Chuyển ngữ: Ying Biên tập: Fleur Thượng thần Dung Lâm chính là tôn giả ở Cửu Trùng Thiên, lúc Hỏa Tranh còn ở Nga Sơn, đã từng được nghe danh tiếng của thượng thần, hiển nhiên đã ngưỡng mộ thượng thần từ lâu. Không ngờ tình cờ gặp được thượng thần, hơn nữa bây giờ hắn còn là đệ tử của Cửu Tiêu các, nên càng phải tôn sư trọng đạo, đối xử khách khí với thượng thần là điều nên làm.
Chỉ là hắn vừa nói xong, thượng thần đã vung tay lên, cả người hắn bay thẳng đập vào cây liễu.
"Rầm" một tiếng.
Thân hình của hắn vốn cao to khỏe mạnh, khổng vũ hữu lực[1], cả người hắn vừa bay tới, đã khiến cho cây liễu gãy đôi.
[1] Khổng vũ hữu lực: rất mạnh mẽ, tràn trề sức lực. Hỏa Tranh đứng thẳng người dậy, hắn lấy tay che ng ho khan vài tiếng, hắn vẫn còn đang không hiểu vì sao, xưa nay thượng thần vẫn luôn ưu nhã đột nhiên lại тһô Ьạᴏ như vậy, hắn vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy vị thượng thần cao quý độc nhất vô nhị đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn thượng thần duỗi tay ra, chậm rãi bưng lấy nồi súp cá.
Hỏa Tranh nói: "Nếu thượng thần thích, thì nồi súp cá này ta mời thượng thần."
Hắn là người hiểu lý lẽ, cần gì phải động thủ đánh người chứ!
Trong nồi đang sôi, dưới nồi còn có bó củi đang cháy to, Dung Lâm cứ như vậy bưng lấy nồi súp cá, một chút cũng không muốn tin – – một con cá đang yên đang lành, thế nhưng bây giờ đã trở thành một nồi súp. Hắn tự tay khuấy đều nồi súp cá, chả thấy gì ngoài mấy cây nấm cùng cải xanh, một chút dấu vết cũng không còn...
Nấu tới mức cả xương cốt cũng không còn!
Lúc đầu Hỏa Tranh còn tưởng rằng thượng thần thích ăn súp cá, nhưng hắn nhìn một lúc cảm thấy có cái gì đó không đúng, hắn cố gắng chịu đựng cảm giác cả người muốn rụng rời, đi về phía thượng thần nói: "Thượng thần?"
Dung Lâm ngẩng đầu lên, khuôn mặt hắn lạnh như băng: "Hay cho ngươi Hỏa Tranh, chuyện lần trước ta còn chưa có tính sổ với ngươi, hôm nay ngươi lại to gan, dám ngang nhiên sát hại đồng môn!"
Hắn nói xong lại cúi đầu nhìn thoáng qua nồi súp.
Ngửi thấy mùi cá nồng nặc làm hắn có chút chóng mặt.
"... Thượng, thượng thần?!"
Dung Lâm nhắm mắt lại, thì nghe thấy từ sau lưng có người gọi hắn, sau đó thấy cánh tay của mình bị ôm chặt, giống như có ai đó ôm chặt lấy.
"Thượng thần có chuyện gì mà đến Cửu Tiêu các?" Giọng nói vui vẻ vang lên.
Dung Lâm ngẩn người ra, hắn chậm rãi nghiêng đầu.
Nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, lúc này hắn mới há to miệng, nhưng không có phát ra bất kỳ thanh âm gì.
A Liên cười, nàng nhìn thoáng qua nồi súp thượng thần vẫn đang cầm trong tay, nói: "Thượng thần thích ăn canh nấm sao? Hỏa Tranh đại ca vốn là muốn ăn súp đầu cá, nhưng hình như hắn cảm thấy ở trước mặt ta ăn súp cá thì không được tốt lắm, cho nên ta đưa cho hắn một chút gia vị, có mùi vị giống như súp cá. Thượng thần cũng thích phải không?"
