Editor: Chanh
Buổi chiều, sau khi Cố Tần rời đi, Mục Sở vì muốn chắc chắn một lần nữa mà mở ngăn tủ trên giá sách ra kiểm tra lại rương.
Rương và chìa khóa vẫn ở vị trí cũ.
Lấy rương ra, dùng chìa khóa mở, đồ vật bên trong vẫn chỉnh tề, giống như không có thay đổi gì.
Xem ra, quả thật là Cố Tần chưa xem.
Rốt cục cô cũng thở phào nhẹ nhõm, đem rương trả về chỗ cũ.
Dựa lưng vào ghế, trong tay cô còn cầm chiếc nhẫn Cố Tần để lại.
Trong đầu nhớ lại dòng chữ khắc trên nhẫn, cùng lời nói kia của anh.
Chuyện xảy ra bất ngờ, đầu óc cô có chút choáng váng, lúc này đầu óc tỉnh táo lại, cô bắt đầu dao động.
Cô và Cố Tần, còn có thể sao?
Nếu như đúng là ở cùng một chỗ, lỡ sau này chia tay thì làm sao bây giờ?
Có phải, so với năm năm trước càng đau đớn thê thảm hơn không?
Nếu đúng là có ngày như vậy, rất có thể, hai người họ cả đời này không nhìn mặt nhau được nữa.
Mối quan hệ giữa Cố gia và Mục gia, cũng sẽ từ đây mà sinh ra khoảng cách, cô và Cố Tích cũng khó mà thân thiết như cũ.
Nếu như vậy, chẳng bằng cứ duy trì mối quan hệ như hiện tại.
Có phải vừa rồi cô xử lí quá cảm tính rồi không?
Thế mà đồng ý để anh theo đuổi mình.
Rõ ràng trước đó đã đả thông tư tưởng vô số lần, cảm thấy mình vô cùng lí trí, không thể phá vỡ.
Bây giờ lại vì một câu anh thích cô mà mất hẳn lập trường.
Cô thừa nhận chính mình thật sự --- không có tiền đồ!!
Trong lòng rầu rĩ có chút bực bội.
Cô nhất thời có chút quyết định không chắc chắn được, muốn tìm người để thổ lộ.
Người đầu tiên Mục Sở nghĩ đến là Cố Tích, nhưng lúc cầm điện thoại lên định gửi WeChat cho cô nàng, cô bỗng dừng lại.
Lập trường của Cố Tích hình như không được khách quan cho lắm.
Mà lại cô cũng khó mà nói được chính mình đã từng rất thích anh trai cô ấy.
Càng nghĩ, cuối cùng chỉ có thể coi như thôi.
Đúng lúc này, Đàm Di Nhiên gửi tin nhắn tới: [Tớ nghe người ta nói tối qua lớp cậu liên hoan, Thẩm Diệp tỏ tình với cậu à nha. ~]
Mục Sở: [... ]
Không nghĩ tới chuyện này lại truyền nhanh như thế, nghĩ nghĩ, cô gõ chữ trả lời: [Không có, chơi đại mạo hiểm thôi.]
Đàm Di Nhiên: [Mượn trò chơi lấy cớ thôi, đều học cùng nhau ba năm rồi, ai mà không biết Thẩm Diệp thích cậu? Nói không chừng, lớp cậu cũng hỗ trợ cậu ấy đấy.]
Nghe Đàm Di Nhiên nói vậy, Mục Sở bỗng nghĩ đến cảnh tượng tối liên hoan hôm đấy.
Lúc cô đi từ phòng rửa tay về, không khí quả thật có chút dị thường.Ngay sau đó, Thẩm Diệp liền thổ lộ.
Có khi là đã được sắp đặt trước.
Mục Sở nghĩ đến xuất thần, Đàm Di Nhiên lại nhắn tới: [Cậu bình thường không lên diễn đàn của trường à? Trên cậu và Thẩm Diệp, Cố Tích và Doãn Lê Hân vẫn luôn là đối tượng trọng điểm để mọi người buôn dưa đấy. Bây giờ vào thử xem, trên trang đầu toàn tin hot!]
Nói xong còn gửi ảnh chụp màn hình bên diễn đàn qua.
Mục Sở ấn mở, đọc tiêu đề phía trên.
- ---- Giáo bá và học bá trung học Gia Hưng si tình theo đuổi Cố Tích Mục Sở ba năm, quá làm cho người ta cảm động!!
