Suốt một buổi làm việc mà tâm trí Vân My cứ như đang treo đọt cây . Một người kĩ tính như cô mà hôm nay lại cứ mắc sai lầm liên tục . Nhiều đến nỗi chị Ngân cũng phát bực .
- Mày làm cái gì vậy My , mày đâu phải nhân viên mới đâu mà mày đưa tờ giấy này cho khách vào công ty . Mày nhìn đi , đây là giấy được gặp Tổng giám đốc mà . Người ông ta muốn gặp là phó giám đốc đó bà cô ơi . Mày làm kiểu này có ngày xảy ra chuyện gì là chị không giúp đuợc mày đâu đấy nhé .
Vân My lúc này mới tỉnh táo sau một tràn chửi của chị Ngân . Cô vội sắp xếp lại giấy tờ rồi nhận lỗi với chị ngay .
- Dạ dạ em xin lỗi , lần này là lỗi tại em . Tại em lơ đễnh quá , lần sau em không dám nữa đâu chị .
- Nè Vân My , chị thấy hay là mày xin nghĩ vài hôm để theo sát vụ này cho ra trâng ra đen đi . Chứ cứ cái đà này chị thấy không được đâu .
- Chị cũng biết vị trí đặc biệt của công ty mà . Tiếp tân mà có một người nghĩ lâu ngày không khéo sếp sẽ đổi người khác mất . Thôi em không sao đâu , đợi anh Khánh tới em hỏi anh ấy là được mà .
- Ờ nhắc chị mới nhớ , mày nói nó chỉ nghỉ buổi sáng thôi mà bây giờ quá giờ trưa luôn rồi cũng không thấy nó tới . Đó mày thấy chưa , tao nói đâu có sai đâu . Cái kiểu này là chắc hai đứa nó có liên lạc với nhau luôn rồi nên thằng Khánh nó mới biết mà nghỉ đó .
Vân My không trả lời chị Ngân mà phớt lờ lau dọn bàn làm việc . Chị Ngân hiểu chắc cô đang hoang mang lắm nên cũng không nói thêm gì nữa . Ai lại không vậy , những bằng chứng cho thấy người bên cạnh đang từng bước Ng*ai t*nh phản bội mình ngày càng rõ ràng thì ai lại không hoang mang lo sợ .
Cả một buổi làm việc buổi chiều cô cũng không nói không cười gì cả . Khuôn mặt cứ một nét trầm lặng u buồn khiến ai thấy cũng phải lo lắng . Chị Ngân lại càng lo hơn vì cô bây giờ còn đang mang thai mà . Nhìn đồng hồ cũng sắp tới giờ tan ca . Chị Ngân đẩy tay My một cái rồi nói .
- Bữa nay cứ để chị dọn dẹp cho . Mày có việc thì mau quay về nhà giải quyết trước đi . Có chuyện gì thì nhớ gọi báo cho chị yên tâm với biết không ?
- Vậy ..
- Vậy vậy cái gì mau đi đi . Chứ chị nhìn mày như người sắp ૮ɦếƭ vậy chị mệt giùm mày đó .
Bình thường chị Ngân hay giúp cô rất nhiều việc nên đến cuối ngày đa phần cô luôn là người về sau thu xếp mọi việc . Hôm nay chị Ngân đã nói vậy , vả lại trong lòng cô đã không yên rồi thì có ngồi đây thêm thì cũng vô dụng . Nghĩ đến đó cô liền đứng lên lấy túi xách rồi chào chị Ngân .
- Vậy chị giúp em một hôm nha . Em đi về trước đây . Có gì em liên lạc với chị sau nha .
- Nè , mày cẩn thận đó , không được chạy đâu . Cái con nhỏ này .
Vân My phất tay thay cho câu trả lời rồi chạy thẳng ra khỏi công ty . Chưa ra khỏi cổng thì mắt nhắm mắt mở thế nào lại va vào một ai đó khiến cô suýt ngã . May thay trong lúc chới với chân tay thì lại được đối phương kéo vực dậy về phía mình. Chỉ một giây sau là cả người cô đã đổ dồn về phía người kia . Một bên mặt cũng đã áp chặt vào vòm ng hắn ta .
- Xin lỗi , tôi xin lỗi . Tôi hơi gấp nên không thấy anh đang đi tới .
- Chị không sao chứ ?
Nghe giọng nói còn non nớt của đối phương cô mới ngẩng mặt lên nhìn . Giọng nói thì nghe còn trẻ con lắm . Nhưng tướng tá và gương mặt này thì lại ra dáng chững chạc không giống như những gì cô đã suy đoán . Nhưng dẫu sao cũng là mình sai nên cô vẫn phải nên xin lỗi thì hơn .