Nàng vẫn như mọi ngày, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười nói một thôi một hồi, nàng ở cạnh Điền La cũng khá lâu, cái khác không có học được, nhưng về khoản nói nhảm thì lại học rất tốt. Lúc này Dung Lâm chỉ nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng đang đóng mở liên tục, căn bản hắn không có tâm tư nghe thấy nàng nói những gì...., một lúc sau hắn mới phản ứng lại, đưa nồi súp cá đang cầm trong tay cho Hỏa Tranh đang đứng đối diện, sau đó kéo tay nàng ra, hắn phẩy tay áo bỏ đi.
"Thượng thần!" A Liên ở sau phía sau kêu lên một tiếng.
Không ngờ gặp được vị thần cao ngạo và lạnh lùng như vậy, cả người đều là hàn ý, còn khó tiếp cận hơn cả ánh trăng mùa đông.
Phia sau A Liên còn có một cô nương mặc quần áo màu xanh, người này chính là long nữ của Đông Hải, tên là Vân Tiếu.
Long nữ Vân Tiếu thấy A Liên quen biết thượng thần Dung Lâm, nàng nghĩ tới dáng vẻ trầm tĩnh của thượng thần vừa rồi, bèn tiến lên phía trước nói: "Theo ta thấy, thượng thần đang rất tức giận."
A Liên không có ngốc, dĩ nhiên nàng cũng nhìn ra thượng thần đang tức giận. Nàng nói lời tạm biệt với Hỏa Tranh cùng Vân Tiếu, rồi thò tay lấy chiếc còi đeo ở cổ ra, cầm lấy thổi một tiếng, nàng vừa thổi xong, thiên mã từ trên trời bay xuống, rẽ các tầng mây, đáp xuống trước mặt nàng.
Tốc độ của thiên mã có nhanh, nhưng cũng không đuổi kịp được thượng thần.
Lúc A Liên cưỡi thiên mã tới Tiêu Dao Điện, cửa phòng của thượng thần đã sớm đóng chặt, hắn không muốn gặp nàng. A Liên đứng ở cửa, nàng gõ cửa hồi lâu, thì nghe thấy thượng thần lãnh đạm nói: "Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi."
Đang yên đang lành, không biết tại sao thượng thần lại cáu kỉnh rồi?
A Liên nghe thượng thần nói thế, nàng chợt nhớ tới khi còn ở hồ Động Trạch, lúc A Bàng giận nàng, nếu nàng nghe lời thượng thần bỏ đi thật, không khéo thượng thần có khi còn tức giận hơn. A Liên bình tĩnh nói: "Ta không đi, ta ở bên ngoài chờ thượng thần, cho tới khi nào thượng thần đồng ý gặp ta, lúc đó ta mới đi."
"Rầm" một tiếng, cửa phòng mở ra.
Dung Lâm từ trên cao nhìn xuống con cá mặt dày đang đứng ở trước mặt, sắc mặt hắn âm u rất đáng sợ: "Ngươi đừng vô lại như thế! Ta mặc dù tốt bụng đến mấy, nhưng cũng không phải là người cả ngày nhàn nhã không làm gì, bây giờ ngươi đã được ở lại Cửu Tiêu các, thì lo mà chăm chỉ tu tuyện đi, đừng có suốt ngày trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện tình ái." Hắn hít sâu một hơi, quay mặt đi không nhìn nàng nữa, "Ngươi và ta có thân phận khác nhau, lúc trước ta thấy ngươi đáng thương, nhưng người đừng có dựa vào đó rồi được voi đòi tiên, vênh mặt lên trời, nếu không đừng có trách ta không khách khí với ngươi."
"Thượng..."
"Trời cũng không còn sớm, ngươi đi về đi, nếu không có chuyện gì, đừng có chạy tới đây."
Hắn nói xong, thì quay trở vào trong phòng ngủ, một lần nữa đóng chặt cửa. Hắn dựa người vào cửa, hít một hơi thật sau, không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, sau đó hắn nghe thấy tiếng bước chân của nàng đi xa dần.