- ----Doãn Lê Hân và Cố Tích, cuối cùng thuyền cũng cập bến!!
- ----Thẩm Diệp tỏ tình thất bại, Mục Sở cũng quá hung ác!
Mục Sở nhìn qua hai lần, có chút im lặng.
Có lẽ là vẫn chưa lấy lại được tinh thần, Đàm Di Nhiên bên kia lập tức gọi điện video tới.
Lúc Mục Sở nhận điện thoại liền thấy được bộ dáng Đàm Di Nhiên mặc đồ ngủ, đắp mặt nạ, tóc dài xõa ra, dường như vừa mới rửa mặt xong.
"Cậu đây là mới ngủ dậy sao?"Mục Sở quả thực không thể tưởng tượng nổi, nhìn xuống thời gian nơi góc điện thoại, đã 16h05.
Đàm Di Nhiên vì đắp mặt nạ nên thanh âm mơ hồ: "Tối hôm qua lớp tớ cũng liên hoan, quẩy mãi tới khuya, hai giờ sáng tớ mới về nên hôm nay dậy hơi trễ."
Về sau chủ đề lại quay lại vấn đề cũ: "Sở Sở, kỳ thật tớ thấy Thẩm Diệp rất tốt a, vừa ôn nhu lại biết quan tâm, thành tích cũng tốt, cậu thật sự không suy tính một chút sao? Vậy cuối cùng là cậu thích kiểu người như nào?"
Mục Sở nghĩ nghĩ một lát, rầu rĩ nói: "Di Nhiên, tớ kể với cậu chuyện này, cậu cho tớ lời khuyên nhea."
Cô và Đàm Di Nhiên đã ngồi cùng bàn với nhau hai năm, lại có ba năm là bạn cùng phòng, đối với phẩm tính của cô nàng cũng hiểu rõ.
Bình thường nhìn có vẻ tùy tiện, không tim không phổi nhưng tính cách tương đối thẳng thắn, đôi lúc còn bày mấy trò mưu ma chước quỷ.
Mà lại, Đàm Di Nhiên bình thường thích chơi, năm cấp ba cũng đã từng lén lút yêu đương mấy lần, hẳn là đối với chuyện tình cảm có kinh nghiệm hơn cô nhiều.
Đàm Di Nhiên bên kia nhìn thấy bộ dáng này của Mục Sở, có chút thụ sủng nhược kinh: "Vẻ mặt này của cậu sao thấy giống như có bí mật nào quan trọng lắm thế? Vậy để tớ nghiêm túc một chút."
Lúc đầu cô nàng nằm bẹp trên giường, bây giờ trực tiếp ngồi dậy, tư thế nghiêm túc lắng nghe.
Cho dù đã cách nhiều năm, kỳ thật Mục Sở cũng không thể kể lại chi tiết tỉ mỉ những chuyện trước kia cho người khác nghe, liền chỉ chọn những điểm quan trọng để nói.
Lúc này Đàm Di Nhiên đưa di động đặt lên đầu giường, vừa vỗ vỗ mặt vừa suy tư: "Để tớ tổng kết một chút, trước đây cậu thầm mến một anh trai thanh mai trúc mã, sau đó hiểu lầm anh ấy hẹn hò với người khác, xem nhẹ cậu, rất đau lòng, thế nên cậu cố gắng quên anh ấy đi.”
"Bây giờ tốt nghiệp trung học rồi, người kia lại tỏ tình với cậu, nói mình không hẹn hò với người khác, từ trước đến giờ vẫn luôn thầm thích cậu, bây giờ muốn theo đuổi. Là vậy sao?"
Mục Sở gật đầu: "Ừ, đại loại là thế đấy."
Đàm Di Nhiên đột nhiên hiếu kì: "Tớ hỏi một câu được không, người kia là anh trai cực kì đẹp dzai ngầu lòi của Cố Tích, lúc trước từng tới trường chúng ta bắt tớ *** nắng ra đấy à?"
Mặc dù trước đó Đàm Di Nhiên hiểu lầm người ta là anh trai ruột Mục Sở, nhưng sau một lần vô tình mới biết Mục Sở là con một, người kia là anh trai Cố Tích.
" Vụ áo nắng kia lâu thế rồi mà cậu vẫn còn nhớ à?"
