Thoáng giật mình nhìn anh, dù trong lòng không nỡ nhưng, đúng như Lăng Thiếu Phong nói, cô thật tàn nhẫn, thật ích kỉ.
" Xin lỗi, tôi làm không được. "
Diệp Tử Hàn siết chặt bàn tay, trái tim chợt thắt lại, anh biết rõ cô muốn nói gì, nhưng vẫn cố gắng níu kéo:" Không làm được thì "
Trương Tiểu Nặc chặn họng anh, cô như một cây đinh đâm chặt vào người anh, tuy rút ra sẽ rất đau, nhưng cũng chỉ đau trong giây lát, không có gì mà Diệp Tử Hàn không vượt qua được:" Không, tôi thật sự làm không được. "
" Không cần cô làm gì cả! Chỉ cần... làm vợ tôi. "
Không đợi cô đáp lại, Diệp Tử Hàn nắm chặt tay cô không buông " Cho anh một cơ hội, cho anh một cơ hội làm một người chồng tốt, cho anh một cơ hội bảo vệ em, yêu em. "
Cho anh một cơ hội, cho chính bản thân một cơ hội.
Đột nhiên mũi cay cay, Trương Tiểu Nặc nhìn người đàn ông ngu ngốc ấy, không thể phụ nhận, trái tim cô rung động rồi, thật sự rung động rồi.
Không phải vì gương mặt ấy nữa, đơn thuần là anh. Nửa năm rồi, dù cô có tổn thương anh ra sao, lạnh nhạt ra sao, anh cũng nắm chặt tay cô.
Trương Tiểu Nặc mỉm cười ôm chặt anh, giọt lệ âm thầm rơi xuống.
Cảm ơn anh.
Trong quán bar ồn ào, Lăng Thiếu Phong ngồi một góc uống R*ợ*u, nhếch miệng cười khinh bỉ.
Diệp Tử Hàn, cả đời anh minh nhưng cuối cùng cũng thua trên tay một người phụ nữ.
Tâm tư rối loạn, Lăng Thiếu Phong gác chân lên bàn, làm sao đây?
Nếu nói rõ mọi chuyện cho Diệp Tử Hàn biết, có thể gây ra án mạng a. Nhưng không nói, không lẽ để chú ta làm vật thay thế cả đời?
" Lăng tổng. "
Lăng Thiếu Phong vừa ngẩn đầu, đập vào mắt là một ng như ẩn như hiện, mỉm cười tà mị.
" Không ngại tôi ngồi đây chứ?"
Hứa Tĩnh không đợi anh đáp lại đã đi tới ngồi bên cạnh, tự rót cho mình một ly R*ợ*u, uống cạn.
" Đại minh tinh như cô cũng dám xuống đây? Không sợ ngày mai lên báo sao? "
Hứa Tĩnh để mái tóc dài qua một bên, lộ cả tấm lưng trắng nõn:" Minh tinh cũng là người, tôi không sợ những thứ tạp chí rác rưởi kia. "
Lăng Thiếu Phong phong độ rót cho cô một ly R*ợ*u, đáp trả ánh mắt cuồng nhiệt của cô ta.
" Nhớ không lầm cô từng bị phong làm " Tiểu Tam " của người anh em tôi. "
Hứa Tĩnh mỉm cười quyến rũ, hai chân ngồi chéo lại khiến bộ váy càng thêm ngắn:" Diệp tổng sao? Chỉ đơn thuần là ký hợp đồng, cứ thích nói quá lên, tôi cũng không biết làm sao. "
Cô nâng ly lên uống cạn ly R*ợ*u, nụ hôn đêm đó quả thật khiến cô say đắm.
Kỹ thuật hôn của anh quả thật còn tốt hơn các diễn viên mà cô từng đóng.
Chỉ là, không biết tại sao khi đi tới khách sạn Diệp Tử Hàn lại nổi cơn điên không cho cô ***ng vào người, nhưng lại nhất quyết ở lại phòng, tới sáng hôm sau mới rời đi.
Người mà cô muốn, không bao giờ có thể chạy thoát.
Diệp Tử Hàn, là người đầu tiên.
Người đầu tiên mà cô dâng tới miệng vẫn không ***ng vào.
Nhưng không sao, càng không có được cô càng muốn chiếm lấy. Một ngày nọ, vị trí Diệp phu nhân cũng sẽ thuộc về cô.
Tiếng nhạc ồn ào kéo cô trở về thực tại, Hứa Tĩnh nâng ly R*ợ*u của anh uống một ngụm.
" Tạm biệt. " Hai gương mặt kề cạnh nhau, đôi môi dừng ở lỗ tai anh, như vô tình ***ng chạm.
Lăng Thiếu Phong nhìn ly R*ợ*u mà cô ta đã uống, khinh bỉ quăng qua một bên.
Hứa Tĩnh, Hứa Tĩnh, cũng chỉ là một phụ nữ mà Diệp Tử Hàn không cần thôi, cũng chỉ là một bộ quần áo rách.
Lăng Thiếu Phong rút vài tờ tiền bỏ lên bàn, lái xe về nhà.
Chiếc xe chưa dừng hẳn đã thấy một bóng hình nhỏ ngồi trước cửa nhà anh.
" Anh về rồi. "
Đường Noãn gượng người đứng dậy, gương mặt trắng bệt nhưng vẫn cố gắng cười thật tươi.
" Có chuyện gì? " Lăng Thiếu Phong liếc nhìn vết thương trên trán của cô, đôi mắt bất tri bất giác nheo lại.
Đường Noãn nhìn thẳng vào mắt anh, ngập ngừng:" Anh có thể, đừng nói mọi chuyện cho Diệp Tử Hàn nghe không? " . Có gì hot? Chọt thử t????ang ﹏ ????R ????M????RUYeN.vn ﹏
Lăng Thiếu Phong nhếch miệng cười, lạnh lùng nhìn cô.
" Cô muốn Diệp Tử Hàn làm một vật thay thế cả đời sao? Anh ta không phải một trò đùa để các cô đùa giỡn! Tôi nhất định sẽ nói! "
Đường Noãn nắm chặt tay anh, giọng nói lạc hẳn đi, không ngừng lắc đầu:" Tôi xin anh, đừng, đừng làm như thế. Tiểu Nặc đã không có bố mẹ, người quan trọng nhấy cũng đã ra đi, cô ấy chỉ còn lại Diệp Tử Hàn, chỉ còn lại Diệp Tử Hàn. "
" Vậy thì sao? Người anh em của tôi bố mẹ mất sớm, không có người thân. Anh ta coi Trương Tiểu Nặc là cả thế giới, nhưng cuối cùng nhận lại là gì? Cuối cùng Trương Tiểu Nặc đã làm được gì cho Diệp Tử Hàn? Cô nói đi!!! "
Lăng Thiếu Phong trút bỏ cánh tay của Đường Noãn, khiến cô té ngã. Mỉm cười nhìn cô gái nằm dưới đất không đứng lên được, trên người tỏa ra sát khí, lạnh lùng.
" Bố mẹ tôi bỏ rơi tôi, mọi người bỏ rơi tôi. Duy nhất Diệp Tử Hàn là không, cả đời tôi, chỉ có người anh em duy nhất. Nếu như chú ta xảy ra chuyện, người đầu tiên tôi Gi*t, sẽ là cô, Đường! Noãn! Đừng trách ai, trách thì trách cô là chị em tốt của Trương Tiểu Nặc! "
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.