Ði đi, vĩnh viễn đừng trở về đây nữa.
Dung Lâm cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng chỉ được trong chốc lát, trong lòng hắn lại thấy bực bội.
Hắn xoay người, mở cửa.
Bên ngoài không có ai, một chút bóng dáng cũng không thấy.
*
Dung Lâm đi tới phòng tắm để tắm rửa.
Nước ở trong hồ được dẫn từ Dao Đài của Thiên Trì, vốn dĩ rất lạnh. Hắn thoát xiêm y xuống nước, chỉ trong chốc lát, làn nước lạnh như băng dần dần nóng lên.
Tắm rửa một hồi, Dung Lâm cảm thấy hình như có cái gì đó đang mổ đù* mình, cứ thỉnh thoảng lại bị mổ một cái, từ dưới chân, dần dần hướng lên trên, thấy bắp đù* của mình sắp bị mổ, hắn tức giận, duỗi tay cầm con cá đang ở giữa chân hắn lên.
Con cá háo sắc này...
Cả mặt ướt sũng, trong suốt như phù dung[2], nhìn thế nào cũng thấy đẹp. Hắn giật mình, mất tự nhiên nói: "Không phải ta bảo ngươi đi rồi sao?"
[2] Phù dung: hoa sen A Liên biến lại nửa hình người, nàng lắc lắc đuôi, nói: "Nếu ta đi thật, thượng thần sẽ tức giận hơn. Ta biết rõ mới vừa rồi thượng thần chỉ nói trong lúc tức giận, cho nên ta sẽ không đi."
Dung Lâm nhắm lại mắt, đẩy nàng ra, hắn duỗi tay cầm trường bào bao lấy cơ thể, sau đó nhìn thoáng qua con cá ở trong nước, nói: "Vì sao ngươi biết ta ở đây?"
Giọng nói nghe gần gũi hơn rất nhiều. A Liên nói: "Là thiên mã nói cho ta biết, nó nói hàng ngày thượng thần có thói quen tắm rửa."
A, rốt cuộc là do thiên mã nói. Dung Lâm hít một hơi, hắn đi tới chiếc giường nhỏ cạnh hồ tắm ngồi xuống. A Liên bơi tới bên chân hắn, nàng ngẩng đầu lên nói: "Nếu ta khiến thượng thần tức giận, thượng thần muốn trừng phạt ta thế nào cũng được." Nàng nóng lòng nhìn hắn, nói tiếp, "Tức giận nhiều sẽ có nếp nhăn, thượng thần phải vui vẻ lên."
Nàng nói trúng điểm yếu của thượng thần, Dung Lâm ngẩn người ra, hắn đưa tay sờ ấn đường của mình, quả nhiên trên trán có nếp nhăn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn quả thật bị tiểu cá yêu chọc tức tới mức có nếp nhăn trên trán mất.
Sắc mặt Dung Lâm thoáng ôn hòa hơn một chút.
A Liên cười cười, ánh mắt nhìn đù* hắn, nàng cười tươi như hoa giơ ngón tay cái lên nói: "Thượng thần lông chân của ngài thật là đẹp!"
Dĩ nhiên Dung Lâm biết tiểu cả yêu đang dỗ dành hắn, trong mắt của nàng, sợ rằng trên người hắn không có chỗ nào không đẹp? Hắn cầm áo choàng trên người, đem lông chân che kín mít, chỉ để lộ mỗi đôi chân.
A Liên nói: "Móng chân của thượng thần rất dài, lâu rồi thượng thần không cắt à?"
Dung Lâm nói lấy lệ: "Ừm, cũng lâu rồi."
Đúng là thượng thần, ở có một mình, mọi việc đều phải tự làm, nhìn móng chân của ngài ấy là biết đã lâu không được cắt..
Cuối cùng thượng thần cũng chịu để ý tới mình, A Liên không ngừng nói: "Móng chân đã dài thì cần phải cắt ngắn đi, nếu không sẽ đâm thủng tất. Lần trước ta giúp thượng thần giặt quần áo, nhìn thấy đôi tất đã muốn thủng... Như vậy đi, hôm nay ta giúp thượng thần cắt móng chân được không?"
