Bảy năm trước, khi tận mắt nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm ADN của mình với Dương Thành Vũ, tôi đã trải qua đủ loại cảm xúc thăng trầm lẫn đau đớn khổ sở, thậm chí trong đầu còn xuất hiện cả ý nghĩ tự tử. Nỗi đau ấy đeo bám tôi bảy năm, ngày ngày khiến cho tôi phải gặp ác mộng, ngày ngày đày đoạ chẳng chừa cho lấy một chút dù là vui vẻ, nên sớm đã thành vết chai rồi. Vì thế, ở thời điểm ngay lúc này, khi kết quả một lần nữa trùng khớp được bày ra trước mặt, tôi đã không còn nháo loạn nhiều lắm, tôi bình tĩnh hơn hẳn, mắt nhìn đi nhìn lại vào dòng kết luận in trên tờ giấy, khoé môi nhếch lên nhàn nhạt rồi không nói gì. Mà Dương Thành Nam thì biểu cảm thật sự rất tệ, tay anh run run nắm lấy góc tờ giấy đến nhăn nhúm, đôi mắt đỏ bừng xuất hiện những tia máu, từng lời từng chữ thốt ra rất khó khăn.
- Chú Vương, kết quả có khi nào nhầm lẫn không?
Người bác sĩ kia lắc đầu, ông ta đáp.
- Đã xét nghiệm lại cả 2 lần rồi, kết quả đều ra như vậy. Thành Nam à, chú có để đảm bảo với cháu là không hề ra sai sót gì.
Sự khẳng định của vị bác sĩ kia khiến cho cảm xúc mạnh mẽ của Dương Thành Nam ngay tức khắc sụp đổ, anh buông thõng cánh tay của mình, tờ giấy xét nghiệm rơi lả tả xuống dưới đất. Anh không nói gì, bao nhiêu cứng rắn ngày hôm qua, bao nhiêu ngông cuồng của ngày hôm qua, giây phút này đều không còn lại một chút nào hết. Anh nhìn tôi đầy đau khổ, anh nhìn tôi dường như muốn nói rất nhiều, thế nhưng có lẽ lại chẳng biết nói từ đâu cho nên bầu không khí cứ theo đó mà rơi vào trầm lặng. Phải đến thật lâu sau, khi mà điện thoại của tôi vang lên từng hồi chuông dồn dập của giám đốc Hiền gọi tới, tôi mới là người lên tiếng phá vỡ.
- Tôi có việc phải đi về trước, anh còn gì muốn hỏi gì cứ ở lại hỏi.
Nói xong, tôi cũng nhanh chóng rời đi, mắt chẳng nhìn Dương Thành Nam lấy một lần. Thật ra, tôi không phải là kẻ máu lạnh, tôi cũng không phải là kẻ tuyệt tình, chỉ là tôi cạn kiệt sức lực rồi, tôi không muốn mình đối diện thêm một chút nào nữa. Yêu nhau như thế, hận thù như thế, trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống như thế, tôi với anh vẫn nên chỉ làm hai con đường song song thì hơn. Bảy năm trước cắt nhau, bảy năm trước bên nhau là 1 sai lầm, thì bây giờ vẫn cứ nên là một sai lầm, đừng tự cho tình yêu là đúng.
Đi về phía thang máy, tôi ngửa đầu nhìn lên trần với bóng điện sáng rực, một giọt nước mắt không kiềm chế được trong nháy mắt cũng lăn dài. Giọt nước mắt kết thúc cho một kỉ niệm đầy nhơ nhớp, giọt nước mắt để đóng lại quá khứ đau thương, giọt nước mắt để tôi có cố gắng động lực cho một tương lai tốt hơn, đẹp đẽ hơn.
Đưa tay lên gạt nước mắt, tôi lấy điện thoại ra nhắn cho Phương một tin, sau đấy bản thân cũng định bụng rẽ vào siêu thị mua lấy một ít đồ về để tối cùng ăn lẩu liên hoan một bữa. Thế nhưng lúc bản thân vừa bước ra đến sảnh lớn, chính mình lần nữa lại bị Dương Thành Nam chặn lại. Anh đứng ở trước mặt của tôi, bóng lưng ướt loang mồ hôi, ánh tịch dương đổ xuống nhìn càng thấy thê lương đến đau lòng. Tay anh siết lấy tay tôi, giọng đè xuống cực thấp.
