Kỳ nghỉ đông nháy mắt đã qua đi, học kỳ mới bắt đầu, ngay tiết đầu tiên, La Nhạc Phúc đã bảo bọn họ điền vào tờ giấy phân khối, học kỳ sau sẽ tiến hành phân thành hai khối xã hội và tự nhiên.
Lúc ấy, Đông Lộ đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng quyết định chọn khoa tự nhiên.
Thẩm Thần có chút ngoài ý muốn, "Không phải em học khoa xã hội sẽ tốt hơn sao?"
"Học tự nhiên dễ tìm việc hơn." Đông Lộ đem tờ khai đưa cho lớp trưởng, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Hơn nữa khoa xã hội còn có địa lý, bảo cô đi nghiên cứu bản đồ còn không bằng đi nghiên cứu mấy chất hóa học nito oxy còn hơn.
"Anh chọn gì?" Đông Lộ hỏi hắn.
"Tự nhiên." Thẩm Thần bất động thanh sắc che đi tờ khai của mình, nhướng mày hỏi lại: "Em cảm thấy cái này không được?"
"..."
Hoàn toàn không.
Đông Lộ ngậm miệng đọc sách, ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, cũng không nghĩ tới vấn đề này nữa, Thẩm Thần có trí nhớ hơn người, Chính Trị, Lịch Sử, Địa Lý của hắn đều không tệ, nhưng so với Toán Lý Hóa thì vẫn kém hơn không ít, hơn nữa ước mơ tương lai của hắn là làm bác sĩ, chọn khoa học tự nhiên vẫn là tốt nhất.
Thẩm Thần thấy cô đã đặt tâm tư lên sách giáo khoa, mới trộm mở cái tay đang che tờ khai ra, cầm 乃út đem hai chữ "xã hội" vừa viết lúc trước gạch đi, viết xuống hai chữ "tự nhiên".
Chờ lớp trưởng tới thu giấy, hắn mới tùy tay đưa qua.
Bởi vì hai học kỳ sau đó bọn họ đều phải tới Nhất Trung cho nên La Nhạc Phúc thu được tờ khai của hai người xong liền thông báo danh sách học sinh tới Nhất Trung bên kia, để cho bên đó phân lớp cho bọn họ.
Biết Thẩm Thần cùng Đông Lộ kỳ sau sẽ không học ở Cửu Trung, bạn học trong lớp sôi nổi tỏ vẻ vô cùng buồn bã, đặc biệt là Chu Tiêu Hàm, vạn phần không vui khi phải rời xa Đông Lộ, ôm cô khóc một lúc lâu, thút tha thút thít nói: "Em yêu, em ở bên đó có bạn mới rồi thì ngàn vạn lần không được quên anh đó, ai cũng không thể bá chiếm vị trí của anh đây, anh ở trong lòng em vĩnh viễn phải là no.1!"
Giọng nói của cô nàng mang theo sự chiếm hữu nồng đậm, chỉ sợ Đông Lộ quen bạn mới rồi thì sẽ vứt bỏ mình.
"Sẽ không quên." Đông Lộ trấn an vỗ vỗ lưng cô ấy, cười khẽ, "Tớ cũng có đi lâu đâu, rất nhanh sẽ trở về."
***
Hôm nay khai giảng, Đông Lộ thức dậy từ rất sớm, ăn mặc chỉnh tề xong liền tới trường.
Nói thật, bảo cô tới một ngôi trường xa lạ học hơn ba tháng, trong lòng cô không phải không có cảm giác thấp thỏm, nhưng nghĩ tới có Thẩm Thần ở bên cạnh, không hiểu sao cô lại có cảm giác an toàn.
Tựa như dù có xảy ra chuyện gì, có hắn ở đó thì đều không đáng lo.
Đông Lộ hẹn Thẩm Thần gặp mặt ở cổng Bắc, sau đó cùng tới Nhất Trung, hắn tương đối quen thuộc với hoàn cảnh ở đây cho nên muốn đưa cô đi thăm quan một vòng.
Đông Lộ ngồi trước bàn ăn sáng, trừ cô ra thì còn có Đông Vân.
Đông Vân chậm rãi nhai nuốt bánh mì, tư thái ưu nhã, một chút vụn bánh dính ở khóe môi cũng không có.