Nhìn nàng nhiệt tình như vậy, sợ rằng là ai cũng không từ chối được.
Nàng không chờ Dung Lâm nói, tiểu cá yêu đã bơi đến bên cạnh hắn, nàng nhấc chân hắn lên đặt lên trên đù* nàng, sau đó giống như có ảo thuật không biết từ đâu cầm ra một cái kéo.
Dung Lâm thấy cảm giác này có chút kỳ quái, nhưng từ trước đến nay tiểu cá yêu luôn như vậy, không biết từ lúc nào, dường như hắn đã thân thiết với nàng hơn trước đây rất nhiều.
Chỉ là, nếu nàng đã si mê hắn như vậy, thế thì cứ để nàng giúp hắn cắt móng chân đi, coi như giúp nàng được toại nguyện.
A Liên cầm ngón chân của hắn, nàng cầm cây kéo trong tay, và nói: "Thượng thần không được động đậy, nếu không cắt vào thịt là sẽ chảy máu."
Dung Lâm nghe lời ngồi im, nhìn nàng cúi đầu, cẩn thận cắt móng chân giúp hắn.
Hắn ngồi trên giường, nhìn gò má tiểu cá yêu trắng nõn, cá nước ngọt có khác, nhìn mềm mại như nước. Ánh mắt hắn nhìn lông mi của nàng, thấy vừa dài vừa dày, yên tĩnh che đi đôi mắt của nàng, hắn biết rõ, dưới hàng lông mi đó là một đôi mắt rất long lanh, hắn nhìn xuống dưới một chút, chính là đôi môi của nàng, mỗi khi tiểu cá yêu cười, đôi môi ấy lúc nào cũng cong lên. Nhưng mà, nàng không chỉ cười với mỗi mình hắn, mà ở trước mặt người khác cũng thế, không lẽ có nhiều chuyện vui vẻ đến vậy sao?
Các cô nương lúc nào cũng kiên nhẫn tỉ mỉ, rất nhanh nàng đã cắt xong một chân cho hắn, nàng bèn đổi sang chân khác.
Cắt xong móng chân, nàng cầm hai chân của hắn bỏ vào trong nước, rửa sạch từng ngón chân cho hắn.
Trong lòng Dung Lâm cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
A Liên cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, thấy mặt hắn đã dịu đi một chút, nhưng hình như vẫn không muốn nói chuyện với nàng, vì vậy nàng tiếp tục xoa bắp chân cho hắn, sau đó nàng dùng sức nhổ một cọng lông chân của hắn.
Mặc dù chỉ có một cọng lông, nhưng Dung Lâm người trước giờ vẫn luôn mẫn cảm với đau, lập tức nhăn mày lại, trợn trừng mắt nhìn nàng.
A Liên giơ cọng lông chân lên, nói: "Ta không cố ý."
Ai mà tin được ngươi! Dung Lâm lườm nàng một cái.
Nàng nhìn cọng lông chân mới nhổ từ chân của thượng thần, thấy nó đột nhiên phát sáng, một khắc sau, lóe sáng một cái, biến thành một cọng lông vũ màu vàng.
A Liên nhìn chằm chằm phượng vũ đang cầm trong tay, nàng thở dài nói: "Lông của thượng thần nhìn rất đẹp."
Phượng hoàng màu vàng, chính là loài phượng hoàng đứng đầu, hiển nhiên lông của nó cũng rất đẹp.
Dung Lâm nhìn thấy bộ dạng không có chút kiến thức của nàng, hắn nói: "Nếu đã thích, ta tặng cho ngươi."
Hắn nhớ tới chuyện vừa rồi, lửa giận trong lòng thoáng nguôi đi một chút, hắn đi tới gần nàng, cầm cái còi nàng đang đeo trên cổ xuống.
