Đông Lộ chủ động tới học viện y tìm Thẩm Thần, vốn là muốn cho hắn một kinh hỉ, không nghĩ tới bản thân lại dung tới một cái kinh hỉ lớn như vậy.
Cô bất động thanh sắc liếc nhìn Mang Tình đang ngây người ra, người nào đó không hổ là yêu nghiệp, trời sinh đã mang thuộc tính của hồ ly tinh, đi chỗ nào cũng có thể dẫn ra hoa đào.
Cô hơi hơi nheo mắt lại, nắm tay đột nhiên có chút ngứa.
Tống Triết Khải phản ứng lại, mặt bởi vì kích động mà đỏ lên, lắp bắp nói với Đông Lộ: "Thì ra bạn gái của hắn chính là cậu, thật đúng là trăm nghe không bằng một thấy, tôi nói tên tiểu tử Thẩm Thần kia sao mỗi ngày đều nhớ mãi tới cậu không quên, cậu xinh đẹp thật đó, chào cậu, tôi là bạn cùng phòng của Thẩm Thần, tên là Tống Triết Khải."
Tính tình của cậu ta rất thẳng thắn, nghĩ gì nói đó, hoàn toàn phát ra từ trong nội tâm.
Là con gái thì đều thích khen như vậy, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có chút thẹn thùng, mà Đông Lộ lại thản nhiên tiếp nhận, không có chút ngượng ngùng nào, rụt rè gật gật đầu: "Chào cậu, tôi là Đông Lộ."
"Ê chờ chút!" Mang Tình đẩy Tống Triết Khải, bực bội nói: "Cậu bị ngốc à, cô ta nói phải là phải sao, vạn nhất là giả thì sao? Cậu cũng không phải không biết có bao nhiêu nữ sinh vì muốn gặp mặt Thẩm Thần mà cái gì cũng dám nói!"
"A?" Tống Triết Khải có chút ngốc, gãi gãi đầu, "Nhưng tôi cảm thấy cô ấy không giống người sẽ nói dối."
"Kẻ lừa đảo còn nói cho cậu biết mình là kẻ lừa đảo sao?" Mang Tình trừng mắt nhìn cậu ta, sau đó mặt đầy vẻ hoài nghi nhìn Đông Lộ: "Cậu có gì để chứng minh thân phận không? Nếu cậu là bạn gái của cậu ấy, chắc chắn là phải có ảnh chụp chung gì đó đi?"
Đông Lộ rũ mi, ánh mắt lãnh đạm đảo qua gương mặt diễm lệ của cô ta, nghĩ thầm, nhìn cũng không tệ lắm, đáng tiếc là một đứa não tàn.
Vì cái gì mà Thẩm Thần cứ thích trêu chọc ra một ít đứa ngốc như vậy?
"Tin hay không tùy cậu." Đông Lộ không có tâm trạng dây dưa với bọn họ, xoay người muốn đi, đồng thời cũng lấy điện thoại ra muốn gọi cho Thẩm Thần, hy vọng hắn còn chưa đi xa.
"Ê! Sao lại đi rồi? Chẳng lẽ là có tật giật mình?" Mang Tình túm chặt lấy Đông Lộ, hùng hổ dọa người.
Đông Lộ không nghĩ tới cô ta lại không biết tốt xấu như vậy, biểu tình lạnh lùng hất tay cô ta ra, "Cậu có bệnh à?"
Hỏa khí của Mang Tình cũng bùng lên: "Tôi chưa mắng cậu là kẻ lừa đảo thì thôi đi, cậu còn có mặt mũi mắng tôi? Tống Triết Khải, bây giờ gọi điện cho Thẩm Thần để xác nhận đi, tôi muốn để cậu ta không xuống đài được!"
"Cái này..." Tống Triết Khải khó xử nhìn hai cô gái, "Không tốt lắm đâu?"
"Có cái gì mà không tốt, nếu cậu ta thật sự là bạn gái của Thẩm Thần thì vừa lúc bảo cậu ấy tới đây tiếp giá đi." Mang Tình cong môi, trong lời nói có không ít ý tứ châm chọc.
"Cậu nói cũng có lý." Đông Lộ không những không giận mà còn cười, ánh mắt lạnh băng, cô vẫn duy trì phong độ như cũ, lễ phép mở miệng với Tống Triết Khải: "Phiền cậu gọi điện cho hắn đi, lát nữa tôi gửi cước phí điện thoại qua cho cậu."