Tối hôm qua Hoàng Kiến Hoa lại uống say, bây giờ còn đang nằm ngủ ở trong phòng, Đông Kỳ chưa phải đi học cho nên liền ngủ một mạch tới trưa.
Cho nên bây giờ cũng chỉ có hai người bọn cô đúng giờ ngồi ăn sáng.
Không khí an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được thanh âm nhai nuốt đồ ăn.
Không có Đông Kỳ ở đây, Đông Lộ với Đông Vân cũng không biết nói cái gì mới nhau.
Còn may là Đông Lộ vẫn rất bình tĩnh, ăn xong bữa sáng, rửa bát sạch sẽ rồi đứng dậy rời đi, "Con no rồi."
"Hôm nay Nhất Trung khai giảng?" Đông Vân đột nhiên hỏi.
"Dạ." Đông Lộ đáp.
Đông Vân: "Có cần mẹ lái xe đưa con đi không?"
Đông Lộ có chút kinh ngạc, động tác dừng lại, "Cảm ơn, không cần đâu, con tự đi được rồi."
"A, vậy tùy con." Đông Vân cũng không cưỡng cầu, uống một ngụm sữa bò, thanh âm nhàn nhạt như cũ.
Đông Lộ nhìn bà một cái, xoay người, "Con đi đây."
***
Tháng hai, thời tiết đã không còn lạnh như vậy nữa, không khí thanh khiết như được gột rửa qua, không khí mang theo chút hơi lạnh, rất mới mẻ.
Đông Lộ hít một hơi, cảm giác vui vẻ thoải mái, tâm tình không biết vì sao lại cảm thấy rất tốt, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.
Cô chậm rãi đi tới đầu hẻm, thấy được Thẩm Thần.
Thiếu niên đội mũ đứng ở bên đường, mặc áo đồng phục màu đen chỉnh tề, đeo cà vạt, bên trong là áo sơ mi, nếp gấp phẳng phiu, thân hình cao lớn thon dài, hai tay cắm trong túi quần nhàn nhạt nhìn về phía trước, cũng không biết đã đợi bao lâu rồi.
Đông Lộ có chút giật mình, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn mặc đồng phục Nhất Trung, trên người tản ra hơi thở sạch sẽ lại tự phụ.
"Xem tới ngốc rồi?"
Ngay lúc Đông Lộ đánh giá hắn, Thẩm Thần đã phát hiện ra cô, khóe mắt hơi nhếch lên nhìn cô cười, khóe môi cong thành độ cung rất đẹp, đi tới bên cạnh cô, "Không phải hôm nay em mới phát hiện ra anh rất đẹp trai đấy chứ?"
Đông Lộ liếc hắn, đi thẳng về phía trước, lấy điện thoại ra xem thời gian, "Anh tới lúc nào?"
Rõ ràng là cô đã tới sớm hơn thời gian đã hẹn là mười phút.
"Vừa mới tới." Thẩm Thần thuận miệng nói, sóng vai đi cùng cô, "Em biết Nhất Trung ở đâu sao?"
"Trước kia có đi qua."
"Khi nào?"
"Lúc điền nguyện vọng thi cấp ba."
"Thì ra em muốn vào Nhất Trung?" Thẩm Thần hơi kinh ngạc, sau đó cười thâm ý: "Không phải là vì anh đấy chứ?"
Lời này hắn chỉ đùa cho vui thôi, khi đó bọn họ còn không quen biết, sao có thể là vì hắn.
Không nghĩ tới Đông Lộ thế mà lại gật đầu, biểu tình không đổi, "Đúng vậy, vì anh."
Thẩm Thần sửng sốt, tim đập nhanh hơn mấy nhịp, một lúc lâu sau mới cúi đầu cười một tiếng, thở dài, "Bạn học nhỏ đã trưởng thành rồi."
Thế mà còn biết nói lại hắn.
Đông Lộ không tỏ ý kiến.
Hắn vĩnh viễn không biết rằng, hắn từng là động lực để cô vươn lên.
Hiện tại nó đã trở thành lịch sử đen của cô.
Rốt cuộc thì cũng chẳng phải hồi ức tốt đẹp gì.
Hai người trò chuyện câu được câu không, bất tri bất giác đã tới mục đích.
Đông Lộ ngẩng đầu, nhìn bốn chữ to kim quang lấp lánh ở trên vách tường ~
[Trung học Nhất Trung] Tường làm bằng đá cẩm thạch, rộng mà sang, vừa nhìn liền thấy khí thế mười phần.