Đây là còi dùng để gọi thiên mã, được buộc bằng dây tơ hồng, nàng vẫn luôn đeo ở trên cổ. Hắn gắn phượng vũ lên, rồi đeo lại vào cổ cho nàng: "Sau này nếu gặp nguy hiểm gì, lớn tiếng gọi ta tên, ta sẽ đến..." Dừng một chút, hắn mới ho nhẹ một tiếng: "Lúc đó nếu ta rãnh, thì sẽ đến cứu ngươi."
A Liên sờ phượng vũ ở trên cổ, nàng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Lông phượng này có thể gọi được thượng thần?"
Dung Lâm đưa tay, vỗ vào đầu nàng một cái thật mạnh.
Gọi hắn? Nàng coi hắn là thần thú sao?
A Liên cũng ý thức được mình nói sai, nàng cẩn thận cất kỹ phượng vũ, rồi cúi đầu nhìn mình, nàng duỗi tay từ trên bắp đù* của mình nhổ xuống một vảy cá đưa tới: "Không đẹp mắt như phượng vũ của thượng thần, hy vọng thượng thần không ghét bỏ."
Này là muốn... Trao đổi tín vật đính ước sao?
Trong lòng Dung Lâm đấu tranh một lúc, sắc mặt không đổi cầm lấy vẩy cá nàng đưa cho hắn.
Hắn nhìn cái vảy, khóe miệng khẽ cong lên, vẩy cá màu bạc lớn hơn móng tay của hắn một chút, quả thực nhìn không đẹp mắt bằng phượng vũ của hắn, chẳng qua miễn cưỡng nhìn cũng được.
A Liên thấy thượng thần nhận lấy vẩy cá của nàng, nàng đại khái có thể hiểu được hắn không còn tức giận nữa, nàng mỉm cười nói: "Sau này nếu móng chân của thượng thần dài ra, ngài cứ nói với ta, ta luôn sẵn lòng cắt móng chân cho ngài."
Vội vàng tỏ tình một cách uyển chuyển như thế đến mức làm hắn không kịp chuẩn bị tinh thần... Bỗng nhiên tim Dung Lâm đập thình thịch, mới thản nhiên nói: "Ừm, chuyện này nói sau đi."
A Liên cười nói được, sau đó nàng lại cầm một bao thức ăn ra: "Vừa rồi long nữ của Đông Hải tên là Vân Tiếu mới cho ta, đây là đặc sản ở Đông Hải bọn họ, cũng không khác với bèo khô chỗ của ta ở, nhưng ăn có mùi vị hơn, gọi là rong biển, có thể làm thức ăn cũng có thể nấu canh, mặn mặn giòn giòn, mùi vị không tệ, thượng thần muốn nếm thử một chút không?"
Chỉ là rong biển mà thôi. Dung Lâm há to miệng, muốn nói không cần, không ngờ hắn vừa há miệng ra, đã bị tiểu cá yêu nhét đầy vào miệng hắn.
Vị mặn lan ra khắp miệng, quả thật rất giòn. Nhưng vừa cho vào miệng, lập tức trở nên mềm, dính ngay ở đầu lưỡi.
Xưa nay thượng thần quý trọng lương thực, tác phong luôn tuân theo tiêu chí phải cần cù tiết kiệm, nên không thể lãng phí thức ăn, miễn cưỡng ăn hết.
Không ngờ sau khi ăn, hắn thấy cũng không đến nỗi nào.
"... Ngài muốn ăn nữa không?" A Liên cầm rong biển đưa tới trước mặt hắn.
Dung Lâm há to miệng, cảm thấy nàng đút cho hắn ăn như vậy rất tốt, điệu bộ này hình như hắn đã từng nhìn thấy ở đâu rồi thì phải.
A Liên nói: "Nếu thượng thần thích, ngày mai ta lại đi tìm Vân Tiếu."
Dung Lâm ừ một tiếng, sau khi ăn hết sạch rong biển, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn thoáng qua nàng tay, nói: "Ngươi... Ngươi rửa tay chưa?"
Hả?
A Liên ngẩn người ra, sau đó cười, nói: "A..., ta quên chưa rửa."
Dung Lâm duỗi tay muốn túm nàng lại.
