"Anh là Kình Quân mà, anh hỏi gì lạ vậy?"
Vũ Tình nâng môi cười nhìn anh, sau đó cô liền cau mày: "A"
Cô đột nhiên cảm thấy cổ mình thật đau, ngay cả phần bụng và đù* cũng như vậy nữa.
"Em sao vậy?"
Cố Kình Quân dễ dàng quan sát thấy biến đổi biểu cảm của cô, anh liên nắm lấy tay Vũ Tình mà hỏi.
"Em không biết.Tại sao em lại ở đây vậy? Đây là bệnh viện mà, đúng không? Sao em không nhớ được gì cả"
"Không sao, đều đã không sao rồi "
Cố Kình Quân ôm cô vào lòng rồi xoa xoa mái tóc đen óng mượt của cô.
Quên đi rồi cũng tốt, như thế Vũ Tình sẽ không phải nhọc lòng khi nhớ về những chuyện không hay đã xảy ra trong quá khứ nữa.
Tai nạn lần này rõ ràng là chuyện rủi, nhưng trong cái rủi cũng có cái may.
Vũ Tình quên hết tất thảy mọi thứ, nhưng vẫn nhớ đến anh, điều này khiến cho anh cảm thấy vô cùng vui vẻ, tinh thã cũng vì thế mà phấn chấn hơn hẳn.
"Em đói bụng rồi, có đúng không? Đây, ăn sáng thôi.
Đồ ăn là Thím Trần chuẩn bị cho em đó, sau này thím ấy sẽ là người chăm sóc cho em, giúp em hồi phục sức khỏe"
Cố Kình Quân nói rồi đưa tay cầm lấy bát canh từ tay Thím Trần.
Thím Trần là người đã trải qua nhiều biến cố, nhìn thấy tình trạng của Vũ Tình như vậy, bà cũng ngâm hiểu được trí nhớ của cô đã bị khuyết đi, có vẻ như Vũ Tình đã quên mất đi sự tôn tại của bà trong tâm trí.
"Đúng, Vũ Tình, thím là Thím Trần.Sau này chúng ta sẽ còn có thêm nhiều cơ hội ở cạnh nhau"
"Thím Trần, canh này ngon quá"
Vũ Tình nếm một muỗng canh, hai mắt cô liền sáng rực lên.
Đây là lần đầu tiên cô ăn canh sâm, cho nên trải nghiệm này đối với Vũ Tình có chút mới lạ.
"Ngon thì nên ăn nhiều một chút, bác đem tới rất nhiều "
Trần Hân nhìn thấy khẩu vị của cô tốt như vậy, công sức chuẩn bị món ăn của bà xem như cũng không uống phí.
Bọn trẻ bây giờ ấy mà, lao động nhiều, cho nên đương nhiên phải bồi bố nhiều một chút rồi.
"Cảm ơn thím, thím nấu ăn thật sự rất ngon"
Trong đầu Vũ Tình hiện tại chẳng có chút kí ức nào về Thím Trần cả.
Cho nên đối với cô mà nói việc được thử tay nghề của Trần Hân chính là một điều mới lạ, khiến cho cô cảm thấy khá là thích thú.
"Còn có tiểu long bao, cháu ăn thử vài cái đi.Như thế mới đủ chất"
"Vâng, cháu cảm ơn thím"
Vũ Tình nói rồi nhanh chóng nhận lấy mấy cái bánh bao Thím Trần đưa cho mình.
Cảm giác như đã lâu lắm rồi cô mới ăn một bữa no như vậy.
Sau khi khôi phục kí ức, trí nhớ của cô trở nên tốt hơn rất nhiều.
Vũ Tình cũng trở nên rất bám người mà ôm lấy Cố Kình Quân.
"Sao vậy?"
Nhìn thấy cô bám dính lấy mình như thế này anh đương nhiên vui vẻ.