Đông Lộ không nhịn được có phần so sánh giữa cái bảng hiệu này với bảng hiệu đã lâu không được tu sửa của Cửu Trung.
Thảm không nỡ nhìn.
"Chúng ta vào thôi." Thẩm Thần không hề có chút phản ứng nào, theo thói quen định nắm tay cô.
Đông Lộ tránh đi, "Nơi này là trường học."
Hơn nữa còn còn chưa đáp ứng làm bạn gái hắn đâu?
Sao động tác của hắn có thể tự nhiên như thế chứ?
Cô gái nhỏ nhướng mày trừng hắn.
"Được rồi." Thẩm Thần tiếc nuối thở dài, cô vợ nhỏ của hắn quá thẹn thùng, phải cho cô có thời gian thích ứng mới được.
Hiện tại đang là thời điểm khai giảng của nhiều trường, giao thông tắc nghẽn, rất nhiều phụ huynh đang đưa con em mình đi học, trước cổng trường đỗ đầy xe máy với ô tô, khiến nơi này chật như nêm cối.
Không khí cãi cọ ầm ĩ.
Đông Lộ theo dòng người cùng Thẩm Thần vào trường.
Nhất Trung thật sự rất lớn.
Sau khi cô tiến vào thì chỉ có một suy nghĩ, trước kia tuy rằng đã tới một lần, nhưng đã nhiều năm như vậy, cô đã sớm không còn ấn tượng nữa.
Hai bên đường trồng rất nhiều cây ngô đồng, vách tường của khu dạy học được sơn màu hồng nhạt, có những cây cột trắng đan xen trông rất đẹp.
Thẩm Thần giới thiệu ngắn gọn cho cô nghe, là thật sự rất ngắn gọn, vừa nghe liền biết chỉ nói cho có lệ, đối với nơi này cũng chẳng có mấy hứng thú.
"Bên này là hồ, thư viện, bên kia là sân vận động, sân thể dục..."
"Nhiều nơi như vậy?" Đông Lộ nhịn không được nói, "Nó được xây theo mô hình trường đại học sao?"
Thẩm Thần nhàn nhạt nói: "Thừa tiền mà."
Bọn họ tìm được bảng thông báo, bên trên có dán danh sách lớp, một đám học sinh đều đang chen nhau đứng phía trước xem, tất cả đều là mấy cái đầu màu đen chen chen chúc chúc, cãi cọ ồn ào.
Quá nhiều người, Đông Lộ cảm thấy mình không có khả năng chen vào được, nói với Thẩm Thần: "Chúng ta chờ lát nữa hẵng xem."
"Đám người này trong một chốc cũng không tản ra được đâu, em xác định?" Thẩm Thần nhướng mày.
"Nhưng chúng ta cũng không chen vào được."
"Chờ chút."
Thẩm Thần đi qua, vỗ vỗ vai một nam sinh đứng ở rìa ngoài, "Người anh em, phiền cậu nhường đường một chút."
"Đừng chen..." Nam sinh quay đầu, nhìn thấy hắn, trong nháy mắt liền trợn to mắt, lắp bắp nói: "Thẩm... Thẩm Thẩm Thần?"
Thanh âm của cậu ta rất lớn, toàn trường đều nghe được, động tác nhất trí nhìn qua đây, mặt mang vẻ khiếp sợ, biểu tình không giống nhau.
Cả đám vốn đang ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Thẩm Thần dường như chẳng cảm giác được gì, lặp lại: "Phiền cậu nhường đường một chút."
Rất nhanh, đám người phía trước hắn đều không hẹn mà cùng nhau dạt sang hai bên, nhanh chóng chừa ra một con đường cho hắn.
Thẩm Thần quay đầu gọi Đông Lộ: "Lại đây, có thể xem rồi."
Đông Lộ: "..."
Rốt cuộc anh đã từng làm ra chuyện gì với cái trường này vậy?
Dưới tầm mặt của hàng trăm con người, cô đành phải căng da đầu đi qua, nhỏ giọng hỏi hắn: "Anh rốt cuộc đã làm gì mà bọn họ sợ anh như vậy?"
"Không nhớ rõ." Thẩm Thần không hề chớp mắt, "Chắc là bởi vì anh đẹp trai đi."