"Chủ yếu là trai đẹp nên tớ vẫn nhớ rõ ấy mà hê hê" Đàm Di Nhiên cười cười, "Nếu như cậu vì anh ấy mà từ bỏ Thẩm Diệp, vậy tớ cũng tương đối hiểu."
Nói đến đây, Đàm Di Nhiên bỗng nhiên nhướng mày, lại cười hề hề: "Sở Sở, nếu người như vậy tỏ tình với cậu, tớ đề nghị cậu nên nắm bắt lấy cơ hội, bổ nhào vào người ta đi!"
Mục Sở: "..."
"Ok ok, không đùa cậu nữa." Đàm Di Nhiêm nghiêm túc mấy phần, "Thật ra tớ cảm thấy, nghe khẩu khí kể chuyện vừa rồi của cậu, hẳn là đã bị chuyện trước đây tổn thương sâu sắc, đến bây giờ vẫn còn lưu lại bóng ma tâm lý, một phương diện trong lòng còn thích, phương diện còn lại thì lo rằng hai người không đi đến cuối cùng, rồi lại tổn thương thêm lần nữa."
Đàm Di Nhiên lập tức nói trúng tiếng lòng của Mục Sở.
Cô từ nhỏ đến lớn không bị cái gì quá khổ, thầm mến Cố Tần là ký ức màu xám duy nhất trong cuộc đời cô.
"Có lẽ tớ bị ba mẹ bao bọc quá tốt nên tương đối yếu ớt, không chịu được khổ." Cô rủ mí mắt xuống, cười tự giễu.
Đàm Di Nhiên lắc đầu: "Cũng có thể là do lúc đó cậu hãm quá sâu."
Cô có chút phiền não: "Vậy tớ nên làm gì bây giờ?"
"Nếu cậu vẫn muốn đi cùng anh ấy mà nói, cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, dù sao anh ấy không phải là muốn theo đuổi cậu hay sao, cậu cứ để anh ấy theo đuổi."
Đàm Di Nhiên nói, phân tích cho cô, "Nếu như anh ấy thật sự rất thích cậu, thì trong quá trình theo đuổi, cấu sẽ có cảm giác được quan tâm để ý, nói không chừng có thể đem những chuyện trước đây quên đi. Đến lúc đó việc lực chọn có nên ở cùng anh ấy hay không, tớ nghĩ là cậu đã có câu trả lời cho riêng mình rồi."
Mục Sở nghiêm túc suy nghĩ: "Hình như cũng có lý."
"Dĩ nhiên." Được khen ngợi nên cô giáo Đàm rất đắc ý, "Tớ là chuyên gia tình trường đấy! Nể tình giao tình của chúng ta ba năm nay, tớ truyền thụ cho cậu một kinh nghiệm quý báu."
"Cái gì?"
"Thời điểm một người đối tốt nhất với cậu chính là khoảng thời gian theo đuổi kia. Chờ tới khi theo đuổi được tới tay rồi, khả năng lập tức không quan tâm cậu như trước nữa. Cho nên, cậu nhất định phải lợi dụng thời kì này, đem tất cả những việc anh ấy làm cậu buồn trước kia, trả đũa lại đi!"
Mục Sở nghe cô nàng nói như vậy, không khỏi cười: "Anh ấy không phải là người như vậy, cho dù đuổi kịp, chắc chắn vẫn sẽ đối tốt với tớ."
Đàm Di Nhiên trừng mắt nhìn, chế nhạo nói: "Ai da, tớ cho cậu chủ ý tốt thế, ai bảo cậu đi bênh anh nhà cậu chứ."
Mục Sở: "..."
——
Bởi vì Cố Tần chạy về thành phố C nên các hội nghị đều tổ chức theo hình thức trực tuyến.
Trở về từ nhà Mục Sở, anh mở máy tính lên họp đến trưa, lại xử lý thêm một ít chuyện, lúc này công việc mới kết thúc.
Anh ngồi trong thư phòng, nhìn thời gian, đã là tám giờ tối.
Gửi tin nhắn WeChat cho Mục Sở: [Ba mẹ em về chưa? Bà ngoại thế nào rồi?]
Bên kia không thấy trả lời, anh cầm cốc nước trên bàn đi ra ngoài lấy nước.
Máy lọc nước nơi tầng ba ở ngay kế thang máy trong nhà.