- Tôi không sao ? Anh ..
- Tôi nhỏ tuổi hơn chị hai tuổi nên đừng có khách sáo .
- Chuyện này .. sao cậu biết ?
- Thẻ nhân viên trên áo chị đang nói cho tôi biết còn gì .
- À .. ờ thì đúng rồi . Mà thôi cậu không sao chứ ? Nếu không sao rồi thì tôi đi trước đây . Tôi đang có việc gấp cần phải đi ngay bây giờ .
- Gấp thì gấp cũng đừng đi đường mà nhắm mắt nha . May là chị ***ng phải tôi . Chứ là kẻ khác thì chị phải nghe chửi đầy tai luôn rồi . Thấy chị cũng có vẻ đang gấp thật đấy . Chị đi đi , đi cho cẩn thận vào .
- Tôi biết rồi , cảm ơn cậu nhắc nhở .
Không biết cậu nhóc này là ai mà lại nói nhiều như vậy . Cô không muốn kéo dài thêm những nghi ngờ nên đành bỏ qua ngoài tai hết mọi chuyện rồi về nhà thật nhanh để gặp Khánh .
Về đến nhà mở cửa vào , cô thấy mọi thứ trong nhà vẫn còn y nguyên vị trí lúc sáng cô đi . Chắc anh đã ngử từ lúc đó đến giờ nên mới không ra ngoài này tìm đồ ăn . Bỏ qua chuyện đó cô đi vội vào phòng thì đúng như cô nghĩ . Anh đang nằm sấp trên giường ngủ rất say .
- Anh Khánh , anh mau dậy đi . Trời sắp tối luôn rồi anh không thấy đói à ? Tối qua anh làm gì kiệt sức lắm hay sao mà ngủ như ૮ɦếƭ vậy nè . Dậy đi anh .
Cô giở chăn gọi anh dậy , Khánh trở người dụi mắt thấy cô nên liền hỏi .
- Em về rồi hả ?
- Anh biết bây giờ là mấy giờ chưa mà hỏi em về rồi hả ? Sao hồi trưa anh không đi làm ?
- Ờ tại anh mệt quá nên anh xin nghỉ một ngày luôn .
- Anh xin nghỉ hay ai xin nghỉ giùm anh ?
Cô vừa hỏi thật vừa hỏi lơi nhưng cũng đủ để anh tỉnh ngủ . Khánh bật ngồi dậy nhưng cố không ra vẻ lo sợ khiến cô để ý gì rồi bước xuống giường cầm theo điện thoại vừa đi vừa nói .
- Anh xin chứ ai xin mà em hỏi kì vậy ?
Anh vào nhà vệ sinh , Vân My ở bên ngoài xếp lại chăn gối rồi ngồi đó đợi anh ra . Khánh vẫn thường có thói quen mang điện thoại vào nhà vệ sinh nên My không thấy lạ gì cả . Chỉ là cô không hề biết ở bên trong đó , anh đang bắt đầu làm những việc có lỗi với mẹ con cô .
Mới mở điện thoại Khánh thấy có hai dòng tin nhắn đã được gửi tới lúc trưa . Lần này anh không mở tin nhắn của Vân My mà là của Mỹ Linh . Đây cũng là lần ngoại lệ đầu tiên khi anh trả lời lại tin nhắn của cô ta .
"Vân My không phải là người vô duyên vô cớ gây sự như cô nói . Cô đừng tìm chuyện đổ oan cho cô ấy và cũng đừng làm phiền tôi nữa ."
Mỹ Linh như lúc nào cũng cầm theo điệ thoại ,chỉ cần có tin nhắn của anh là sẽ trả lời ngay vậy . Khi tin gửi đi không đầy 3 phút sau là cô ta đã trả lời rồi .
"Em không có đỗ oan cho ai cả . Không tin ngày mai anh cứ đến văn phòng rồi hỏi xem có phải Vân My đã lên tìm em không là sẽ rõ mà . Em yêu anh , nhưng em không có ý vá họa cho My để hai người hiểu lầm nhau đâu . Em không phải loại người đó anh hiểu không ?"
Khánh không trả lời Mỹ Linh mà xóa tin nhân rồi đi ra ngoài . Vân My đang ngồi đợi , thấy anh đi tới chỗ mình cô lại nhẹ giọng hỏi .
- Anh ngồi ở đây đi , em có chuyện muốn hỏi anh .
