Edit: Phong Nguyệt Beta: Shim Ông Vương bất thình lình tới quăng bom, rồi lại hồn nhiên vui vẻ dắt cháu trai đi.
Ông vừa đi, Thiệu Thành lập tức chỉ tay lên trời, thề: "Từ đầu đến cuối anh chỉ có một mình em, chưa bao giờ có người thứ hai! Thật sự!"
Lục Phỉ Nhiên nhăn mũi: "... Chú Thiệu, chữ tín của chú không dùng được nữa rồi."
"Được rồi, em không tin anh, chắc phải tin pháp luật chứ. Em cứ tra tình trạng hôn nhân của anh, anh quả thật chưa bao giờ kết hôn." Thiệu Thành chắc nịch nói.
Lục Phỉ Nhiên nửa tin nửa ngờ, "Vậy sao ông ấy lại nói anh từng kết hôn?"
Thiệu Thành thở dài, "Lúc trước lão Vương một hai muốn làm mối cho anh, vì để cự tuyệt đối phương, anh chỉ đành nói bậy thế thôi."
Lí do tạm được, có thể chấp nhận được. Lục Phỉ Nhiên nghĩ.
Thôi, tạm thời tin lại Thiệu Thành vậy.
Lần này sau khi trở về, Thiệu Thành báo ngay cho mẹ.
Lưu Vân Chi nghe nói con trai có thể khiến Lục lão gia đồng ý, giật mình, "Mẹ còn suy nghĩ, nhà của Tiểu Lục có mỗi ông nội, nếu không đồng ý thì thật khó xử."
Thiệu Thành nhớ tới đầu gối tím xanh, nói: "Ông Lục là một người thấu tình đạt lí. Mẹ gặp sẽ biết."
Lưu Vân Chi gật đầu, "Trưởng bối có thể dạy ra thằng nhóc tốt như Tiểu Lục cũng không phải người xấu. Lại nói, cho dù mẹ với ông Lục đồng ý... Mày nói với bà nội và ba mày chưa? Mẹ thấy bà nội chưa biết thì phải?"
Nói đến hai người này, Thiệu Thành có chút nhức đầu, "Không biết. Con còn phải tìm một cơ hội thích hợp."
Ngày đầu tiên Lục Phỉ Nhiên trở lại công ty đã bị người khác phát hiện ngón áp út đeo nhẫn. Đồng nghiệp lén lút thảo luận, không dám hỏi thẳng. Chỉ có lão Lôi giống như cha thầy của cậu thẳng thắn, "Cậu kết hôn hả?" Sắc mặt ông vi diệu, như là muốn hỏi đối phương là nam hay nữ.
Lục Phỉ Nhiên thản nhiên trả lời: "Đang chuẩn bị. Chính là bạn trai trước đây cháu nói."
Tổ trưởng: "... Chúc mừng." Ông cảm khái, "Mấy năm nay cũng không phải chưa từng thấy cặp đôi đồng tính, nhưng rất hiếm thấy ai tu thành chính quả."
"Người khác cháu không rõ lắm, cháu cũng không biết bọn cháu có gì đặc biệt. Cùng sống qua ngày thôi."
Bọn họ chuẩn bị làm một hôn lễ nho nhỏ tại gia, chỉ mời người nhà và bạn bè thân thiết tham dự. Cậu liền hỏi: "Có nói cho tổ trưởng không? Những ngày qua ông ấy rất tốt với em."
Anh cảm thấy vẫn nên thôi. Hơn nữa, sau này lão Lôi sẽ cung cậu như tiểu tổ tông. Cho dù không như vậy, áp lực tâm lí cũng lớn, lão đã có tuổi, cũng không dễ tiếp thu.
Nhiêu Tinh Châu hai lần ba lượt tìm cớ lắc lư ở văn phòng Thiệu Thành, gây sức ép cho thư kí Bạch, chốc chốc muốn uống trà, chốc chốc muốn ăn điểm tâm, vướng chân vướng tay.
Thiệu Thành không kiên nhẫn, "Đây là thư kí của tớ, không phải của cậu. Cậu lúc ẩn lúc hiện, không phải có chuyện muốn với tớ à? Có thì mau khai."
Nhiêu Tinh Châu lúc này mới chậm rãi hỏi: "Cậu chuẩn bị kết hôn với Lục Phỉ Nhiên..." Hắn ngắm nghía nhẫn trên tay Thiệu Thành, "Cậu cứ thế đeo nhẫn, không sợ bị người ta phát hiện một đôi à?"
Thiệu Thành không để bụng, "Ở công ty, tớ không thường xuyên xuất hiện. Cho dù đến, ai dám nhìn chằm chằm tay tớ?"