"Ách, mấy đồng tiền mà thôi, tôi vẫn trả được." Tống Triết Khải yên lặng nuốt nước miếng, bị kẹp ở bên trong run rẩy sợ hãi, thật kinh khủng, con gái tức giận quá là đáng sợ đi.
Xem ra số đào hoa quá cũng không tốt, không cẩn thận sẽ thành Tu La tràng.
Nếu không ai phản đối, Tống Triết Khải đành phải căng da đầu gọi điện thoại cho Thẩm Thần, nhưng mà chỉ vang lên hai tiếng rồi cúp.
Là thật sự cúp!
Cái loại mà không chút do dự ấy.
Tống Triết Khải nghe thanh âm đô đô trong điện thoại mà không thể tin tưởng được, âm thầm nghiên răng nghiến lợi, tên hỗn đản thấy sắc quên bạn!
Dưới cái nhìn chăm chú của hai cô gái, cậu ta ngượng ngùng nói: "Hình như tín hiệu bên chỗ hắn không tốt lắm, để tôi gọi lại lần nữa."
Cậu ta lại ấn số một lần nữa, lần này rất nhanh đã thông.
Ngữ khí Thẩm Thần cực kỳ không kiên nhân: "Có rắm mau thả."
Tống Triết Khải cố ý úp úp mở mở: "Cậu đoán xem."
Đô ~
Thẩm Thần lại cúp.
"..." Tống Triết Khải đành phải gửi tin nhắn qua, [Bạn gái cậu tới tìm kìa.]
Thẩm Thần đã tới trạm tàu điện ngầm, nhìn thấy tin nhắn thì bước chân liền đột nhiên dừng lại, có chút không tin, lập tức gọi qua: "Cậu không phải đang gạt tôi đấy chứ?"
Tống Triết Khải trợn trắng mắt, "Tôi là loại người đó sao, nhanh tới đây đi, Mang Tình cũng ở chỗ này, đang giằng co với bạn gái cậu đấy."
Thẩm Thần vẫn không tin, "Cô ấy trông như thế nào?"
Tống Triết Khải đánh giá Đông Lộ, cô gái nhỏ mi thanh mục tú, dung nhan mỹ lên, không biết dùng từ gì để diễn tả sự xinh đẹp ấy.
"Xinh lắm."
Thẩm Thần: "Tôi hỏi cậu trông như thế nào cơ mà, môn Ngữ Văn hồi tiểu học là giáo viên Tiếng Anh dạy cậu sao?"
"Ê, cậu quá đáng rồi nha, con gái xinh đẹp nào mà chả như nhau, trắng trắng gầy gầy, thủy thủy nộn nộn, cậu còn muốn tôi hình dung như thế nào..."
Tống Khải Triết còn chưa dứt lời, Đông Lộ đã đoạt điện thoại của cậu ta, nhàn nhạt nói với người bên kia: "Em ở cổng trường chờ anh, nội trong mười phút anh mau tới đây tiếp giá."
Cô còn cố ý bắt chước lại lời Mang Tình nói, ngữ khí rất không khách khí.
Sắc mặt Mang Tình cứng đờ.
Đầu bên kia điện thoại im lặng ba giây, tiếng hít thở của Thẩm Thần bỗng nhiên tăng lên, hắn không chút nghĩ ngợi đã chạy trở về, "Em đừng đi đâu, anh lập tức tới đó, sẽ nhanh thôi!"
Thanh âm chàng trai rất lớn, nhưng cũng ổn trọng, mang theo H**g phấn vội vàng.
Không chỉ Đông Lộ nghe được mà tất cả những người ở đây đều nghe được.
Sắc mặt Mang Tình biến hóa liên tục, biểu tình lộ rõ vẻ nam kham cùng không cam lòng, cô ta cúi đầu cắn môi nói: "Tôi có việc đi trước."
1 Cô ta không còn mặt mũi ở lại nữa, bước chân như đang chạy trốn.
Cuối cùng cũng kết thúc, Tống Triết Khải nhẹ nhàng thở ra, "Vậy tôi cũng đi đâu, tạm biệt chị dâu."
"Ừ." Đông Lộ gật đầu, "Hôm nay cảm ơn cậu."
"Đừng khách khí." Tống Triết Khải nhếch miệng cười, đi vào trong trường ăn cơm.
