bị sao thế hả? Chính em là người không muốn bố anh phát hiện ra quan hệ của chúng ta mà. Thái độ nói chuyện của em bây giờ là gì đây? Đang chất vấn anh à? Phụ nữ bọn em khó hiểu thật đấy.
– Đúng là em chưa muốn bố anh biết chuyện chúng ta nhưng anh cũng phải tỏ rõ quan điểm của mình, dứt khoát với cô gái kia chứ. Bố anh không thích em chẳng lẽ anh không vì em mà nói đỡ trước ông ấy à, anh không thuyết phục được bố hay không muốn tiến xa hơn với em?
– Em nghĩ đi đâu thế? Nếu câu trả lời vừa rồi của anh nói với bố không làm em vui, thì được thôi, giờ anh gặp bố thừa nhận là anh và em đang yêu nhau. Được chưa?
Nói rồi, Duy Khiêm toan bước đi nhưng Thư Kỳ giữ lại. Dù sao cũng chưa phải lúc mà ban nãy anh đã bác bỏ lời bố nên cô không làm khó anh nữa, thấy anh có ý muốn đi như vậy là đủ rồi.
Duy Khiêm nhìn bàn tay đang giữ cánh tay mình, anh kéo Thư Kỳ ôm vào lòng, tựa cằm lên đầu cô, trấn an:
– Anh và Ngọc Yến chỉ là bạn, em không cần lo anh sẽ cưới cô ấy theo ý bố anh.
Thư Kỳ gật đầu, cô ngước lên đối diện với Duy Khiêm, hỏi anh một câu:
– Anh… có từng nghĩ sẽ kết hôn với em không?
Trước câu hỏi bất ngờ của Thư Kỳ, nội tâm Duy Khiêm vô cùng phức tạp. Nếu giữa hai người không tồn tại thù hận chỉ có tình yêu chân thành, anh nhất định sẽ kết hôn với cô mặc kệ sự phản đối của bố. Tiếc là giữa bọn họ tồn tại mối thù không thể xóa. Anh không thể yêu cô không chút toan tính, không thể lấy cô về làm vợ để em gái mình gọi em gái kẻ thù là chị dâu.
Thế nhưng Duy Khiêm không khẳng định cũng chẳng phủ nhận mà chỉ đáp:
– Ừ.
Rõ ràng anh đang lừa gạt Thư Kỳ nhưng lại cho cô biết bao vọng tưởng.
– Nếu bố anh cứ ghét em mãi, em không cách nào làm cho ông ấy thích em, chấp nhận em ở bên anh, vậy anh có bỏ em không?
– Nếu nghe lời bố, anh đã chẳng để em làm người yêu anh.
– Anh nói rồi đấy nhé. Hứa không bỏ em đi.
– Ừ. Hứa.
– Không được gần gũi với cô gái tên Ngọc Yến kia.
– Em ghen à?
Thư Kỳ xấu hổ vùi đầu vào l*иg ng Duy Khiêm, cô thừa nhận:
– Vâng. Nếu anh không giữ chừng mực với cô ấy em sẽ buồn đấy.
– Ừ.
– Em không phải người ghen tuông mù quáng, cũng không cấm anh kết giao với bạn bè khác giới nhưng anh phải cho em niềm tin.
– Vậy em vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tình yêu của anh à?
– Không phải. Em không muốn bị lừa gạt lần nào nữa thôi. Nếu anh hết yêu em, anh phải nói rõ ràng với em, không được ở sau lưng em mập mờ với người khác.
– Ừ.
Thư Kỳ không biết từ lâu Duy Khiêm luôn lừa dối cô, những lời của anh hôm nay chẳng biết có bao nhiêu phần trăm là thật lòng, có thể là 100%, cũng có thể phần trăm bằng không. Nhưng cô vẫn cứ chìm đắm trong tình yêu của anh, ngày một lún sâu hơn, dành trọn trái tim yêu thương người đàn ông ấy.
Cuối tuần, Duy Khiêm thật sự không muốn ra sân bay đón Ngọc Yến nhưng vì bố gọi điện bắt buộc anh quá nhiều sau cùng anh đành chiều ý bố.