"Đúng ha..." Nhiêu Tinh Châu mờ mịt, "Thật không nghĩ tới hai người cứ thế kết hôn, không có ngăn cản gì hả? Trước kia tớ còn không nghĩ tới cùng đàn ông cũng có thể tu thành chính quả. Hơn nữa, hai người không phải quen nhau mới nửa năm sao? Có quá nhanh không? Tớ thật sự phản ứng không kịp, có cảm giác không phải thật."
Thiệu Thành cười cười.
Không nhanh. Nhanh chỗ nào chứ? Anh đợi cũng hai đời rồi.
Nhiêu Tinh Châu như có điều suy nghĩ: "...Như vậy cũng tốt, Phương Úy Nhiên sẽ không nhớ thương Lục Phỉ Nhiên nữa." Nhiêu Tinh Châu quyết định sẽ lập tức tới chỗ Phương Úy Nhiên thông báo hỉ sự này. "Trước kia y còn nói với Lục Phỉ Nhiên, nếu chia tay với cậu thì nói cho y biết đầu tiên. Ha, cái này chắc đủ ૮ɦếƭ tâm rồi."
Thiệu Thành: "..."
*
Lục Phỉ Nhiên báo cho hai người bạn thân nhất biết trước, Tạ Khôn và Viên Sở Sở.
Viên Sở Sở trông như muốn sụp đổ, "Bạn trai bên cạnh tớ kết hôn sớm nhất, còn kết hôn với đàn ông! Đây là đạo lí gì?"
Lục Phỉ Nhiên: "Tới mức độ nhất định sẽ kết hôn mà."
Viên Sở Sở vẫn cảm thấy khó tin, "Năm đó thế mà tớ không nhận ra cậu thầm mến ông chú bảo an, cứ tưởng chỉ là tình cảm trong sáng cùng giới. Nếu mấy năm trước có người nói cho tớ cậu và hắn kết hôn, tớ chắc ôm bụng cười ba năm mất."
Lục Phỉ Nhiên cười: "Nếu là tớ năm đó chắc cũng không nghĩ tới."
Tạ Khôn vẫn luôn im lặng, Lục Phỉ Nhiên và Viên Sở Sở còn tưởng rằng cậu còn chưa login. Qua một lúc lâu, Tạ Khôn mới nói: "Tiểu Lục, cậu không sợ sao?"
"Sợ cái gì?" Lục Phỉ Nhiên hỏi lại.
Tạ Khôn sửng sốt hồi lâu, "Nếu tớ dũng cảm được như cậu thì tốt quá."
Viên Sở Sở: "Tiểu Tạ, cậu đừng có nói không đầu không đuôi như vậy. Xảy ra chuyện gì à?"
Tạ Khôn: "Cũng không có gì."
*
Sắp tới gần hôn lễ, Lục Phỉ Nhiên sực nhớ...
Cậu và Thiệu Thành còn chưa làm chuyện ấy.
Uổng công cậu xem không ít phim.
Nhưng cậu có thể làm thế nào? Cũng không thể tùy tiện nói trắng ra: "Haha, chúng ta làm loại vận động kia đi!"
Rất mất mặt.
Hay thử ám chỉ? Lục Phỉ Nhiên tắm rửa xong, cố tình chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước ra, tới trước mặt Thiệu Thành.
Anh đang ở phòng khách, nhìn cậu bán ***, nhất thời sửng sốt. Lục Phỉ Nhiên đối với phản ứng này có chút vừa lòng. Cậu cũng rất tự tin với vóc dáng của mình, hàng năm kiên trì vận động, thân thể mềm dẻo cân đối.
Thiệu Thành nhanh chóng phục hồi tinh thần, "Sao không mặc quần áo vào? Quên đem vào sao?" Sau đó lập tức tìm áo ngủ cho Lục Phỉ Nhiên, khẩn trương khuyên nhủ, "Mặc vào nhanh lên, mặc vào kẻo cảm lạnh."
Lại lo lắng, giã một ít sài hồ* cho cậu uống.
*Một vị thuốc Đông y, chuyên trị sốt, cảm lạnh, cảm nhiệt,...
Lục Phỉ Nhiên mặc quần áo dài xong, bị nhét vào ổ chăn ấm áp.
Thiệu Thành hôn trán cậu, "Được rồi, ngủ đi."
Cậu đỏ mặt, cảm thấy anh thì "tâm vô tạp niệm", đầu mình lại suy nghĩ toàn những chuyện đen tối. Thật quá tệ hại!
Thiệu Thành dỗ Lục Phỉ Nhiên ngủ, ra ngoài rửa mặt, tắm nước lạnh, nghĩ thầm:
Phỉ Nhiên thật đúng là ngây thơ thuần khiết. Mặc dù có lúc em ấy không rụt rè, nhưng ở phương diện ấy ấy đúng là một chút cũng không biết. Em ấy khẳng định không biết bộ dáng của mình sẽ phát sinh hậu quả cái gì. Mình thật cầm thú, thế mà lại có phản ứng... Thiệu Thành cho mình một bạt tai.