- Em định đi đâu?
Tôi hít một hơi thật sâu, nói.
- Tôi định đi đâu? Tổng giám đốc Nam, bây giờ tôi đi đâu cũng cần phải báo cáo với anh sao. Anh lấy thân phận gì. Anh trai sao?
Gương mặt góc cạnh của Dương Thành Nam nhanh chóng trầm xuống, tôi đưa mắt nhìn anh ở khoảng cách gần, giọng nói êm dịu chẳng mang theo bất cứ cảm xúc oán hận nào cả.
- Dương Thành Nam, hôm nọ anh không tin, tôi có thể bỏ qua. Nhưng hôm nay kết quả đã có, sự thật đã chứng minh, anh còn muốn thế nào đây?
- Thế nào? Bảy năm qua, mỗi ngày tôi đều sống trong sự dày vào giữa tình cảm và lý trí, em có thể hiểu được cảm giác đó sao. Em biết tôi yêu em nhiều thế nào không, em có biết tôi đã mơ thấy em bao nhiêu lần hay không, tôi thậm chí còn học như điên chỉ vì muốn thành công để sau này trở về nước, em có thể nhìn nhận ở bên tôi, không chê tôi là một kẻ lông bông chỉ có khuôn mặt và tiền của bố mẹ.
Những lời nói này, nếu là ngày trước thì nó kiểu gì cũng sẽ tác động đến tôi, ђàภђ ђạ tôi, tôi nghe xong nhất định sẽ khóc đến kiệt quệ. Có điều bây giờ tôi ổn cả rồi, tôi biết chấp nhận rồi, cho nên nó sẽ chẳng còn quan trọng nữa.
- Những lời này của anh rất cảm động, có điều Tổng giám đốc Nam, anh nên để dành nó cho vị hôn thê của anh, chứ không phải là tôi, đứa em gái bị ba anh làm rơi ở ngoài đường. Anh quên rồi sao?
Bị tôi nói bằng những lời nói chẳng mang theo chút gì nể nang Dương Thành Nam hơi đen mặt, tuy vậy anh cũng chẳng tức giận như đợt trước, tuyệt tình buông lời nghiệt ngã với tôi. Ngược lại, anh còn càng thêm thích thú, nhếch khóe môi.
- Chuyện này chúng ta lên xe sẽ nói. Chẳng phải em muốn biết ý kiến của tôi hay sao, ngày hôm nay tôi sẽ cho em câu trả lời.
Anh thờ ơ buông lời nhưng lại nhưng lại mang theo sự ra lệnh, tôi thoáng run rẩy một cái, nụ cười nhàn nhạt vẫn luôn hiện lên mờ mờ.
- Được, vậy thì cùng nhau nói hết đi.
Để lại cho Dương Thành Nam câu nói ấy, tôi cũng chẳng chờ anh thêm một giây nào, chân trên giày cao gót chậm rãi từng bước về phía xe đang đỗ. Lúc sau, khi cả 2 đã ổn định được chỗ ngồi, tôi mới lại lên tiếng.
- Được rồi, bây giờ không có ai, anh có thể nói. Chúng ta một lần nói hết cho nhau hiểu, để sau này có gặp nhau thì cũng nên cư xử cho đúng mực.
"Từ khi gặp nhau đến giờ, em luôn miệng gọi tôi là Tổng giám đốc này, Tổng giám đốc kia, em như vậy là muốn khiến cho tôi tức điên lên à?" Biểu cảm nổi lên ý cười thản nhiên, thế nhưng ánh mắt của người đàn ông ấy lại sắc như dao:"Muốn chứng minh với tôi bảy năm qua em vẫn sống tốt, hay là muốn quên đi quãng thời gian em có với tôi để cùng Vũ Đình Nguyên để làm lại từ đầu, vui vẻ với cậu ấy. Hay lại là...em sợ yêu tôi lần nữa?"
Câu nói cuối cùng như viên than đỏ rực giáng mạnh vào ng tôi, ánh mắt tôi hơi chấn động một chút, cố nén xuống sự sợ hãi, lắc đầu.
- Những chuyện này, tôi cần phải khai báo với anh sao? Tổng giám đốc Nam, tôi cho dù đến với Vũ Đình Nguyên thì đã sao, có liên quan đến anh?
