Lúc Trương Tiểu Nặc tỉnh dậy đã là giấc trưa, cả người cô nhức mỏi đặc biệt là phần eo, cái đầu cứ lân lân rất khó chịu. Cô miễn cưỡng đứng dậy, rửa mặt, thay quần áo bắt xe tới quán coffee.
" Một ly cà phê đen. "
" Vâng. "
Đường Noãn mơ mơ màng màng bưng đến ly cà phê tới:" Của anh đây ạ. "
" Này cô ơi, tôi cà phê đen không phải cà phê sữa. "
Đường Noãn không ngừng xin lỗi, nhanh tay làm lại một ly cho khách hàng:" Mời anh dùng ạ. "
૮ɦếƭ tiệt, từ sáng đến bây giờ đã làm lộn hơn mười mấy ly. Nhìn thấy Trương Tiểu Nặc đi tới, cô nghiến răng nghiến lợi kéo cô nàng vào trong.
" Cậu hại ૮ɦếƭ tớ rồi! "
Cô mệt mỏi ngã người lên ghế:" Tớ làm gì? "
" Tại sao tối hôm qua lại đưa tớ cho Lăng Thiếu Phong?! Tớ đắc tội anh ta rồi! "
Trương Tiểu Nặc không còn chút năng lượng, keo lấy tay cô bạn:" Tớ biết người đó, không sao đâu, im tâm. "
Nghe cô nàng nói vậy nhưng Đường Noãn vẫn không yên tâm, cứ cảm thấy sẽ có chuyện gì xảy ra.
" Tổng giám đốc, đây là người mà anh cần tìm. "
Lăng Thiếu Phong gấp lại máy vi tính, mỉm cười tà mị.
" Đường Noãn sinh ngày 19/8, năm nay 24 tuổi. Bố mất sớm, mẹ tái giá, hiện đang sống ở một thành phố ở Hàn Quốc. Từ mười lăm tuổi, Đường Noãn đã bât đầu tiếp xúc với xã hội. Ba năm trước, mở một quán coffee đến bây giờ. "
Lăng Thiếu Phong cất tài liệu vào trong hộp bàn:" Thu mua nó trong ngày hôm nay. "
" Vâng. "
Suốt buổi chiều, Đường Noãn đứng ngồi không yên, có dự cảm không tốt a! Quả nhiên bà chủ nhà gọi điện tới bảo sẽ trả cho cô tiền bồi thường, trong tháng này sẽ dọn ra ngoài.
Đường Noãn giận tím tái người, cô liếc nhìn Trương Tiểu Nặc đang trầm mặc:" Chúng ta kiếm chỗ khác nhé?! "
Cô kiến quyết lắc đầu, sống mũi cay cay:" Không được, tớ phải ở đây. "
Đường Noãn xót xa cầm lấy tay cô:" Nặc Nặc, chúng ta mướn tiệm khác làm lại từ đầu, mọi chuyện sẽ ổn thôi. "
Trương Tiểu Nặc bi thương nhìn cô:" Quán coffee có thể làm lại từ đầu. Nhưng kỷ niệm thì không... Đường Noãn, cậu biết mà? Tớ sẽ nghĩ cách, cậu im tâm. "
Đường Noãn nhìn bóng lưng khuất dần ấy, trái tim chợt đau.
Nặc Nặc, ba năm rồi, ba năm rồi...
Nếu như vậy, để tớ quyết định thay cậu.
Trương Tiểu Nặc bắt xe về nhà, nhìn thấy chiếc xe màu đen Rolls. Cô chạy một hơi lên phòng làm việc, bất ngờ cô thấy Lăng Thiếu Phong.
" Thu mua quán coffee là cậu phải không? "
Lăng Thiếu Phong ngơ ngác gật đầu:" Là em. "
Trương Tiểu Nặc không quan tâm tới vẻ mặt trầm ngâm Diệp Tử Hàn, nhẹ giọng cầu xin.
" Tôi xin anh, hãy để yên quán coffee được không? "
Lăng Thiếu Phong kinh ngạc, liếc nhìn Diệp Tử Hàn, thấy anh không nói gì liền từ chối.
" Chị dâu, em dự định mua nó để, A! "
Chưa dứt lời, Trương Tiểu Nặc liền quỳ xuống trước mặt anh, khiến anh đơ cả người.
" Tôi xin anh đừng làm như vậy, đừng làm như vậy... được không...? "
Diệp Tử Hàn đã không nhịn được kéo cô vào trong phòng. Trương Tiểu Nặc vứt tay amh ra, giọt nước mắt rơi xuống.
" Một quán coffee, cô cần như vậy sao? Nếu cô cần, tôi có thể mở một ngàn quán, một triệu quán cho cô! Cô là vợ tôi, cô nghe hiểu không hả?!"