Tại sân bay đông đúc người qua lại, bóng dáng một cô gái thanh mảnh kéo theo hai chiếc vali to đùng đang ngó nghiêng tìm kiếm người quen. Cô ấy đội chiếc mũ lưỡi trai màu hồng, đeo kính đen bản to che hết nửa gương mặt nhưng Duy Khiêm vẫn nhận ra.
Ngọc Yến vừa hay nhìn thấy anh, cô ấy vẫy tay gọi:
– Anh Duy Khiêm… anh Duy Khiêm… em ở bên này.
Duy Khiêm sải bước đi tới giúp Ngọc Yến kéo vali ra xe rồi rời đi nhưng không phải về nhà cô ấy mà là biệt thự của Duy Khiêm theo ý ông Đặng yêu cầu.
Về đến nơi, ông Đặng đang ngồi ở phòng khách uống trà đọc báo, đối diện ông là Kiều Băng lặng im ôm con gấu bông trong lòng hướng mắt đến màn hình tivi, còn giúp việc thì tất bật chuẩn bị bữa trưa cho họ.
Ngọc Yến tháo kính đen, cúi chào ông Đặng:
– Bác trai, cháu về rồi ạ.
Ông Đặng vui vẻ lên tiếng:
– Ừ, ừ. Lại đây bác xem nào, mấy năm không gặp cháu ngày càng xinh xắn hơn trước.
– Dạ. Cháu cảm ơn bác ạ.
Kiều Băng thấy trong nhà xuất hiện người lạ thì thoáng sợ sệt, nhưng không la hét, kích động mạnh mẽ như gặp Thư Kỳ mà chỉ hơi run rẩy, thu người lại ôm chặt con gấu bông trong lòng, hai mắt mở to quan sát cô gái trước mặt.
Duy Khiêm đang đứng cạnh Ngọc Yến phải bước tới ngồi bên em gái, trấn an cô:
– Đừng sợ. Em ấy là Ngọc Yến, con gái cô Phương Thảo – bạn thân của mẹ đó. Ngày trước em và em ấy chơi rất thân, em nhớ ra không?
Kiều Băng chớp chớp đôi mắt to tròn, lắc lư đầu mình nhìn Ngọc Yến. Tuy cô không mở miệng nói chuyện nhưng dường như có nhớ ra nên cơ thể dần thả lỏng, biểu cảm sợ sệt trên gương mặt cũng biến mất. Ngọc Yến mỉm cười cất giọng trong trẻo:
– Kiều Băng, mình về rồi. Cậu có nhớ ra mình không?
Ngọc Yến chầm chậm bước lên muốn nắm tay Kiều Băng nhưng cô lập tức thu tay lại, cả người đổ ập vào lòng Duy Khiêm để anh ôm, không nói không rằng chỉ nghiêng đầu liếc nhìn Ngọc Yến.
Đã từng nghe qua biến cố và bệnh tình của Kiều Băng nên khi thấy cô trong tình trạng thế này Ngọc Yến không khỏi xót xa, đồng cảm cho số phận trớ trêu của cô. Cùng là phụ nữ, cô ấy hiểu nỗi đau khi bị người khác làm nhục sẽ ám ảnh tâm lý nạn nhân đến nhường nào. Lần này về nước Ngọc Yến hy vọng mình có thể giúp Kiều Băng bước ra khỏi bóng tối tâm lý, sớm ngày hồi phục trở lại như trước đây.
– Cậu chưa nhớ ra mình cũng không sao hết. Sau này chúng ta còn nhiều thời gian trò chuyện với nhau nên mình tin là cậu sẽ sớm nhớ thôi.
Duy Khiêm vỗ vỗ lên vai em gái, anh bảo:
– Sắp tới có Ngọc Yến thường xuyên qua chơi cùng em. Nếu em muốn đi đâu, anh và em ấy sẽ đưa em đi, chịu không?
Kiều Băng im lặng gật gật đầu tỏ ý tán thành. Ông Đặng hỏi Ngọc Yến:
– Bố mẹ và anh chị cháu bao giờ về nước thế?