Thái độ của tôi chẳng làm anh giận, người đàn ông ấy chỉ cong môi cười khó đoán, trầm giọng nói.
- Tô Vũ Tình, chỉ cần có thể gần em thêm một chút là tôi sẽ rất vui mừng. Tôi thà sống trong nỗi dày vò, thống khổ cũng không muốn thả em đi, để mãi mãi tôi với em không còn quan hệ gì. Chúng ta nhiều năm trước sinh ra là để dành cho nhau, bây giờ cũng nên như vậy.
Suy nghĩ dần an tĩnh lại, tôi cắn môi rất mạnh, mắt nhìn ra phía những dòng người tấp nập đi đi lại lại ở bên ngoài cửa sổ. Bảy năm trước, tôi đã nghĩ khi tuyệt tình buông bỏ anh, thì trên thế giới này sẽ không bao giờ xuất hiện người có thể đối tốt với tôi như thế này nữa. Nhưng mà sự thật lại thay đổi, tôi được Vũ Đình Nguyên giúp đỡ, tôi đang ngày một đi lên, tôi yên ổn với nhiều dự định, cánh cửa mới cho tôi cũng được mở ra rồi.
Đôi lông mày cau chặt lại, tôi yên lặng một lúc, sau đấy rồi mới lại nói.
- Tổng giám đốc Nam, anh ba mươi mốt tuổi, tôi nghĩ anh cũng nên hiểu được cái việc anh đang nói nó như thế nào chứ? Anh muốn tôi ở bên anh, anh không sợ lσạи ɭυâи à?
Ngữ điệu tôi vô cùng mỉ mai, trong nháy mắt, sắc mặt anh tái nhợt, người hơi nhướn lại sát với tôi, cánh môi đã từng hôn tôi dán lên vành tai nhỏ nhắn của tôi, nhả từng chữ.
- Lσạи ɭυâи thì thế nào… Chúng ta không phải đã sớm loạn từ bảy năm trước sao? Chúng ta chẳng phải có con rồi sao? Vậy thì em sợ cái gì nữa?
Lời nói cấm kị, đại nghịch bất đạo như vậy mà Dương Thành Nam nói ra không hề mang theo một mảy may sợ hãi nào hết, bàn tay anh đưa lên chế ngự lấy gáy của tôi, đôi mắt đen láy ghim lấy tôi không cho tôi cự tuyệt, nhấn mạnh câu hỏi.
- Tô Vũ Tình, tôi chỉ muốn hỏi em, em có muốn theo tôi loạn tới cùng hay không? Chỉ cần em gật đầu, thì tôi sẽ giải quyết hết mọi thứ, em muốn đi đâu, tôi đưa em đi.
Mọi động tác đều bị câu nói này làm cho khựng lại, tôi chưa kịp trả lời, thì eo lại bị Dương Thành Nam siết chặt ôm lấy, nhắc lần nữa câu nói kia.
- Tô Vũ Tình, tôi chỉ muốn hỏi em, em có muốn cùng tôi loạn nữa hay không?
Thời điểm lúc này, anh giống như bị người khác Tra t** bằng hàng trăm hàng nghìn chiếc roi vọt quất lên người, da thịt rướm máu, đau đớn chạy dọc lan đầy toàn thân, cho nên giọng nói cũng mang theo bao nhiêu kìm nén khổ sở. Thế nhưng, như vậy thì đã sao, tôi cũng không phải sung sướиɠ gì, tôi thật ra cũng rất cực khổ một thời gian rất dài.
Hít một hơi thật sâu, tôi nâng mắt mình lên nhìn anh, ngữ điệu mang theo một chút run rẩy.
- Dương Thành Nam, tôi bên anh 3 năm, xa anh 7 năm, yêu anh tổng cộng 10 năm, trái tim mang bao nhiêu vết xước anh có biết không? Nhiều năm qua tôi vẫn cố gắng, thậm chí tôi vẫn ôm hi vọng, tôi vừa yêu vừa hận, nhưng anh thì sao? Anh với An Lam đã làm cái gì, anh quên rồi sao? Ngày đó trong cửa hàng tạp hóa, anh nói với tôi, nếu như năm đó tôi kiên nhẫn một chút thì sẽ trở thành bà Dương. Bây giờ câu nói đó tôi trả lại cho anh. Nếu như anh cũng kiên nhẫn thêm một chút, thì tôi đã không đi xa đến như vậy. Mà đã đi xa rồi, tôi sẽ không thể nào quay lại được nữa.