- Được thôi , anh cũng đang có chuyện muốn hỏi em .
- Vậy hôm nay chúng ta nói cho rõ hết mọi chuyện đi .
Khánh không đến ngồi cạnh cô mà ngồi trên ghế sô pha đối diện chỗ cô . Xong xuôi anh cũng là người lên tiếng trước .
- Em có chuyện gì thì nói trước đi .
- Được , em hỏi anh , có phải tối qua anh và cả mọi người ở văn phòng cùng đi chơi đêm sau khi tăng ca không ?
- Đúng , vậy thì sao ?
- Vậy sau đó anh đã đi đâu , có phải anh đã đi riêng với cô Linh đồng nghiệp anh không ?
- Em đang nói gì vậy , sao anh lại đi riêng với cô ta . Em lại nghe ai nói bậy gì rồi đúng không ?
- Em không nghe ai nói bậy hết , mà chính cô ta là người nói như vậy đó .
- Chuyện không có thì sao cô ta nói với em như vậy được chứ ? Chuyện này chắc chắn em nghe ai đó nói qua nói lại rồi em về đây kiếm chuyện với anh có đúng không ?
- Em kiếm chuyện với anh khi nào . Em đang nói chuyện rata đàn hoàn với anh . Chính tai em nghe cô ta khoe với đồng nghiệp rằng anh và cô ta qua lại đã lâu . Nhưng tối qua là lần đầu tiên hai người đi riêng với nhau . Em đang có thai ,trong người có chút không khỏe chứ tai em không có điếc .
- Vậy là em lên phòng làm việc của anh tìm cô ta là thật sao ?
Anh vốn không tin lời Mỹ Linh nói . Nhưng bây giờ là do chính miệng cô mói ra như vậy rồi thì anh còn gì để tin vào cô nữa . Vân My đâng lí sẽ không nổi giận rồi gắt gỏng với anh . Nhưng anh lại dùng thái độ dửng dưng không chịu giải thích việc vắng nhà tối qua khiến cô không thể giữ nổi bình tĩnh nữa . Không , hình như cô còn phát hiện trong lời nói của anh còn có vấn đề khác nữa .
- Sao anh biết em lên đó tìm cô ta ? Là cô ta báo cáo lại với anh có đúng không ? Anh và cô ta thật sự đã liên lạc qua lại với nhau rồi phải vậy không ?
Cơn điên tiết của cô lúc này , cộng với cơn thịnh nộ của Khánh khiến cuộc nói chuyện rơi vào bế tắc . Khánh tức giận trừng mắt nhìn cô , trong đáy mắt còn long lên lửa giận sòng sọc . Đây là điều mà bao năm qua ở cùng anh cô chưa bao giờ thấy qua .
- Em điên đủ chưa ? Chuyện rõ ràng không có gì quan trọng cả mà em cứ làm quá lên làm gì vậy ? Em làm vậy rồi anh làm sao nhìn mặt đồng nghiệp đây ?
- Em làm gì mà anh không dám nhìn mặt đồng nghiệp ?
- Em đến đó la mắng cô ta trong khi chuyện không có gì thì em nghĩ anh có nhục nhã với đồng nghiệp không ?
- Em la mắng cô ta ? Em la mâng cô ta khi nào ? Là cô ta nói với anh như vậy có đúng không ?
- Em không cần biết là ai nói với anh . Tóm lại em không hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào là đã đi tìm người ta kiếm chuyện rồi thì anh hết nói nổi em . Em đã quên anh đã từng nói gì hay sao . Một khi đã quyết định ở bên nhau thì phải tin tưởng lẫn nhau . Bây giờ em lại giở chứng ghen tuông vớ vẩn như vậy em bắt anh phải đối diện với em làm sao đây . Anh mệt rồi , ở nhà ngột ngạt quá . Anh đi ra ngoài hóng mát một chút . Em ở nhà tự mình suy nghĩ lại bản thân đi .
- Nè , anh đi đâu vậy , anh đứng lại đó đi , em chưa nói xong mà .
Khánh nói dứt câu là hùng hổ bỏ đi ra ngoài ngay lập tức . Vân My đứng ở đó mà ấm ức khóc nấc không thành tiếng . Cô cứ nghĩ sẽ cùng anh ngồi xuống nói rõ ràng chuyện này để cô khỏi phải canh cánh nữa thôi . Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy .
Sáng giờ cô vẫn chưa có gì bỏ bụng . Đến ổ bánh mì lúc trưa cô còn ăn chưa hết . Vậy mà bây giờ ngoài trời đã sụp tối rồi cô phải ngậm cục tức này lót dạ cho no . Chuyện đúng sai thì khoan hãy bàn tới . Chỉ riêng chuyện anh trở nên vô tâm với hai mẹ con cô lúc này lại khiến cô thấy tổn thương ghê gớm . Một phụ nữ đang mang thai chẳng phải bây giờ họ xứng đáng để được chồng mình nâng niu hay sao . Sao cô lại không cảm nhận được chút gì mà ngược lại còn có linh cảm sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng vậy .
Bỏ mặc Vân My đang một mình tức tưởi trên nhà . Khánh bỏ đi xuống dưới khuôn viên rồi châm *** phì phà từng hơi rồi cố gắng bình tĩnh . Nếu nói Mỹ Linh là một vật gì đó rất linh thiêng thì cũng không có gì quá đáng . Bởi anh chưa hút xong nửa *** là tiếng tin nhắn lại vang lên .
" Anh sao rồi , không cãi nhau với Vân My chứ ? Đừng vì những chuyện ngoài lề mà làm bé My khó chịu . Dù gì bé My cũng đang mang thai con của anh mà ."
Khánh đọc xong thì dụi *** đang hút dở . Sau đó gọi điện thoại lại cho Linh .
- Sao cô biết My mang thai ?
" Trưa nay lúc My nóng giận nên đã nói với em . Nhưng anh đừng vội giận My . Em nghĩ chắc My giận quá nên mới nói như vậy thôi . Không sao đâu anh ."
- Cô ấy còn nói gì nữa không ?
"Um .. không , My không nói gì nữa ."
Mỹ Linh bỗng ngập ngừng khiến Khánh nhìu mày hỏi lại .
- Sao lại ấp úng ? Cô ấy đã nói gì nữa mau nói tôi nghe xem .
"My.. My nói .."
- Nói gì ?
" Dạ My nói bây giờ My đã làm vợ anh rồi . Còn cảnh cáo em nếu còn liên lạc với anh thì My sẽ Gi*t không tha . Em .. em nghĩ My luôn hiền dịu trước mặt anh nên em không dám nói mấy lời này với anh . Em sợ hai người lại có hiểu lầm rồi cãi vã nữa ."
- Ừ tôi biết rồi , chuyện hôm nay xem như cô ấy có lỗi . Bây giờ tôi thay cô ấy xin lỗi cô .
"Cũng không có gì đâu anh , chỉ là em nhận cái tát của My thật đau nên em .."
- Cô ấy còn dám ra tay đánh cô à ?
" Dạ , nhưng chắc do My không cố ý đâu anh . Em không sao , anh đừng lo . Anh thay My xin lỗi thì em cũng không dám để bụng nữa . Chuyện này xem như xong nha anh ."
- Thôi được rồi , hôm nào có dịp tôi sẽ tìm tạ lỗi với cô sau . Còn giờ thì tôi cúp mây đây .
Cúp điện thoại đặt sang một bên , Khánh châm thêm một *** khác rồi thả hồn vào từng làn khói trắng cay xè . Rốt cuộc anh có đang làm sai chuyện gì không ? Anh vẫn không thấy bản thân mình sai . Chuyện đếm đó cũng chỉ là một tai nạn lúc say không ai muốn . Vậy nên anh cũng không có lỗi gì cả . Những chuyện rắc rối này rõ ràng là do My tự nghĩ tự làm ra nà thôi .
Suy nghĩ miên man một hồi anh cũng trở lên nhà . Bên trong toàn một màu tối om không thấy lối đi . Chắc My đã ngủ rồi .
- Đúng là thay đổi thật rồi mà , trước đây thì cỡ nào cũng để đèn chờ mình . Còn bây giờ thì ..
Khánh vừa đi vừa lầm bầm . Vào đến phòng ngủ , anh thấy cô đang nằm xoay người vào trong quay lưng lại với mình . Cứ nghĩ cô đã ngủ nên anh lên giường rồi giở chăn sau đó cũng nằm quay lưng lại với cô .
Vân My bên kia vốn chưa hề ngủ . Cô vẫn còn uất ức mà khóc mãi . Chẳng qua cô khóc không ra tiếng mà anh cũng không quan tâm nên mới không hề hay biết . Đêm nay có một người ban ngày đã ngủ quá nhiều nên cứ trằn trọc suy nghĩ mãi về mối quan hệ mình đang cố gắng vun đắp . Còn một người vì tức giận , vì oan khuất , vì tủi thân mà khóc hoài không nín được .
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.