Cả buổi chiều Ngô Hiểu đi tìm chỗ phóng to bức ảnh siêu âm của con trai, rồi tìm thợ chế tác thủ công mạ vàng cả khung cảnh mang về nhà treo lên cao để ngắm.
Đối với những người khác khi nhìn thấy hình ảnh đầu tiên đứa con đầu lòng chắc chắn sẽ vui mừng, hạnh phúc, mong đợi. Ngô Hiểu đương nhiên cũng sẽ như thế nhưng đối với riêng anh, đứa bé này là kết tinh cho hai linh hồn của anh và Cẩn Y, là nhân bản của hai trái tim cho cuộc đời anh thêm nhiều màu sắc. Vậy nên đây là bức ảnh quý giá nhất trong những bức ảnh quý giá mà anh muốn lưu giữ trọn đời.
Ngô Hiểu làm cánh đàn ông trầm trồ không ít, ai cũng biết Ngô Hiểu cưng chiều vợ số một nhưng thật không ngờ anh còn si mê, cuồng luyến đến thế.
Cẩn Y nhìn Ngô Hiểu treo bức ảnh giữa phòng khách mà không biết nên khóc hay nên cười, suy nghĩ của anh rất khác biệt, cô chưa bao giờ đoán được những dự định trong đầu anh. Nhưng nhìn anh vui vẻ, cô cũng bất giác nở nụ cười.
Buổi tối hôm ấy mọi người cùng nhau ăn uống no say, ngoại trừ Cẩn Y ra thì ai cũng uống R*ợ*u. Mọi ngày Ngô Hiểu chỉ cần ho nhẹ một cái là Hàn Trạch và Mộc Vu đã cong đuôi bỏ chạy nhưng hôm nay có vài ba ly R*ợ*u trong người liền bạo gan kéo cổ Ngô Hiểu ép anh phải cạn ly.
Bình thường Ngô Hiểu làm gì, ăn gì, uống gì đều không cần nhìn sắc mặt của ai nhưng bây giờ có vợ, vợ còn đang mang thai, sợ cô nằm bên cạnh anh ngửi thấy mùi R*ợ*u sẽ khó chịu, nên đưa mắt nhìn cô dò hỏi ý kiến.
Cẩn Y đã qua giai đoạn ốm nghén nên không thấy khó chịu gì, cô mỉm cười gật đầu với anh.
Đàn ông khi đã say thường bắt đầu kể lại những quá khứ đau thương, Hàn Trạch là người hăng say nhất. Tay phải cầm ly R*ợ*u, tay trái múa máy lung tung tường thuật lại quá trình lớn lên của anh và Ngô Hiểu. Cái giọng nhè nhè say kể chuyện như ru ngủ của Hàn Trạch làm ai cũng muốn ngủ gật tại bàn nhưng anh vẫn kiên trì kể đến phút cuối cùng, sau đó đứng bật dậy vỗ bàn chốt hạ một câu.
- Em dâu, em không biết đâu? Ngày xưa A Hiểu được rất nhiều cô em xinh đẹp theo đuổi, cô nào cũng ng nở ௱ô** to, sáng nào cũng đứng đợi trước cổng trường đại học mang bữa sáng cho cậu ấy, lúc đó cậu ấy là soái rất trường đấy.
Hàn Trạch trong cơn say không hề nhận ra mình vừa làm một chuyện vô cùng ngu ngốc, anh vừa dứt lời không khí xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường. Mộc Vu tỉnh cả R*ợ*u nhanh chóng đứng lên bịt miệng anh lại. Hà Đình còn chưa kịp nắm tay Tiểu Mai đã xanh mặt chạy vào vội vàng kéo Hàn Trạch đi. Chú Lâm và Châu Thành thấy tình hình không ổn cũng tạm biệt ra về.
Ồn ào một hồi phòng khách chỉ còn hai vợ chồng chủ nhà. Ngô Hiểu dựa vào ghế nhìn biểu cảm trên mặt Cẩn Y, cô lườm anh một cái rồi đứng bật dậy đi lên phòng. Ngô Hiểu nâng môi cười sải bước theo sau, lúc tới cầu thang thì bất thình lình bế bổng Cẩn Y lên.
Không kịp phòng bị, Cẩn Y hốt hoảng la thất thanh, đánh mấy cái vào ng anh nhăn mặt mắng.
- Anh làm gì vậy?
- Đem em giam vào tim anh.
Ngô Hiểu cẩn thận bước từng bước lên bậc thang, hơi thở nam tính cộng với chút men R*ợ*u quấn lấy Cẩn Y làm cô bực mình.
- Anh đi mà giam mấy cô gái ng nở ௱ô** to ở trường đại học kia kìa, thả em xuống đi.
Vợ giận là phải dỗ, mà chuyện dỗ dành vợ thì không ai qua Ngô Hiểu. Anh đá cửa phòng đi vào trong đặt cô lên giường ngủ, tay luồn qua cổ cô, tay ôm lấy bụng, môi kề sát tai cô nói lời ngọt ngào.
- Họ đâu phải là em, trái tim Ngô Hiểu chỉ chứa mỗi Vương Cẩn Y mà thôi.