Đông Lộ không còn lời nào để nói, ngẩng đầu nhìn về phía bảng thông báo, nhìn thấy danh sách chia lớp kia, cô rốt cuộc cũng hiểu, vì sao mà mọi người đều nói rằng, ở Nhất Trung, điểm số là tất cả.
Bởi vì chia lớp chính là dựa theo điểm số, hoàn toàn không xét tới bất kỳ nhân tố nào khác, xếp theo điểm từ cao xuống thấp, chia làm lớp một, hai, ba,...
Điểm số là điểm thi cuối học kỳ một, Đông Lộ nhìn thấy tên Thẩm Thần chói lọi chiễm chệ đứng ở vị trí đầu tiên.
742 điểm.
Gần như tuyệt đối.
Đông Lộ dò theo danh sách, người thấp nhất của lớp một là 684 điểm.
Cái người thi được 596 điểm như cô, đứng thứ hai ở Cửu Trung nhưng ở chỗ này cũng chẳng xứng được đặt chân vào.
Đông Lộ tìm một lúc lâu, rốt cuộc mới thấy được tên mình nằm ở giữa lớp ba.
Bọn họ không cùng một lớp.
Thẩm Thần cũng phát hiện ra chuyện này, nhíu mày, nói với Đông Lộ: "Em ở đây chờ anh chút, anh đi một lát rồi về."
"Ừ." Đông Lộ gật đầu, không quá để ý, đôi mắt nhìn danh sách lớp, trong lòng đã có cái nhìn đại khái về trình độ của học sinh trong Nhất Trung.
"Cái đó, xin hỏi cậu có quan hệ gì với Thẩm Thần thế?"
Thẩm Thần đi rồi, có một nữ sinh tóc dài đã nhìn Đông Lộ rất lâu, lúc này mới nhịn không được đi lên hỏi.
"Bạn bè." Đông Lộ nhìn cô gái đó, lễ phép gật đầu, "Chào cậu."
"Chào cậu." Nữ sinh cười rộ lên để lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, thực đáng yêu, "Tớ còn tưởng cậu là bạn gái hắn cơ đấy, cậu xinh thật."
"Cảm ơn." Đông Lộ dừng một chút, "Thẩm Thần rất nổi tiếng ở Nhất Trung sao?"
"Đó là đương nhiên, trước kia hắn còn lợi hại hơn cả Sở Trú." Nữ sinh chỉ chỉ một bên khác của bảng thông báo, "Cậu nhìn đi, đó là thành tích cuối kỳ của trường mấy năm qua."
Đông Lộ nhìn qua, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hạng nhất Thẩm Thần, thời gian là hai năm trước, khi hắn còn ở đây.
Trừ Sở Trú ra thì sau hắn đều là tên của nữ sinh.
Khiến Đông Lộ sinh ra ảo giác, phảng phất như ở nơi này, hắn chính là Hoàng Đế, mà ở đằng sau lại toàn là hậu cung của hắn.
Người đứng cuối cùng cũng hơn cô đến một trăm điểm.
Đông Lộ trầm mặc.
Được rồi, cô ngay cả tư cách làm nha hoàn cho hắn cũng không có.
"Phiền cậu nhường đường một chút."
Một thanh âm lãnh đạm vang lên ở phía sau, Đông Lộ quay đầu, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc áo lông trắng, mặt mày cao ngạo.
Đông Lộ nhường chỗ cho cô ấy.
"Cảm ơn." Cô gái gật đầu, trực tiếp nhìn về phía lớp một, ánh mắt dừng một chút ở trên tên của Thẩm Thần, sau đó làm như không có việc gì mà rời đi.
Xung quanh một mảnh xôn xao.
Nữ sinh tóc dài kia hô một tiếng: "Là Giản Mỹ Hân!"
Đông Lộ: "Cậu quen sao?"
"Đúng vậy, cô ấy nổi tiếng lắm, thành tích rất tốt." Nữ sinh gật mạnh đầu, "Hơn nữa cô ấy còn là bạn gái cũ của Thẩm Thần mà."
Đông Lộ: "..."
Bạn gái cũ?
--------------------------------- Tác giả có lời muốn nói: Ngọt, yên tâm ~ Shmily: Giản Mỹ Hân chỉ là người qua đường, đóng một vai trò khá là thú vị cho những màn chim chuột sau này của nam nữ chính. Tuyệt đối không ngược, không ngược, không ngược!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.