Tiểu cá yêu thấy hắn lại tức giận, nàng lập tức nhảy vào trong hồ, hóa thành cá mè hoa, bơi qua bơi lại trong nước. Dung Lâm tức giận, hắn nhảy xuống nước bắt nàng, tiểu cá yêu vốn lớn lên trong nước, nên nàng ở trong nước rất linh hoạt. Hắn bắt một hồi vẫn không bắt được nàng, lúc sau hắn mới đứng ở giữa hồ, nói: "Lại đây!"
Con cá ở trong nước phun bong bóng.
"Ngươi – – ta nói ngươi lại đây, không phải bảo ngươi chui vào đũng quần!"
"... Ta nói không được chui vào mà ngươi còn chui là sao!" Tiếng nước chảy ào ào, xen lẫn với tiếng thở hổn hển của thượng thần.
*
Ở Cửu Tiêu các tân đệ tử chọn học hệ Hỏa phần lớn đều là tinh anh, nhưng cũng có người kém cỏi như A Liên. Chỉ là A Liên chọn hệ Hỏa, làm quen được với Hỏa Tranh cùng long nữ Vân Tiếu, mà ở hệ Hỏa hai người này rất được hoan nghênh, nên A Liên cũng dính được một chút hào quang. Điền La thấy A Liên cùng long nữ Vân Tiếu có quan hệ như vậy, cảm thấy có chút lo lắng, Điền Là lén lút nhỏ giọng hỏi qua nàng, bởi nàng lo lắng quan hệ giữa A Liên với Vân Tiếu sẽ vượt qua cả nàng với A Liên.
Điền La rất quý trọng người bạn này, vì tình bạn giữa hai người, hiển nhiên sẽ suy tính thiệt hơn. A Liên dỗ dành nàng một hồi, thuận tiện giới thiệu nàng với Vân Tiếu.
Mặc dù Vân Tiếu là long nữ Đông Hải, thân phận còn cao hơn cả Di Khuê Di Chương, nhưng Vân Tiếu không có thái độ kiêu kỳ giống như hai nàng kia, ngược lại rất dễ thân cận. Vân Tiếu tặng cho Điền La một chút đặc sản của Đông Hải, Điền La lập tức không còn thành kiến với Vân Tiếu nữa, không những thế còn hẹn Vân Tiếu cùng đi ăn cơm với ba người bọn họ.
Việc học ở hệ Hỏa nặng hơn hệ Thủy nhiều, mặc dù A Liên vì thượng thần mà lựa chọn hệ Hỏa, nhưng có thể cảm nhận được hậu quả ngay lập tức. Phu tử dạy pháp thuật hệ Hỏa là người rất nóng nảy, hầu như mỗi lần dạy A Liên đều bị mắng.
Xung Hư Tôn giả đã từng dạy A Liên, ông cũng biết rõ nàng là người như thế nào. Mặc dù mỗi lần ông ăn nói chua ngoa, nhưng ông biết A Liên rất chăm chỉ, cho nên ông đã lén lút nói với nàng: "Hiện tại nếu ngươi nghĩ lại muốn chọn hệ Thủy vẫn còn kịp, ta có thể suy nghĩ biện pháp giúp ngươi."
A Liên biết đây là ý tốt của Xung Hư tôn giả, nàng rất cảm kích, nhưng vẫn như cũ nói: "Không cần đâu ạ, cảm ơn tôn giả, ta thích học hệ Hỏa."
Một con cá sinh trưởng trong nước, học cái gì không học, lại muốn học pháp thuật hệ Hỏa. Xung Hư tôn giả nghe xong, cũng mặc kệ nàng: "Đã như vậy, thì tùy ngươi." Ông phất tay nói: "Trở về chăm chỉ hơn đi, cố gắng đừng để tụt lại phía sau quá nhiều."
Những đệ tự chọn học hệ Hỏa đều là những người đã có nền tảng tốt, riêng A Liên lại bị Ngũ hành tương xung, nên cái gì cũng cần phải học, học lại từ những cái cơ bản nhất. Mấy ngày này A Liên rất bận rộn, vài ngày sau, cuối cùng cũng được gặp thượng thần Dung Lâm lên lớp giảng bài.