Lục Phỉ Nhiên chỉ đành đổi mới chiến lược.
Cậu chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, vang đỏ, hoa tươi, nến thơm, tạo một không khí lãng mạn. Ám chỉ như vậy anh chắc sẽ không thể không hiểu đi.
Thiệu Thành vừa thấy, phản ứng nhưng là, "Em làm cơm?"
Lục Phỉ Nhiên: "... Cái này em làm rất nhiều lần, có thể ăn mà. Sẽ không ngộ độc đâu, em đã thử rồi."
Thiệu Thành vội vuốt lông, "Không không, anh thật cảm động, cảm động lắm."
Lục Phỉ Nhiên lại muốn rót rượu.
Thiệu Thành ngăn cản, "Em muốn uống rượu à?" Anh rất lo lắng, "Đừng uống được không? Bảo bối, không tốt cho sức khỏe đâu. Chúng ta không uống, nhé? Trong tủ lạnh còn sữa và nước trái cây, chúng ta đổi đi."
Lục Phỉ Nhiên: "..." Cậu rất không cam lòng, nhưng anh suy nghĩ cho cậu như vậy, còn không cảm kích thì có vẻ cố tình gây sự quá.
Thiệu Thành: "Hửm? Anh đổi sữa cho em."
Anh đi rót một li sữa nóng, bưng tới.
Lục Phỉ Nhiên bực bội, oán hận tiếp nhận, tựa như uống rượu, ực một hơi cạn sạch, trên miệng dính một vòng sữa, liếm một cái.
Động tác vô ý mờ ám này đọng lại trong mắt Thiệu Thành, máu nhắm thẳng xuống đũng quần. Anh hít sâu, quăng suy nghĩ đen tối ra khỏi đầu.
Kết quả, hôm nay cũng trôi qua bình lặng như ngày thường, không có gì xảy ra.
Lục Phỉ Nhiên cảm thấy thật thất vọng.
Không biết qua bao lâu, cậu vẫn không ngủ được, lắng nghe thấy tiếng hít thở của Thiệu Thành, thẳng đến khi hô hấp đều đều, hẳn là đang ngủ.
Trong bóng đêm, Lục Phỉ Nhiên nghiêng người nhìn anh: "Chú Thiệu, cứ tiếp tục như này, cháu hoài nghi là chú không lên nổi đó."
Thiệu Thành: "... Sao em lại nghĩ như vậy?" Việc này tổn thương đến lòng tự trọng của đàn ông, anh phải lên tiếng.
Lục Phỉ Nhiên giật mình, "Anh chưa ngủ à?"
Thiệu Thành: "Em lăn qua lộn lại, anh đang nghĩ em có chuyện gì phiền não."
Cậu trầm mặc một lát, nhích tới gần, Thiệu Thành nóng như lò lửa, cậu nhẹ giọng nói: "... Em khó chịu, anh sờ sờ em đi."
Phản ứng đầu tiên của Thiệu Thành là Lục Phỉ Nhiên sinh bệnh khó chịu, tiếp đó mới kịp phản ứng cái kia có ý gì. Tay anh mới vừa dán lên thắt lưng cậu đã bị bắt lại.
Thiệu Thành không hiểu, "Không muốn nữa sao?"
Lục Phỉ Nhiên ngồi xuống, xoay người, cưỡi lên eo Thiệu Thành, nghiêm túc nhìn anh: "Không thể tiến thêm nữa à?"
Thiệu Thành: "!!!" Lục Phỉ Nhiên thuần khiết của anh tỏ tình không dè dặt cũng thôi đi, sao ngay cả cầu hoan cũng không e thẹn như vậy!
"Em ám chỉ đến thế mà vẫn không hiểu, anh là đầu gỗ hay sinh lí có vấn đề thế?" Lục Phỉ Nhiên mới vừa hỏi xong, cảm giác được phía dưới có một thứ *** chạm vào cậu.
Thiệu Thành nuốt nước miếng, khàn khàn hỏi: "Em muốn làm sao?"
Lục Phỉ Nhiên luống cuống, muốn thì muốn, nhưng cậu không có kinh nghiệm nha! Lời vừa nói đã hao mòn tất cả kích động của cậu, bây giờ bắt đầu xấu hổ, thì cứng đờ không thể nhúc nhích.
Thiệu Thành cũng ngồi lên, ôm lấy cậu, "Không biết nên làm thế nào ư? Nếu như vậy, anh dạy em một lần, học tập cho tốt nha."
Hết chương 53
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.