– Ban đầu định là về cùng cháu chuyến này, nhưng chị dâu cháu sắp sinh nên bố mẹ và anh trai bảo đợi chị ấy sinh xong, hết cữ rồi mới về ạ.
– Nếu vậy cháu ở lại đây đi. Đều là người nhà với nhau, không cần ngại.
Ông Đặng muốn tạo cơ hội cho Duy Khiêm và Ngọc Yến ở gần nhau, anh đương nhiên nhìn ra ý đồ đó của ông, vừa mở miệng định lên tiếng phản đối thì Ngọc Yến đã nói trước:
– Như thế sao được ạ? Ở lại đây không tiện cho lắm ạ.
– Có gì đâu mà không tiện. Có cháu bầu bạn với Kiều Băng kết hợp cùng bác sĩ tâm lý, bác tin là Kiều Băng sẽ sớm hồi phục.
– Tuy cháu về nhà nhưng ngày nào cháu cũng sẽ qua đây nói chuyện với Kiều Băng, bác cứ yên tâm ạ.
– Không. Cháu đi đi về về thế không tiện. Cháu ở đây đi, đừng phụ lòng tốt của bác. Cháu mà từ chối không chỉ bác không vui mà Kiều Băng cũng buồn đấy.
– Nhưng…
Duy Khiêm cất tiếng nói:
– Bố. Ngọc Yến đã không thích bố đừng làm khó cô ấy nữa. Để cô ấy về nhà của mình đi.
– Ai bảo con Ngọc Yến không thích, em bé chỉ ngại mà thôi.
Ông Đăng quay sang nhìn Ngọc Yến:
– Bác nói đúng không cháu?
– Dạ… Cháu…
Ngọc Yến khó xử không biết phải trả lời thế nào. Trong lúc Ngọc Yến đang lấp lửng thì Kiều Băng bỗng chầm chầm vươn tay về phía cô ấy, cánh môi mấp máy nói:
– Ở đây… chơi cùng Băng…
Nghe con gái nói, ông Đặng vui sướиɠ trong lòng, mà với tình hình này của Kiều Băng, Ngọc Yến cũng không nỡ từ chối, Duy Khiêm càng không thể đuổi người em gái muốn giữ lại. Sau cùng anh đành bất lực để mọi chuyện diễn ra theo đúng ý bố.
Ông Đặng bảo:
– Đấy, Kiều Băng cũng muốn cháu ở lại, cháu đừng từ chối nữa nhé. Ban ngày thằng Khiêm đi làm, có mỗi giúp việc ở nhà chăm sóc Kiều Băng thôi nên bác chưa yên tâm lắm. Giờ có cháu rồi, bác cũng bớt lo hơn.
– Dạ.
Ông Đặng lập tức sai người làm mang hành lý của Ngọc Yến lên phòng ngủ của khách, thu xếp cho cô ấy ở lại đây trong thời gian tới. Ngày hôm đó vì có Ngọc Yến chủ động tiến tới, từ từ bắt chuyện với Kiều Băng nên em gái anh cũng dần buông lỏng lớp phòng bị với người lạ. Dù không một tiếng đáp lại nhưng Kiều Băng có lắng tai nghe và chăm chú nhìn cô ấy, thái độ khác hẳn với những lần gặp bác sĩ tâm lý trước đây. Duy Khiêm vì em gái nên chỉ cần là điều tốt nhất cho em, anh đều sẽ đáp ứng, làm vì Kiều Băng.
Sự trở về của Ngọc Yến vô tình khiến mối quan hệ giữa Thư Kỳ và Duy Khiêm sớm ngày rạng nứt.
Một hôm, Ngọc Yến đem bữa trưa do chính tay mình chuẩn bị đến công ty cho Duy Khiêm thì chạm mặt Thư Kỳ ở ngay trước cửa phòng anh. Thư Kỳ thấy một cô gái lạ cầm túi đồ trên tay thì tưởng Ngọc Yến đi nhầm phòng nên đã hỏi:
– Xin lỗi. Cô tìm ai vậy ạ?
– Tôi tìm Duy Khiêm. Anh ấy có trong phòng không ạ?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.