Môn thượng thần Dung Lâm dạy chính là cao cấp của pháp thuật hệ Hỏa, gọi tắt là cao hỏa.
Cộng thêm hai chữ « cao cấp » hiển nhiên không phải là pháp thuật căn bản nữa. Theo đúng nguyên tắc các tân đệ tử sẽ chưa học tới môn học này, mà cần một vài năm nữa, đợi tới khi có nội lực nhất định, mới có thế truyền dạy. Hơn nữa chương trình học cũng rất khó, có nhiều trường hợp, có rất nhiều sư huynh sư tỷ giỏi, nhưng khi học môn này cũng gặp khó khăn. Hôm nay các đệ tử mới vào đã được học, là vì biết rõ môn học này khó, nên muốn cho các tân đệ tử sớm được làm quen, về sau học tiếp cũng mất ít thời gian làm quen hơn. Vả lại, để cho thượng thần Dung Lâm dạy cho tân đệ tử, hiển nhiên sẽ không có chuyện dạy những pháp thuật đơn giản, cũng sẽ không sắp xếp nhiều chương trình dạy học.
Khóa học này học không nhiều, nhưng khó hơn các khóa trên, rất thích hợp với thượng thần Dung Lâm.
Ngày đầu tiên thượng thần Dung Lâm dạy học, các đệ tử hệ Hỏa đều y quan gọn gàng sạch sẽ, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Thượng thần Dung Lâm cả người mặc một bộ áo bào màu trắng, dung mạo thanh tuyệt, bước chân ung dung đi vào lớp hệ Hỏa, mấy đệ tử nữ đều ngước cổ lên nhìn, trên mặt không giấu nổi vẻ vui mừng.
A Liên nhìn thấy thượng thần, dĩ nhiên trên mặt nàng cũng cười rất tươi. Ở lớp hệ Hỏa được sắp xếp chỗ ngồi dựa trên chiều cao, nàng ngồi ở hàng đầu tiên, chỉ cần hơi ngước cổ lên là có thể nhìn thấy được tư thế oai hùng cùng với khuôn mặt tuấn tú của thượng thần.
Trên mặt Dung Lâm không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng dưới ánh mắt của nàng, không muốn chú ý tới nàng cũng rất khó. Hắn cũng không để ý nàng nhiều, chỉ là mỗi lần thấy bộ dạng chăm chú ghi chép của nàng, hắn lại thấy buồn cười....Nàng rõ ràng một chữ cũng nghe không hiểu.
Đầu tiên là dạy về những lý luận tri thức. Chỉ là những lý luận tri thức sơ cấp, cũng đã làm mọi người phải đau đầu. Ví dụ như Hỏa Tranh, hắn là một trong những tân đệ tử đứng đầu hệ Hỏa, vậy mà sau khi nghe thượng thần nói xong, cũng phải đứng dậy, nói ra chỗ mình không hiểu, mong thượng thần nói lại một lần.
Trong đám đệ tử, cũng có không ít nữ đệ tử nhìn thấy thượng thần lạnh lùng, nhưng vẫn không nhịn được muốn nói chuyện cùng hắn. Giờ thấy Hỏa Tranh chủ động đưa ra câu hỏi, không khỏi cùng nhau ngẩng đầu nhìn thượng thần, trong lòng suy nghĩ: Nếu thượng thần giải thích cặn kẽ, thái độ ôn hòa, thì các nàng cũng muốn thỉnh giáo thượng thần những chỗ chưa hiểu, để có thể được tiếp xúc với thượng thần nhiều hơn.