Nói đến đây tôi cũng dừng lại vì lệ đã chảy xuống, l*иg ng truyền đến một cơn nghẹn, mất tận mấy phút mới lại có thể điều hòa xuống được.
- Tôi thừa nhận mình vẫn chưa quên được anh, nhưng sau này tôi nhất định sẽ quên được. Với cả bây giờ, tôi đã chẳng còn nhiều tình cảm với anh nữa rồi. Con người của tôi, thấp hèn ngu ngốc, nhưng vẫn không có ý tưởng muốn lσạи ɭυâи với anh trai của mình. Tôi nói vậy, anh hiểu chứ Tổng giám đốc Nam.
Đồng tử trong đôi mắt của Dương Thành Nam kịch liệt nổi lên bão bùng, sóng dâng cuồn cuộn, tay anh P0'p lấy tôi gần như muốn nghiến nát. Tôi biết, lần này mình lại chọc tức anh rồi, lần này mình cũng sẽ khó thoát khỏi được sự kìm hãm đáng ૮ɦếƭ của anh, lần này sớm muộn cũng bị anh trừng phạt. Tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng tôi không ngờ được rằng, khoảnh khắc ấy cánh cửa lại được người bên ngoài gõ từng hồi dồn dập.
Và người đó không ai khác chính là Vũ Đình Nguyên…
Anh vẫn như mọi lần trước đó, thầm lặng xuất hiện mỗi khi tôi cần anh nhất, thầm lặng giúp tôi giải quyết vấn đề. Giống như lúc này, anh dựa người vào thành xe, lấy máy gọi cho Dương Thành Nam, chỉ nói duy nhất một câu ngắn ngủi nhưng đủ sức uy hϊếp và để lộ rõ cơn tức giận của mình.
- Mở cửa?
Hai người vốn dĩ đã từng là bạn, bây giờ lại vì mình mà trở nên nặng nhẹ, quả thật tôi có chút vô cùng khó xử, vì thế bản thân định bụng đi xuống nói chuyện với người kia. Có điều người đàn ông ngồi ở bên cạnh tôi lại không cho tôi cơ hội đó. Anh nhanh chóng đẩy cửa xe bước xuống, bước chân chậm rãi di chuyển đến trước mặt của Vũ Đình Nguyên, thái độ không quan tâm cũng như không để ý.
- Cậu tìm tôi có chuyện?
Vũ Đình Nguyên ném *** xuống dưới sàn, tiếng nói anh lạnh như băng, nghe qua có thể liên tưởng chẳng khác gì từ địa ngục trồi lên khiến người khác rét run
- Dương Thành Nam, cái tên ૮ɦếƭ tiệt nhà cậu..
Vừa gầm những lời này, anh vừa tiến lên tặng ngay cho Dương Thành Nam một cú đấm. Mà Dương Thành Nam thì cũng không ngờ anh lại bị đánh, vì thế cơ thể cứ như vậy mất thăng bằng ngã xuống đất. Máu trong việc hơi rướm ra, tay cũng bị cọ xuống mặt đường xước một vết, nhìn vào cảm giác đau mắt với nhức nhối đến vô cùng.
Tôi bị dọa đến choáng váng, trong phút chốc vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, toàn thân cứ như vậy đứng ngây ngốc như người mất hồn, mất một lúc mới run run nghiêng đầu nhìn sang Vũ Đình Nguyên. Lúc này, anh không tiến lên, chỉ đứng yên tại chỗ như trước, ánh mắt sâu thẳm trầm tĩnh như đại dương chiếu đến Dương Thành Nam vừa bị mình đánh, lãnh đạm cất giọng.
- Cô ấy đã không thích, cậu không nên ép cô ấy.
Lời nói của Vũ Đình Nguyên thành công kéo Dương Thành Nam trở về thực tại, anh chống tay ngồi dậy, tuy bị đánh nhưng phong thái vẫn luôn cao ngạo như cũ, chẳng hề để ý hay để cảm xúc ảnh hưởng một chút nào, trước hay sau vẫn thản nhiên.