***
Đông Lộ đứng đợi không được bao lâu thì Thẩm Thần đã chạy tới.
Thiếu niên một thân mồ hôi nóng, môi mỏng thở gấp gáp, mồ hôi theo trán chảy xuống chui vào bên trong cổ áo, xem ra là thật sự chạy thẳng tới đây.
Hắn gắt gao nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen nhánh sáng lên, tâm cũng nhảy như điên, "Sao em lại ở đây, không phải đã bảo anh tới tìm em sao?"
Vốn dĩ Đông Lộ bị Mang Tình chọc cho tức giận, nhưng nhìn bộ dạng này của hắn, tức giận gì cũng không sinh ra nổi nữa, nhíu mày lấy khăn giấy lau mồ hôi cho hắn, "Chạy gấp như vậy làm gì?"
Thẩm Thần cười, ngoan ngoãn cúi đầu hưởng thụ sự phục vụ của cô, "Không phải em nói cho anh mười phút để tới đây sao?"
Đông Lộ liếc hắn, cái đó chỉ là lời cô nói khi tức giận thôi.
"Em có đói không? Chúng ta đi ăn cơm đi, gần đây có phố ăn vặt, anh mang em đi dạo nhé." Thẩm Thần nắm lấy tay cô, lòng bàn tay vuốt ve bàn tay mềm mại của cô, xúc cảm mềm mịn làm hắn không nỡ buông.
Hắn không ngừng nắn Ϧóþ tay cô, cười vui vẻ y như đứa trẻ, tuy rằng mỗi ngày hai người đều gọi video, nhưng quả nhiên là tiếp xúc mặt đối mặt như này mới càng chân thật hơn, nỗi nhớ ngày càng lên men, làm thế nào cũng không ức chế được.
"Được." Trong lòng Đông Lộ vẫn canh cánh chuyện của Mang Tình, muốn hưng sư vấn tội, nhưng thấy hắn cao hứng như vậy cũng không muốn làm hắn mất hứng, hơn nữa hôm nay cô còn mục đích khác, vì thế lời nói tới bên miệng liền biến thành: "Sao anh lại mặc ít như vậy?"
Thiếu niên mặc áo thun ngắn tay màu trắng với quần dài thể thao, dáng người cao gầy đĩnh bạt, cơ bắp cánh tay rõ ràng, trắng đến lóa mắt.
Nhìn quá lạnh.
Tuy Đông Lộ vì muốn đi chơi với hắn nên mới mặc váy, nhưng bên trong cô cũng có mặc áo với quần leggings.
"Anh cảm thấy thời tiết vẫn còn rất nóng mà." Thẩm Thần cúi đầu nhìn quần áo của mình, không cảm thấy có gì không đúng, "Chẳng lẽ em lạnh sao?"
"Bây giờ đã là mùa thu, nhiệt độ có thể giảm bất cứ lúc nào, anh phải chú ý nhiều một chút." Đông Lộ nghiêm túc nói, từ trong túi lấy ra một cái khăn quàng cổ bằng nhung màu lam vẻ ô vuông, "Cái này cho anh."
Thẩm Thần ngẩn người, "Bây giờ đã mang khăn quàng cổ?"
Còn dày như vậy?
Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời nóng rát trên cao, có chút hoài nghi nhân sinh.
"Anh có thể để sau này rồi mang." Đông Lộ nhìn hắn, "Hay là anh không thích?"
"Đương nhiên thích, bây giờ mang luôn đi." Thẩm Thần không có lập tức nhận lấy khăn quàng cổ, đuôi mắt đào hoa khẽ nhếch, nhìn cô cười, "Anh muốn em mang giúp anh."
Đông Lộ liếc hắn một cái, ánh mắt lạnh căm chăm, giống như đang nói: Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Thẩm Thần không hề sợ hãi, cười đến cà lơ phất phơ.
Đông Lộ bất đắc dĩ lắc đầu, cái gì cũng không nói, nhẹ nhàng tới gần, kiên nhẫn quấn một vòng lại một vòng quanh cái cổ trắng nõn của hắn, cuối cùng còn thắt một cái nút xinh đẹp.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Thẩm Thần rũ mắt là có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô gái, làn da trắng mà mịn màng, nộn đến mức phảng phất như có thể véo ra nước, lông mi vừa dài vừa cong, tạo thành một tầng bóng ma phủ bên dưới.