Nhưng khi thấy Vũ Tình cứ mặt mày chù ụ, Cố Kình Quân không thể không để ý tới biểu cảm cau có trên gương mặt xinh đẹp của cô.
"Em thấy đau.Cả người em đều đau, chân tay đều nhức mỏi"
"Vất vả cho em rồi."
Bác sĩ đã nói cô bị rạn xương đù*, cho nên việc Vũ Tình cảm thấy đau nhức là điều khó tránh khỏi.
Thế nhưng Cố Kình Quân lại kh����@m�`����v��_.r�����] �����X�KNE�[���^����oR�E�Ϳ.�6������ö��$� � ��DΡ��Y�p��"�=\'W�<2�׃Ljh��d���H��&��w&^���كbG4o���)=n��|y�ly�lӹ�.�����!���(��� (��߹MZ�vC\'u�iE�����. f�N�"���������v6M�X��=�ӻ䱤U�yZ��Jf�jT�xv��ס�Ӱ���x��C�_J���# 4I���V���z6vV1>�4�at���\'�x�8�N�գ��;���|��z=Y�W�X��Pbis�{TS�hT�R���}� w�F�L�|�Rg¸-��Mx�?7.�H#�d�(� e�!+^%>���5��s��]�Nfx`ZV�湢���� ��"��{��f�E��-�CGC�k�D2����� Vũ Tình đối với hành động này của anh cũng không bài xích, ngược lại còn trông có chút gì đó đang hưởng thụ.
"Em rất nhớ anh"
Hiện tại, cô giống như đã trở về làm con người tự do, phóng khoáng trước kia.
Yêu thì bảo là yêu, ghét thì bảo là ghét, vô cùng thẳng thắn bộc lộ tâm tư của mình.
"Anh cũng rất nhớ Tiểu Tình"
Cố Kình Quân cụng đầu vào trán cô, hành động của anh khiến cho cô hơi nhăn mặt: "Quân, trán anh cứng quá"
"Xin lỗi, làm em đau rồi sao?"
Cố Kình Quân cưng chiều xoa xoa trán Vũ Tình.
Là do anh không khống chế được tâm tình cho nên mới vừa rồi khi tiếp xúc với cô có chút không kiểm soát lực, khiến cho cô gái nhỏ này cảm thấy đau đầu rồi.
"Không sao, em không trách anh"
Nụ cười của Vũ Tình tươi như hoa mùa hạ, khiến cho người nhìn người yêu, làm cho tâm hồn người ta thấy thoải mái, tươi trẻ hẳn ra.
"Anh không đi làm sao? Bây giờ mặt trời đã lên cao rồi, anh vẫn còn định ở lại đây hả?"
"Như thể nào, nếu anh không có một công việc ổn định thì Tiểu Tình sẽ không ở cạnh anh nữa sao?"
"Cái đó...Còn phải tùy xem thái độ của anh như thế nào"
Vũ Tình không nhìn thẳng vào anh, cô đảo mắt qua bên cạnh mà cất tiếng.
"Thái độ?"
Cố Kình Quân nâng môi cười một cái, giọng nói trầm thấp nghe vô cùng mị hoặc vang lên: "Em muốn anh có thái độ như thế nào? Anh phải làm sao thì Tiểu Tình mới chấp nhận sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh đây?"
Thanh âm anh đầy chân thành nói, khiến cho trái tim Vũ Tình thật sự bị lay động.
"Chính là anh phải yêu thương em, không được to tiếng với em, cũng không được đánh đập em."
"Đánh em sao? Anh lúc nào thì đánh em chứ?"
Cố Kình Quân khó hiểu cau mày nhìn cô rồi đưa tay lên nhéo nhẹ cái má bánh bao của cô: "Tiểu nha đầu, em là đang vu khống cho anh có phải không?"
"Em mới không phải."
Vũ Tình ngay lập tức phúng má chu môi mà phản bác.
"Hồi nhỏ không
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.