- Nguyên, chuyện của tôi với cô ấy, không cần cậu phải can thiệp.
- Cậu không còn tư cách can thiệp vào chuyện của Tình nữa.
Vũ Đình Nguyên không mặn không nhạt đáp lại, mắt đối đầu Dương Thành Nam chẳng e dè. Mà tôi thì bây giờ đầu óc đã cứng đờ, điều bản thân mong muốn duy nhất lúc này là được về nhà, về với con trai, không muốn dây dưa với những người như thế nữa. Bọn họ muốn sao cũng là chuyện của họ, chẳng hề liên quan đến tôi, tôi cũng không cần sự thương hại hay che chở từ bất kì người nào khác.
"Không còn tư cách, vậy cậu có?" Ngữ điệu Dương Thành Nam lạnh nhạt, thần sắc anh bực dọc:” Cô ấy là mẹ của con trai tôi, cậu nghĩ xem, tôi có không?”
Vẻ mặt Vũ Đình Nguyên bình tĩnh, nghe Dương Thành Nam nói, anh chỉ nghiêng đầu nhìn tôi, xót xa nâng mặt tôi lên, môi mỏng mím lại.
- Quan hệ của hai người như thế nào, không cần tôi nói ra đúng không? Nam, cậu đừng nên tuỳ hứng, cậu không thấy Tình rất sợ khi phải gặp cậu sao?
Hàng mi dài che khuất sự hoảng sợ trong đáy mắt, tôi cắn môi không nói gì, cũng không né tránh Vũ Đình Nguyên, cứ để anh vươn tay cầm lấy tay của mình như vậy. Nói thật, tôi hiện tại một phần cũng không bài xích anh, một phần nữa là tôi muốn thông qua cái hành động này của mình để có thể khiến cho Dương Thành Nam nhụt chí, quyết tâm đừng tìm đến tôi dây dưa nữa.
Sau câu nói ấy, Dương Thành Nam cũng quay ngoắt sang nhìn tôi, anh nhìn từ gương mặt có chút tái nhợt của tôi rồi chuyển xuống nơi hai bàn tay đang nắm chặt như không muốn rời kia, đồng tử sắc lạnh như dao, từng câu từng chữ đều nghiến răng nghiến lợi.
- Tô Vũ Tình, em sợ tôi đến như vậy? Tôi ăn thịt em sao?
Tôi có chút hấp tấp mà ngẩng đầu lên, như thể không nghe thấy gì hoặc không hiểu anh nói gì, sau thật lâu mới dùng giọng nói mệt mỏi nói.
- Tổng giám đốc Nam, những gì cần nói tôi cũng đã nói hết cả rồi, anh không cần phải như vậy làm gì.
Dương Thành Nam chậm rãi đưa tay che mặt, nói rõ từng chữ một.
- Anh không làm được.
Nói xong, anh cũng vội nắm lấy tay còn lại của tôi siết chặt lại, chặt đến mức xương cốt tôi đau nhói, mắt hoen đỏ.
- Tình, không ai biết chuyện đó, tôi cũng sẽ không để cho ai biết được, tôi có thể bỏ tất cả, chúng ta làm lại một lần nữa…
Tôi khẽ đẩy tay Dương Thành Nam, sắc mặt nghiêm túc vô cùng.
- Dương Thành Nam, trong mắt của tôi, anh là một người đàn ông rất tốt, vô cùng tốt, vì thế anh không nên để tôi vì điều gì đó mà chán ghét anh thêm. Tôi với An Lam thay tên đi thì đều là phụ nữ, hơn nữa cô ấy lại là người vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận của anh, anh làm như vậy đối với người vợ của mình, chẳng những là hạ nhục vợ anh mà còn hạ nhục cả tôi nữa. Chúng ta bất luận thế nào vẫn không thể thay đổi được sự thật tôi là em gái của anh, kể cả sự tồn tại của Minh Đức có là một sợi dây giàng buộc thì cũng không thể. Tổng giám đốc Nam, anh dừng lại đi, đừng làm tổn thương tôi, cũng như làm tổn thương cô Lam.
