Vũ Tình tuyệt đối không tin cuộc gặp hôm nay chỉ là trùng hợp.
Sớm không gặp, muộn không gặp, tại sao cô lại có thể trùng hợp gặp Tấn Phong ở đây được chứ? "Có gì mà không tin?"
Tấn Phong dùng tay nâng cảm cô lên, tỉ mỉ quan sát gương mặt cô, xem ra đã có *** hơn trước nhiều, trở nên bụ bẫm hơn, khiến cho người khác nhìn vào càng muốn giành giật cho bằng được.
"Anh buông tôi ra mau."
Vũ Tình hiện tại thấy thật sợ Tấn Phong, còn có cả Cố Hỉ Tâm.
Nếu như để cho cô ta biết được Tấn Phong gặp riêng Vũ Tình ở đây, ai mà biết được cô ta sẽ lại làm ra trò khùng điên gi, có khi lần này sẽ cho người đánh cô đến mất mạng mất.
Tấn Phong nhìn thấy Vũ Tình bài xích mình như vậy, đôi chân mày của anh ta liền cau chặt lại, tỏ rõ vẻ không vui, thanh âm anh ta phát ra cũng đã lạnh lẽo hơn mấy phần mà nói: "Em là đang ra lệnh cho ai vậy hả? Hậu quả của việc chọc giận tôi, em biết mà, đúng chứ? Vũ Tình, qua đây, trước khi tôi nổi giận"
Tấn Phong nói rồi ngoắc tay mà nhìn cô.
Nhưng Vũ Tình hiện tại cũng không phải là một con ngốc ai nói gì làm đó nữa.
Cô bây giờ đã được Cố Kình Quân dạy cho biết thế nào là tự do, thế nào chính kiến.
Cho nên lần này Vũ Tình sẽ làm theo ý mình, không để cho ai chỉ trỏ cô nữa cả.
"Tôi sẽ không qua"
Ánh mắt Vũ Tình quyết tuyệt nhìn anh ta sau đó nhanh chóng chạy qua Tấn Phong muốn lao ra ngoài.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, cô đã bị anh ta lôi kéo trở lại: "Đứng lại đó, ai cho em rời đi? Tôi còn chưa xong chuyện."
Bàn tay to lớn của Tấn Phong nắm chặt lấy cổ tay Vũ Tình, khiến cho cô thấy thực sự đau đớn.
"Đau.Mau buông tay tôi ra."
"Ồ, xin lỗi.Tôi không cố ý làm em đau"
Tấn Phong nói rồi đưa tay lên vén tóc cô ra sau tai, nhưng ánh mắt anh ta lại chẳng có chút nào cảm giác giống như Tấn Phong đang thật sự ăn năn cả.
Vũ Tình được trả lại tự do, cô liền hít lấy hít để mấy ngụm không khí lớn.
Buồn nôn, Vũ Tình cảm thấy thật buồn nôn, cho nên hai mắt cô liền long lanh nước mắt.
Tấn Phong thấy Vũ Tình bày ra bộ dạng ủy khuất như vậy, anh ta liền nâng môi cười giễu cợt nhìn cô: "Chúng ta thậm chí còn từng thân mật hơn thế này rồi cơ mà.
Cho nên cô là đang ở đó giả vờ thanh cao cái gì chứ?"
"lm miệng."
Hai mắt Vũ Tình long lên sòng sọc, nhanh chóng sải chân về phía trước.
Chát! Một cái tát giáng thẳng xuống mặt Tấn Phong, khiến cho gương mặt anh ta hơi nghiêng đi một chút.
Đến lúc Tấn Phong phản ứng lại thì Vũ Tình cũng đã đi lướt qua anh ta.
Chung ***ng với một người thế này khiến cho Vũ Tình cảm thấy thật buồn nôn.
Cô bắt đầu hoài nghi bản thân mình trong quá khứ có phải đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì rồi hay không, nếu không thì làm sao có thể thích người phúc hắc như anh ta được? Tấn Phong đưa tay mình sờ lên một bên má đang đỏ rát, anh ta đâu dễ dàng buông tha cho cô như thể được, vội vàng bám theo sau Vũ Tình.
Tấn Phong hiện tại nhận ra cô không đi một mình mà còn có thêm hai tên vệ sĩ đi theo nữa.
Cho nên anh ta cố gắng rút ngắn khoảng cách một cách nhanh nhất có thể, trước lúc bước ra khỏi nhà sách cũng kịp nói một câu vào tai cô: "Quà mà tôi tặng em, em thích chứ? Chất lượng video có sắc nét hay không?"
Cái gì? Vũ Tình vừa nghe thấy anh ta nói vậy, trái tim hồng đang nằm trong *** trái của cô liền đập thịch một cái.
Tấn Phong vừa mới nói gì vậy? Không lẽ anh ta....
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.