Vũ Tình bị hành động này của anh làm cho giật mình, cô nhanh chóng thu tay về, một đôi mắt to tròn chằm chằm mở lớn mà nhìn anh.
"Kình Quân, anh đang làm gì vậy?"
Chiếm tiện nghi của cô thì thôi đi, lại còn căn cô nữa.
Có phải là do cô đã nhượng bộ anh quá, cho nên anh mới sinh hư đúng không? "Không cho anh ***ng vào em nữa, anh mau ra ngoài đi"
Hai má Vũ Tình đỏ ửng lên như hai quả cà chua, đôi mắt trong như thanh thủy mở lớn hết cỡ nhìn anh mà nói.
Cố Kình Quân thấy Vũ Tình giống như đang nổi giận, anh lập tức liên cúi đầu nhận sai: "Tiểu Tình, là anh không đúng. Em đừng tức giận, sẽ mau già lắm đấy"
"Em già, anh sẽ chê em sao?"
Vũ Tình hơi hất cằm mà cất tiếng hỏi.
Cố Kình Quân thấy cô hiểu nhầm mình liền trở nên gấp gáp mà giải thích với Vũ Tình ý nghĩ của mình: "Không phải, đương nhiên là không phải. Trong mắt anh em luôn là người đẹp nhất, bất kì ai cũng không xinh đẹp được như em"
"Chỉ được cái dẻo miệng"
Vũ Tình đưa Ng'n t trỏ của mình đặt lên môi anh, Cố Kình Quân cũng không cà nhây trêu chọc cô thêm nữa, để tránh khiến cho cô cảm thấy khó chịu.
"Ngồi nhiều nhất định cảm thấy mỏi lưng rồi đúng không? Nằm xuống nghỉ ngơi đi, lát nữa anh sẽ đem đồ ngon tới cho em. Em thích ăn bánh chocolate mà, đúng chứ?"
"Được, em muốn ăn một cái lớn, anh đã hứa thì nhất định phải mua cho em"
Nói gì thì nói, Vũ Tình dù sao cũng đang là người ốm, sức lực của cô còn chưa hoàn toàn hồi phục, cho nên rất dễ cảm thấy mệt mỏi nếu tiêu hao quá nhiều năng lượng cùng một lúc.
Nụ hôn nồng cháy mới vừa rồi của cô và Cố Kình Quân, còn có chịu đựng mấy hành động cà nhây của anh đã khiến cho cô có chút mệt, hiện tại muốn nghỉ ngơi một chút.
"Ngoan, ngủ một lát đi. Anh đến công ty có việc, lúc làm xong việc sẽ mua bánh đem qua đây cho em, anh hứa."
Cố Kình Quân nói rồi đem đầu mình cúi thấp xuống mà đặt một nụ hôn lên trán Vũ Tình.
Vũ Tình mơ mơ màng màng gật đầu rồi cũng mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Đợi cho đến khi cô đã ngủ say Cố Kình Quân mới rời đi khỏi.
Anh cũng không quên dặn dò thím Trân chăm sóc kĩ lưỡng cho cô.
Ở một bệnh viện khác, Tấn Phong thương tích đầy mình lúc này cũng đã tỉnh.
Vừa mới tỉnh lại, anh ta đã thấy bố mẹ mình đang đứng đợi bên cạnh rồi.
"Phong, con tỉnh rồi sao? Có thấy đau lắm không? Để mẹ gọi bác sĩ nhé?"
Tấn Phu Nhân đưa tay sờ lên đầu con trai.
Tấn Phong còn chưa kịp trả lời mẹ mình thì một giọng nam trầm thấp quen thuộc đã vang lên bên tai anh ta, người vừa lên tiếng là Tấn Lão Gia: "Tấn Phong, giải thích"
"Chuyện này là sao? Con rốt cuộc đã gây ra chuyện tốt đẹp gì, lại khiến cho bản thân trở nên thảm hại như thế này? Nếu không phải là thím Lưu gọi điện, có lẽ giờ này con cũng vì mất máu mà ૮ɦếƭ ở xó nào rồi cũng nên"
Tấn Lão Gia không chút nương tình Tấn Phong vừa mới trải qua sinh tử tỉnh dậy đã vội vàng lên tiếng trách cứ anh ta.
Thân là người làm mẹ, Tấn Phu Nhân đương nhiên không nỡ lòng để con mình bị chỉ trích.
Bà kéo kéo cánh tay Tấn Lão Gia rồi cau mày cất tiếng: "Ba nó, con chỉ mới tỉnh dậy, anh lớn tiếng với con như thế làm gì chứ?"
"Tấn Phong, con nghỉ ngơi cho tốt đi. Ba mẹ trở về trước, đến tối sẽ tới thăm con"
Tấn Phu Nhân nói rồi kéo chồng mình đi ra ngoài, để lại một mình Tấn Phong bên trong phòng.
Không thể phủ nhận, thân thể anh ta hiện tại giống như đi mượn vậy, cảm thấy vô cùng đau nhức.