Vừa nói bàn tay Ngô Hiểu không chịu yên luồn vào *** của Cẩn Y, cô túm váy lại trừng mắt nhìn anh giận dỗi.
- Anh chỉ giỏi nói mấy lời ong bướm, em làm sao ng nở ௱ô** to được như họ chứ.
- Anh nào có nói lời ong bướm, mà cho dù có như vậy cũng chỉ nói cho một mình em nghe, ngoài em ra chẳng một người phụ nữ nào được anh hạ tông giọng nói chuyện nhẹ nhàng như thế này đâu, em không lấy làm vinh hạnh thì cũng đừng bôi bác anh như thế chứ. Bọn họ có ng nở ௱ô** to hay không anh không biết nhưng anh biết của vợ anh là tuyệt mỹ nhất trên đời… Ngô phu nhân à, hôm nay phải khai hỏa thôi.
Dứt lời anh ngậm lấy môi của Cẩn Y, vén cao váy ngủ của cô lên trên rồi kéo qua khỏi đầu. Cẩn Y muốn chống cự giận dỗi thêm chút nữa cũng không có cơ hội, bởi anh đã dời nụ hôn kia đến ng của cô rồi. Lúc này những lời hờn dỗi đã được thay bằng những tiếng thở dốc ngắt quãng. Anh tách nhẹ hai chân cô rồi vuốt ve nơi tư mật.
Cẩn Y cong người uốn éo, chịu không nổi cái vuốt ve có chủ đích của Ngô Hiểu. Hai mắt nhắm cô nhắm nghiền muốn tìm một hơi để bấu víu cũng không có. Tay cô luồn vào tóc anh muốn nắm lấy nhưng anh vừa mới cắt tóc nên ngón tay cô trơn tuột ra ngoài. Ngô Hiểu rời khỏi ng mềm ngước lên nhìn cô, sắc mặt anh hơi đỏ, môi cong lên cười nhẹ, nụ cười đầy quyến rũ ấy đã ςướק mất hồn của Cẩn Y.
Anh ngậm lấy ngón tay nhỏ nhắn của cô rồi nhẹ nhàng ***, Chiếc l*** mềm quấn lấy từng xúc cảm của Cẩn Y khiến cô không quản được nhịp thở của mình nữa. Ngô Hiểu hôn rất lâu, chỗ nào cũng dừng lại để thưởng thức cho trọn vẹn.
Anh dời nụ hôn từ từ xuống bụng, vuốt ve bé con một chút rồi quỳ *** Cẩn Y nhẹ nhàng đưa vào. Bác sĩ nói thời kỳ đầu vẫn có thể quan hệ nhưng anh sợ không an toàn nên nhịn suốt ba tháng nay, bây giờ được giải tỏa, cảm giác vừa quen thuộc lại vừa mới lạ.
Ngô Hiểu chẳng bao giờ vội vã lúc ban đầu, anh giữ yên mọi thứ, hơi khom người vuốt tóc Cẩn Y nhẹ hỏi.
- Ngô phu nhân, tại sao em lại mua nhẫn cho chúng ta? Em chê anh nghèo sao?
Cẩn Y mở mắt nhìn anh, rất không thích cái cảm giác đã gắn chặt rồi còn phải nằm im tán gẫu nhưng ghét của nào thì trời trao của đó, chồng của cô luôn thích làm như vậy. Cẩn Y kéo nhẹ cằm anh xuống, hôn lên một cái rồi mới trả lời.
- Anh cho em quá nhiều rồi vậy nên em muốn trói anh bằng đôi nhẫn cưới mà em trao, muốn cả đời được thắt chặt ở bên anh. Ngoài ra còn một lý do nữa, đó là em sợ anh sẽ quên em, sợ giống như một bộ phim, đột nhiên anh quên đi tất cả. Mở mắt ra giống như một người hoàn toàn khác, rồi lại nhận cô y tá xinh đẹp nào đó làm người yêu, nên em phải chuẩn bị sẵn, để lỡ anh có quên thì ký ức đầu tiên anh lấy lại được đó chính là biết mình đã có vợ, vợ anh còn đợi anh đeo nhẫn lên tay.
Thật sự lúc đó rời đi cô rất lo sợ, sợ khi quay trở lại Ngô Hiểu của cô sẽ không còn nhớ cô nữa nhưng thật may cô vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức của anh.
Ngô Hiểu bị lời bộc bạch của Cẩn Y làm cho vui vẻ, anh véo cánh mũi của cô một cái, tông giọng hạ thấp hết mức có thể.
- Em thật biết lo xa, làm sao anh có thể quên em được chứ.
Dừng một chút, anh thu lại nụ cười trên môi, nghiêm túc thổ lộ lòng mình.
- Ngô phu nhân, mỗi ngày anh gặp không ít người, thốt ra không ít lời cả với em và những người khác. Nhưng khi mặt trời buông xuống, trăng lên cao rồi biến mất, trong tiềm thức của anh chỉ ghi nhớ mỗi gương mặt em, mỗi giọng nói của em mà thôi. Cho nên sẽ không bao giờ anh quên em, dẫu mai này bạc đầu rồi hóa thành ma cỏ, nếu gặp được Phật Tổ, có dập đầu chảy máu cũng sẽ cầu xin kiếp sau cùng em nên nghĩa vợ chồng.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.