Anh vừa đi tới, liền nhìn thấy Cố Tích từ trong thang máy đi ra, mặc một chiếc váy công chúa bồng bềnh, mái tóc dài gợn sóng, môi hình như còn tô son, ánh đèn nơi hành lang chiếu xuống càng làm nổi bật lên nhan sắc sáng rõ.
Nghe quản gia nói, hôm nay cô nàng ăn xong bữa sáng liền chạy ra ngoài, buổi trưa không có trở về ăn cơm, đã vậy trễ như thế mới về nhà.
Cố Tích thấy anh nhìn mình chằm chằm dò xét, chợt cảm thấy tê hết cả đầu, cười cười gọi anh một tiếng, trực tiếp chạy vào phòng ngủ.
Phía sau truyền đến thanh âm của Cố Tần: "Đứng lại!"
Cố Tích dừng ở chỗ ấy, quay người: "Có chuyện gì hả anh?"
Cố Tần chậm rãi rót đầy nước, lúc này mới nhấc mí mắt lên nhìn cô nàng: "Hôm nay em ở ngoài cả ngày, làm gì rồi?"
"Nào làm gì ạ, em đi dạo phố với bạn học thôi."
Cố Tần dò xét: "Bạn học nam?"
"Nữ ạ!"
Sợ anh lại hỏi tới, Cố Tích lập tức thay đổi chủ đề: "Anh ở thành phố A không phải rất bận sao, lúc này đột nhiên trở về là có chuyện gì quan trọng ạ?"
Cố Tần ngừng tạm, nhìn cô: "Em quản tốt chuyện của mình là được rồi, lúc nào đến lượt quan tâm anh?"
Cố Tích nhún vai: "Ờ thế kệ anh đấy, em về phòng đây."
Nói rồi cấp tốc lách mình, chuồn vào phòng ngủ.
Cố Tần đứng nguyên tại chỗ một lát, vẫn cảm thấy cô nàng quá nhỏ, để cho người ta không yên lòng.
Cuối cùng trở lại thư phòng, cầm máy gọi một cuộc điện thoại: "Tra giúp tôi một chút về thằng nhóc trong trường đang theo đuổi Cố Tích, đừng để người ta phát giác."
Cúp điện thoại, đúng lúc nhận được tin nhắn của Mục Sở gửi đến.
Tiểu Hoa: [Về rồi ạ. Bà ngoại không sao.]
Tiểu Hoa: [Lúc nãy em đang ăn cơm.]
Khóe môi Cố Tần khẽ cong, trả lời: [Vậy bây giờ đang làm gì?]
Tiểu Hoa: [Bây giờ đang nằm.]
Lúc này Mục Sở vừa rửa mặt xong, chui vào trong chăn, ôm lấy điện thoại nhắn tin với Cố Tần.
Một bên khác Cố Tích cũng gửi tin nhắn tới: [Sở Sở, nói với cậu một chuyện, tới đồng ý hẹn hò với Doãn Lê Hân rồi.]
Mục Sở nhớ tới bức ảnh trước đó Đàm Di Nhiên gửi qua trên diễn đàn trường, xem ra là thật.
Bèn hỏi cô nàng: [Tối qua à?]
Cố Tích: [Ừ]
Cố Tích: [Cậu giúp tớ giữ bí mật, đừng nói với anh tớ đấy.]
Mục Sở nghĩ đến việc mình say đã bán đứng cô nàng, do dự không biết có nên thẳng thắn để được khoan hồng hay không.
Cố Tích lại gửi tin nhắn tới: [Mai tớ muốn hẹn hò, đến lúc ấy sẽ nói là đi tìm cậu, cậu nhớ yểm trợ giúp tớ, nếu anh tớ có hỏi thì nhớ nói tớ sang nhà cậu đấy.]
Mục Sở còn chưa kịp trả lời, bên kia Cố Tần cũng gửi tin nhắn tới.
Cố tiểu thảo: [ Ngày mai có kế hoạch gì chưa, nếu như không có thì anh sang đón em ra ngoài chơi?]
Mục Sở nhìn tin nhắn của hai anh em bọn họ, đột nhiên không biết phải trả lời thế nào.
Nếu như đồng ý Cố Tần, hiển nhiên Cố Tích bên kia sẽ lộ ra.
Thế nhưng, hình như cô đã sớm đem Cố Tích bán đi mất rồi. Cố Tần đã biết việc giữa cô nàng và Doãn Lê Hân.