Không ngờ Dung Lâm nhàn nhạt nhìn lướt qua Hỏa Tranh, giọng nói lạnh lùng: "Một vẫn đề đơn giản như vậy, mà muốn bổn tọa nói lại lần nữa, xem ra mấy trăm năm ngươi học pháp thuật hệ Hỏa thật là uổng phí... Bổn tọa có nghe các tiên quân nhắc tới ngươi, nói ngươi chính là một trong những tân đệ tử nổi bật của hệ Hỏa, hôm nay nhìn thấy – – thấy cũng không gì nổi bật. Chỉ là có mấy trăm năm đạo hạnh, còn tưởng rằng mình có thiên phú dị bẩm, tu vi cao thâm. Tu vi của ngươi, cũng chỉ để dùng mà nướng cá..." Giọng nói của thượng thần càng lúc càng nghiêm khắc: "Học không lo học, cái ngươi cần học còn rất nhiều, nếu là không hiểu, thì cần chăm chỉ cố gắng, buổi tối đừng chỉ có nghĩ tới chuyện nấu súp, ăn đồ nướng, có thời gian thì đi tới tàng thư các xem sách mới đúng đắn. Tốt lắm, ngươi ngồi xuống đi."
Hỏa Tranh là một nam nhân cao to vạm vỡ, đây là lần đầu tiên bị nói tới nỗi không biết phải trả lời thế nào, chỉ yên lặng trở về vị trí của mình ngồi xuống.
Ánh mắt Dung Lâm nhìn các đệ tử một lượt, hỏi: "Còn có chỗ nào không hiểu?"
Nhất thời các tân đệ tử nhìn nhau, chính là còn nhiều chỗ không hiểu, cũng không dám đưa ra câu hỏi. Mà các nữ đệ tử vì ngưỡng mộ thượng thần, vì thượng thần mới tới đây cũng đều im lặng xoắn hai tay vào với nhau, yên tĩnh như gà.
"Thượng, thượng thần."
Tất cả đều đang im lặng, bỗng một giọng nói rất bé nhưng nghe rất rõ ràng.
Mọi người nhìn sang chỗ phát ra giọng nói, thấy cá mè hoa ở hàng thứ nhất đứng lên.
Ở hệ Hỏa người không nhiều, nhưng mỗi người đều là tinh anh, cho nên mọi người đều biết nhau. Cá mè hoa không những xinh đẹp, mà tính tình cũng tốt, phần lớn các đệ tử đều làm bạn với nàng. Dù sao người ở hệ Hỏa Hệ đều là những người có xuất thân cao quý, càng cao quý lại càng không để ý tới dòng dõi.
Hầu như mỗi giờ lên lớp cá mè hoa đều bị mắng, có lẽ bây giờ cũng vậy.
Có đệ tử nói thầm nàng là đồ ngốc, thượng thần Dung Lâm không giống với các Tiên Quân khác, lúc này thượng thần đang muốn mắng người, bởi vậy nàng chỉ cần ngồi ngoan ngoãn là sẽ không bị mắng.
Dung Lâm nhìn thoáng qua A Liên, giọng nói không mang bất kì cảm xúc gì: "Không hiểu chỗ nào?"
A Liên nói: "Thật ra, bài học hôm nay, từ đầu tới cuối ta đều nghe không hiểu..." Nàng nói đúng sự thật, dù sao phần lớn đệ tử cũng đều nghe không hiểu.
Dung Lâm ừ một tiếng, nhìn một đám người đang nín thở, các đệ tử ngồi dưới không dám nói một tiếng nào, lúc này hắn mới nhìn nàng nói: "Rất tốt, bổn tọa rất thích người thật thà như ngươi. Bổn tọa có nghe Xung Hư nói qua, mặc dù ngươi xuất thân từ hệ Thủy, nhưng muốn thách thức chính mình, lại đi chọn pháp thuật hệ Hỏa, vẫn luôn chăm chỉ chịu khó, thật sự rất can đảm, đúng là hiếm có, Cửu Tiêu các cần những đệ tử giống như ngươi. Khóa học này, đối với ngươi quả thực rất khó..."
Thượng thần suy nghĩ một chút, giọng nói ôn hòa: "Như vậy đi... Hôm nay sau khi học xong ngươi tới tìm ta, ta sẽ hướng dẫn thêm cho ngươi."
Hết chương 25
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.