An tĩnh, nhu thuận, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
Trong lòng Thẩm Thần phát ngứa, ngay lúc cô đã quàng xong định rời khỏi, hắn nhịn không được thò tới gần hôn lên khóe miệng cô, bàn tay vòng qua đè lại cái gáy không cho cô cử động.
Lông mi Đông Lộ khẽ run, không có phản kháng, rất nghe lời mà nhắm mắt lại.
Thẩm Thần hôn lâu một lúc mới thỏa mãn buông cô ra.
"Thật ngoan."
Hắn mỉm cười khích lệ, hơi thở có chút gấp, chóp mũi thân mật cọ cọ cô làm khóe mắt cô đỏ lên, thanh âm vừa thấp vừa trầm, từ tính ái muội.
Vốn tưởng là Đông Lộ sẽ xù lông, nhưng cô chỉ dựa vào trong ng hắn khẽ ừ một tiếng, cụp mi, thanh âm mềm vô cùng, bộ dáng như chim nhỏ nép vào người.
Thẩm Thần ngược lại có chút không quen, duỗi tay sờ sờ trán cô, "Hôm nay em uống lộn thuốc sao?"
Đông Lộ nhỏ giọng: "Không có."
Thẩm Thần rùng mình.
Sự thật chứng minh đó không phải là ảo giác của hắn, thái độ của Đông Lộ rất khác thường, biểu hiện đặc biệt dịu ngoan, đặc biệt nhân nhượng hắn.
Đến tiệm cơm, gỏi cô muốn ăn cái gì.
Thanh âm cô gái ôn nhu như nước: "Anh quyết định."
"Thật à?" Thẩm Thần nhướng mày, "Vậy anh chọn rau cần xào mướp đắng nhé."
Đây là hai thứ Đông Lộ ghét ăn nhất.
Mặt cô gái không hề đổi sắc, "Đều được."
"..."
Cơm nước xong, bọn họ liền đi xem phim, Thẩm Thần hỏi cô muốn xem cái gì.
Đông Lộ: "Anh chọn đi."
Thẩm Thần: "Vậy anh chọn phim kinh dị?"
"Đều được."
"..."
Cuối cùng Thẩm Thần lại chọn một bộ phim văn nghệ, nguyên nhân là trừ bọn họ ra cũng không có ai xem, giống như kiểu bao cả phòng, muốn làm gì cũng được.
Thẩm Thần căn bản là không có tâm trạng xem phim, phim còn chưa bắt đầu đã ôm lấy cô gái hôn môi.
Mà Đông Lộ cũng rất phối hợp với hắn.
Mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Sau khi kết thúc một nụ hôn dài, Thẩm Thần rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc hôm nay em làm sao thế?"
Giống như là đã thay đổi thành một người khác vậy.
Sẽ không phải tâm thần phân liệt đó chứ?
Đông Lộ lau đi vệt nước bên khóe môi, trầm mặc, quay đầu nhìn phim, "Tuần sau sẽ phải học quân sự."
Thẩm Thần: "Ừ?"
Đông Lộ chậm rãi nói: "Nghe nói nếu có giấy chẩn bệnh của bác sĩ thì có thể thoát khỏi kỳ quân sự."
"Nhưng đó là phải trên tiền đề thân thể em thật sự có bệnh." Thẩm Thần nói tiếp, "Sau đó thì sao, có quan hệ gì với chúng ta?"
Đông Lộ cảm thấy hắn thực chậm hiểu, một hai phải để cô nói rõ ra mới có thể hiểu, "Em nghe nói giấy chẩn bệnh là do bên học viện của anh kê."
Thẩm Thần rốt cuộc cũng hiểu, không biết nên khóc hay nên cười, "Em nghe ở đâu thế? Muốn chẩn cũng phải là bác sĩ có chuyên môn chẩn chứ, thì ra lòng vòng quanh co như vậy một hồi, mục đích của em chính là muốn anh cho em một tờ khai giả sao."
Đông Lộ sửng sốt, "Không phải các anh kê?"
Thẩm Thần: "Không phải."
"Anh không kê được sao?"
"Học viện của anh cũng không phải là bệnh viện, nào có cái quyền lợi này."
+ Đông Lộ liền mất hứng, trên mặt viết đầy vẻ: Có người bạn trai như anh có ích lợi gì.
Mặt cô không biểu cảm túm lấy cái khăn quàng trên cổ hắn, "Vậy trả khăn quàng cổ cho em."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.