Trước kia niên thiếu tùy ý gây chuyện, có từng gây gổ nhưng chưa từng thấy mệt mỏi như vậy, hiện tại xương cốt Tấn Phong giống như muốn gãy vụn, mỗi lần cố gắng quay người đều phải chau chặt chân mày vì cảm giác nhói đau chạy dọc thân mình.
"૮ɦếƭ tiệt"
Tấn Phong đưa tay lên vuốt tóc, gương mặt cau có lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Những chuyện xảy ra ngày hôm qua, tất thảy anh ta đều nhớ rất rõ, đương nhiên bao gồm cả việc bản thân vì sao lại bị thương, vì ai mà bị thương.
Tấn Phong thở dài rồi ngẩng cổ nhìn lên trần nhà, anh ta không ngu ngốc, nếu như Cố Kình Quân đã biết được Vũ Tình nằm trong tay Tấn Phong, cũng biết rằng cô đã trốn thoát được, vậy thì với thế lực cùng năng lực của Cố Kình Quân, khả năng cao là anh đã tìm ra được Vũ Tình rồi.
Mất bao nhiêu công sức để bắt Vũ Tình quay lại bên cạnh mình, vậy mà thật không ngờ chỉ vì một kẻ kỳ đà như Cố Kình Quân mà hóa thành công cốc.
Ngày tháng sau này, có lẽ Tấn Phong và anh sẽ khó mà chung ***ng với nhau, hoặc cũng có thể nói sẽ vì cô mà gặp đâu chiến đó.
Tấn Phong suy nghĩ một lát, suy nghĩ làm sao để sớm nghe ngóng được thông tin của Vũ Tình.
Thế nhưng điện thoại của anh ta trải qua cuộc ẩu đả ngày hôm qua sớm đã không còn nguyên vẹn, Tấn Phong không có cách nào gọi cho trợ lý chỉ có thế chờ đợi mẹ mình buổi tối đem đồ ăn đến rồi dùng tạm điện thoại của bà, vì toàn thân anh ta hiện tại đều vô lực, tự mình đi đứng sẽ vô cùng khó khăn.
Lúc Tấn Phong liên lạc với trợ lý Cao đi điều tra, quả nhiên anh ta chẳng thể nằm chút thông tin nào về Vũ Tình cả.
Cô giống như biến mất khỏi Trái Đất trong nháy mắt vậy, Cao Tấn không thể tìm ra vị trí hiện tại của Vũ Tình.
"Tôi hiểu rồi, tiếp tục điều tra đi. Có thông tin gì phải báo lại cho tôi ngay lập tức."
Tấn Phong nói rồi cúp máy sau đó đặt điện thoại lên bàn.
Phải tầm năm phút sau thì Tấn Phu Nhân mới trở lại phòng bệnh, đem theo một giỏ hoa quả vào.
"Con ăn nên nhiều hoa quả một chút, như thế mới sớm ngày hồi phục được"
Bà nói rồi bóc vỏ một quả cam rồi đem múi quả đưa cho Tấn Phong, anh ta cũng vô cùng phối hợp mà đón lấy.
Trời dần về khuya, Tấn Phu Nhân cần trở về nhà chính, cho nên chỉ còn lại mình Tấn Phong trong bệnh viện.
Ánh mắt anh ta hướng ra không gian đen kịt bên ngoài cửa sổ bằng kính, ánh mắt dần trở nên âm u, giống như đang toan tính điều gì đó.
"Không!"
Cổ Hỉ Tâm đầm đìa mồ hôi ngồi bật dậy, vai trái cô ta truyền đến cảm giác buốt đau.
Cố Hỉ Tâm cau chặt chân mày rồi đưa tay sờ lên vai trái, phát hiện vai mình đang bị băng lại, trong mắt cô ta liền nổi lên tia máu, kích động cầm lấy cái gối trên giường mà ném thẳng xuống sàn.
"Khốn nạn!"
Cô ta đem bực tức trong lòng mình bộc phát ra bên ngoài.
Tối qua chỉ còn một chú nữa thôi là cô ta đã có thế hoàn toàn xoá số Vũ Tình khỏi thế giới này rồi, ai mà ngờ lại có một kẻ lạ mặt từ đâu chạy đến giằng co với cô ta, tiếp theo đó là Cố Kình Quân cũng đột nhiên xuất hiện, làm cho kế hoạch hoàn mỹ của cô ta tan thành mây khói.
Đáng lẽ ra cô ta nên di chuyển nhanh hơn, không nên do dự mà thẳng tay ném Vũ Tình xuống dưới cầu.
Như thế thì có phải hay không hiện tại nơi cô ta đang ở không phải là bệnh viện đầy mùi thuốc sát trùng mà là trong vòng tay ấm áp của Tấn Phong, được anh toàn tâm toàn ý yêu thương, chiều chuộng? Cổ Hỉ Tâm càng nghĩ càng căm tức, đưa móng tay dài lên miệng mà nhai cắn, đến mức móng tay bị cần nát ra.
Còn tiếp, mình sẽ update khi có chương mới...
Các bạn có thể đọc thêm nhiều truyện hay khác TẠI ĐÂY
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.