Sau những lời nói trần tình ấy, Dương Thành Nam cũng dần buông tay tôi ra, mắt nhìn tôi ngày càng một mơ hồ, rồi từng chút từng chút tan thành vũng nước. Anh lùi dần về phía sau, bật cười chua chát xoay người bước đi, mà tôi thì vẫn chăm chú nhìn người đàn ông ấy, nhẹ giọng nói tiếp.
- Dương Thành Nam, cảm ơn anh đã từng cho tôi một tình yêu thuần khiết như vậy. Cho dù là tội lỗi thì cả đời này tôi cũng không quên, sau này về già vẫn sẽ nhớ lại, vẫn sẽ ngọt ngào. Còn anh, hãy nên quý trọng người bên cạnh anh, đừng để cô ấy phải nếm mùi chờ đợi buồn tẻ. Cuộc đời mỗi người chẳng ai hoàn hảo hết cả, nếu đủ bao dung, thì tình cảm sẽ đong đầy thôi.
Ánh tịch dương trên cao đã lùi về phía chân trời, tôi sau khi nói xong những lời ấy cũng nhanh chóng cùng với Vũ Đình Nguyên lên xe rời khỏi, không ngoái đầu lại nhìn thêm một lần nào. Đến khi ngồi vào bên trong, không một ai nói với ai câu gì, tâm trạng tôi cũng không được tốt lắm nên người bên cạnh cũng biết điều chẳng hé nửa lời. Anh dẫn tôi đi về phía bờ hồ, gọi lấy một bàn thịt nướng và bia, chờ tôi phát tiết P0'p méo mấy chiếc lon rồi mới cất giọng, nói.
- Đã đỡ hơn chút nào chưa?
Ngẩng đầu nhìn Vũ Đình Nguyên, trong lòng tôi vô thức xuất hiện một sự ấm áp đang dần lan toả, từng chút từng chút xua đi những mể mỏi lẫn đau buồn trước đó. Tôi cười với anh.
- Anh đi theo tôi từ bao giờ thế? Sao lúc nào tôi gặp chuyện, anh cũng đều xuất hiện vậy?
Vũ Đình Nguyên bật cười, anh đưa mắt nhìn về phía lòng hồ mọi người đang điên cuồng đạp vịt với nhau, giọng trầm thấp cất lên.
- Tôi đã từng nói với em, tôi sẽ luôn theo em, sẽ luôn ở bên em. Vì thế, tôi tuyệt đối không để ai làm tổn thương em dù chỉ là một chút.
- Anh...
Tôi ngập ngừng, hốc mắt chợt trở nên đỏ ửng, rất muốn mở miệng nhưng rồi lại không thể dù là một từ ngắn ngủi. Chuyện ngày hôm nay, mọi thứ đã là một dấu chấm hết, tôi đang tự hỏi lòng mình, liệu tôi có thể bắt đầu lại một trang mới của cuộc đời mà không có sự can thiệp của ai hết được không? Liệu tôi có đủ can đảm để né tránh Vũ Đình Nguyên cả đời không? Liệu làm được không đây?
Cứ thế, tôi ngồi yên lặng để mặc cho những cơn gió thổi bay lọn tóc loà xoà trước mặt, thần trí trôi vào những ௱ô** lung giằng xé, định bụng chỉ buông thả đêm nay thôi, ngày mai bản thân sẽ trở về làm một con người lãnh đạm như cũ. Có điều ngay chính vào thời điểm ấy, Vũ Đình Nguyên ở bên cạnh lại cất giọng nói tiếp.
- Tô Vũ Tình. Có lẽ em chẳng biết được, em yêu cậu ấy 10 năm, tôi cũng âm thầm yêu em 10 năm. Thanh xuân của 1 người, có bao nhiêu cái 10 năm cơ chứ. Tôi đã từng nghĩ mình nên dừng lại vì em vốn dĩ thuộc về cậu ấy, nhưng nhìn em thế này, tôi làm không được.
Nói đến đây người đàn ông chợt dừng lại, anh nghiêng người đưa tay giúp tôi chỉnh lại mấy sợi tóc, khuôn mặt sát với gò má tôi, hơi thở phả ra mang theo một chút nóng ấm. Đặc biệt là ánh mắt, nhìn kĩ sẽ thấy nó rực lên một ngọn lửa nhỏ bập bùng.
- Tình, em yêu cậu ấy, cả thế giới biết. Tôi yêu em, mười năm chỉ một mình tôi biết.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.