Lộ hay không lộ, còn quan trọng sao?
Trọng điểm trước mắt là, cô hẳn nên đem Cố Tần kéo về chung chiến đội của mình và Cố Tích.
Nếu vậy, chẳng phải Cố Tích sẽ không phải sợ anh mình nữa hay sao?
Suy tư một lúc, trước hết Mục Sở trả lời tin nhắn của Cố Tích: [OK.]
Lại nhắn cho Cố Tần: [Bây giờ là anh đang theo đuổi em đúng không?]
Cố tiểu thảo: [Ừ]
Mục Sở khẽ cười, ngón tay nhanh chóng gõ chữ: [Làm người theo đuổi, vậy em nói gì anh cũng nghe, đúng không? Nếu không, anh làm em bực mình, chắc chắc sẽ đuổi không kịp đâu.]
Cố tiểu thảo: [?]
Mục Sở chụp đoạn tin nhắn giữa mình và Cố Tích gửi tới.
Về sau còn nói với giọng điệu uy hiếp: [Dù sao việc giữa Tích Tích và Doãn Lê Hân anh đã sớm biết, vậy không cho anh *** cô ấy, cũng không được vạch trần, lại càng không được nói cho người lớn biết! Nếu không, em liền không cho anh theo đuổi em!]
Kỳ thật cô chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện bao giờ, bình thường lại đem anh xếp vào hàng ngũ phụ huynh trong nhà, lúc này nói xong còn rất chột dạ, không biết có hiệu quả hay không nữa.
Trong đầu thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh Cố Tần 乃úng trán cô nói: "Bây giờ gan em lớn nhỉ, còn dám nói thế với anh? Muốn bị đánh gãy chân, hửm?"
Ngay sau đó, bên kia Cố Tần gọi điện thoại tới.
Vì suy nghĩ vừa rồi mà tay cô hơi run lên một chút.
Cầm điện thoại bình tĩnh lại mấy giây, cô mới chậm rãi nghe.
Lúc đặt ở bên tai, vẫn là giọng điệu "em mới là người lớn nhất ở đây" nói: "Làm sao?"
Bởi vì bình thường bị Cố Tần quản giáo đã quen, lúc này rõ ràng tinh thần cô không đủ để lên giọng, nhưng thanh âm lại không nhỏ.
Bên kia truyền đến tiếng cười miễn cưỡng của Cố Tần, nghe rất ấm, tựa hồ tâm tình cũng không tệ lắm: "Sợ em gõ chữ mỏi tay nên gọi điện thoại cho nhanh. Tiểu đáng yêu nhà chúng ta còn có cái gì muốn phân phó sao? Em nói tiếp đi, anh nghe đây."
Khóe miệng Mục Sở giật giật, bởi vì cái câu "tiểu đáng yêu nhà chúng ta" kia mà mặt đột nhiên đỏ lên, tim cũng đập nhanh liên hồi.
"Anh anh anh anh, anh có thể nói chuyện bình thường được không?!"
Lần này một chút khí thế cô cũng không có, "Trước đây lúc nói chuyện anh đâu có nói như này."
Mặc dù trước kia anh cũng thường xuyên đùa cô, nhưng cùng lắm cũng chỉ gọi Hoa Hoa, sao bây giờ còn hoa ngôn xảo ngữ thế cơ chứ.
Nhiệt độ trên mặt Mục Sở lại tăng lên không ít.
Cố Tần nói: "Trước kia không phải sợ bị ba anh với ba em cùng nhau đánh ૮ɦếƭ hay sao."
Mục Sở sợ bên ngoài có thể nghe thấy được, che miệng nhỏ giọng nói: "Thật ra, nếu bây giờ ba em biết anh thích em, ông ấy cũng có khả năng đánh ૮ɦếƭ anh."
"Ừ, lúc đó anh sẽ ngoan ngoãn để yên cho chú ấy đánh."
Anh dừng một chút, thương lượng với cô: "Nhưng mà, em nhớ cản chú lại một chút, không thể đánh ૮ɦếƭ được. Dù sao ----"
Bên kia an tĩnh mấy giây, lúc mở miệng phảng phất như gió xuân thổi qua bên tai, "Anh còn muốn cùng Hoa Hoa đi đến đầu bạc răng long."
".... "
- --------
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.