Trương Tiểu Nặc đẩy bàn tay đang P0'p cầm của anh ra, giọng giọng run rẫy:" Nhưng tôi chỉ cần quán đó! Tôi chỉ cần quán đó... "
Căn phòng phút chốc im lặng, Lăng Thiếu Phong chỉ nghe thấy tiếng òa khóc nức nở của cô. Anh nhanh chóng bỏ về, sợ Diệp Tử Hàn không kiềm được chạy tới đánh anh một trận.
36 kế, chạy là thượng sách.
Nếu như biết chị dâu để ý tới quán cà phê này như thế, anh đã không thu mua nó rồi.
Chiếc xe màu trắng dừng ở trước cổng, Lăng Thiếu Phong vừa xuống xe đã nhìn thấy Đường Noãn ngồi trước cửa nhà anh.
૮ɦếƭ tiệt, biết vậy đã không làm trò:" Cô yên tâm, tôi sẽ để cô tiếp tục mở quán ở đó. "
Đường Noãn lắc đầu:" Tôi đến để xin anh nhanh chóng phá hủy nó. "
Lăng Thiếu Phong im lặng nhìn cô, rút cuộc hai chị em nhà này bị gì thế?
" Tôi quyết định để c... "
Đường Noãn chặn họng anh, anh không nhìn rõ cô đang buồn hay đang vui nhưng lại thấy được sự do dự ở cô.
" Nếu anh muốn Diệp Tử Hàn hạnh phúc, hãy phá bỏ nó tức khắc. "
Là như thế nào? Anh chưa kịp hỏi cô đã xoay người rời đi. Điện thoại đột nhiên reo lên, Diệp Tử Hàn?
" Là anh em thì chú đừng ***ng tới quám coffee đó, điều kiện gì? "
Nhớ lại những lời Đường Noãn vừa rồi, anh từ chối:" Nhưng tôi chỉ cần quán đó. "
" Ba cô minh tinh, một hợp đồng hai năm. "
Hít thở sâu vào, Lăng Thiếu Phong cười gian ác:" Bổn thiếu gia không thiếu tiền, tôi chỉ cần ba cô minh tinh đó. "
Diệp Tử Hàn ngắt máy đi vào phòng, thấy cô ngẩn ngơ ngồi trên giường. Ngày thường cô về tới, việc thứ nhất là tắm rửa nhưng hôm nay...
" Tôi đã giúp cô giải quyết ổn thỏa. "
Trương Tiểu Nặc gật đâu chân thành cảm ơn anh.
" Quán coffee đó, quan trọng đến vậy sao? "
Cô không trả lời, chỉ biết im lặng, rút chiếc điện thoại nhắn tin cho Đường Noãn.
Đường Noãn một mình đứng nhìn con sông, nhận được tin nhắn của Trương Tiểu Nặc, mỉm cười xót xa.
Anh sống có tốt không...? Chúng tôi không tốt tí nào...
Cuối cùng, vẫn không thể buông xuống...
Sáng sớm, Diệp Tử Hàn vào công ty đã thấy Lăng Thiếu Phong ngồi trong làm việc:" Thiếu phu nhân của tổng giám đốc Diệp Tử Hàn, quỳ trước mặt chú, cảm thấy như thế nào? "
Giọng nói mỉa mai pha chút tức giận, Lăng Thiếu Phong lắc đầu liên tục:" Tôi thật sự không biết sẽ như thế! Nhưng mà tôi phát hiện một chỗ rất kì lạ! Tối hôm qua, chị dâu sống ૮ɦếƭ giữ lại quán đó. "
Diệp Tử Hàn suy ngẫm, anh cảm nhận được quán coffee đó rất quan trọng với cô.
" Điều kì lạ hơn đó, Đường Noãn chạy đến tìm tôi đòi phá hủy quán đó càng nhanh càng tốt. "
Diệp Tử Hàn nheo nheo mắt, cũng kì lạ. Rõ ràng quán đó Đường Noãn mới là bà chủ, sao lại? Anh liếc nhìn người anh em phong lưu tuấn tú kia, đột nhiên nghỉ ra một cách.
" Chú muốn biết? "
\'\' Muốn! Chú có cách? " Vì chuyện này, cả buổi tối anh cứ lay hoay không thể nào ngủ được.
\'\' Theo đuổi Đường Noãn. "
Lăng Thiếu Phong lập tức từ chối, độ sát thương của người phụ nữ đó rất mạnh, anh còn muốn sống thêm vài năm.
" Một công ty bất động sản đang phát triển nhất của tôi. "
Điều kiện này, rất hấp dẫn.
" Thành giao! "
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.