Kỳ Vũ lái xe đến sân bay, sau khi đậu xe xong, cậu ta liền đi vào trong, đứng ở vị trí chờ.
Có vẻ cậu ta hơi bất mãn vì từ trước đến nay ngoài Doãn Thiên Duật ra cậu ta chưa từng đón ai thế này cả, Phương Du Kỳ là người thứ hai, nhưng sao bây giờ lại từ đâu ra một người không biết mặt mũi nữa chứ?
Vừa chờ, Kỳ Vũ vừa nhìn đồng hồ....
Khoảng 15 phút sau....
Tất cả hành khách từ bên trong đi ra như lũ, trên tay người nào cũng đều kéo balo to nhỏ đủ loại.....
Ai ai cũng chạy ào đến đón người thân của mình....
Riêng chỉ có một cô gái có thân hình mảnh mai, mái tóc vàng tự nhiên, gương mặt rõ ràng là người lai, cô gái đang giữ lấy vali trên tay, vừa nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm người quen....
Kỳ Vũ thấy số hành khách vừa ra đã đi gần hết, chỉ còn lại một cô gái, suy nghĩ một lúc, cậu ta quyết định bước sang đó để hỏi cô gái.....
- Xin hỏi....
Hai người cùng lúc mặt đối mặt.....
Cả hai đều kinh ngạc, trợn to mắt, miệng thì há rộng đến mức sắp nhét được cả quả trứng....
- Con nhỏ thần kinh!
Cô gái ấy cũng chỉ tay vào mặt Kỳ Vũ và nói
- Tên Biến th'!
Nhưng ngay sau đó, Kỳ Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, cậu ta đưa tay Ϧóþ lấy trán, khuôn mặt có vẻ tức giận
- Sao lại là cô chứ?.
Mia cũng tức đến sắp phải câm nín
- Tôi phải hỏi anh đấy! Chị Amarie đâu? Sao anh lại ở đây?
Kỳ Vũ hai tay chống hông, cậu ta xoay người đi hướng khác một lúc rồi quay lại nhìn Mia
- Phu nhân phải đến tận đây để đón cô sao?
Mia tức đến giẫm chân, cô trừng mắt nhìn Kỳ Vũ.
- Vậy thì anh đến để đón tôi?
Kỳ Vũ tạm thời không tranh chấp với Mia nữa, cậu ta đút hai tay vào túi quần, nói một câu xong rồi định xoay người bước đi
- Phải nhớ rằng cô đang đi nhờ xe của tôi đấy!
Mia không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả con người thô lỗ này nữa, cô ném mạnh chiếc vali về phía Kỳ Vũ
- Anh phải xách giúp tôi thì mới có phép lịch sự chứ! Đàn ông bên Pháp không ai như anh cả!
Kỳ Vũ đứng lại rồi xoay người bước tới trước mặt Mia lần nữa, cậu ta nửa cười nửa không
- Nhưng rất tiếc, tôi không phải là đàn ông Pháp, tôi là đàn ông Trung Quốc! Còn nữa! Sao cô dám chắc tôi là đàn ông?
Câu hỏi của Kỳ Vũ thật sự làm Mia rất sốc nhưng cô vẫn trả lời bằng giọng rất ngây thơ và đôi mắt cún con
- Ý của anh là.... anh không phải là đàn ông? Vậy anh là phụ nữ hay lưỡng tính?
Kỳ Vũ bực đến mức chỉ muốn cho Mia một trận đòn nhừ tử
- Mẹ nó! Nếu muốn biết tôi có phải là đàn ông hay không thì có một cách rất đơn giản!
Mia không suy nghĩ gì mà đã hỏi ngay
- Là cách gì nào? Đến bệnh viện?
Kỳ Vũ bày ra vẻ mặt Biến th' rồi nói nhỏ vào tai Mia
- Đến khách sạn!
Mia một cú đá vào ngay đúng " chỗ hiểm" của Kỳ Vũ, cô thở phì phò vì tức giận, ném lại một câu rồi đi thẳng ra khỏi sân bay
- Đồ rác rưởi!
Kỳ Vũ vã cả mồ hôi hột, hạ thân bị đau một cách muốn cắn cả lưỡi, cậu ta muốn cúi xuống ôm lấy chỗ bị đau nhưng lại sợ bị tất cả mọi người nhìn thấy. Vừa đau vừa tức giận....
Cô gái này còn đáng sợ hơn cả Phương Du Kỳ!
Kỳ Vũ chỉ còn biết nhịn đau, cố kìm nén cơn giận đang hừng hực mà kéo vali của Mia ra khỏi sân bay....
Hai mươi mấy năm trời, cậu ta chưa từng xấu hổ như vậy!
---------------
Tại một căn biệt thự ở trung tâm thành phố Thượng Hải
Đình Vân lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng của Đồng Dĩ, bác sĩ được đưa đến kiểm tra tình trạng của Đồng Dĩ đã làm việc suốt từ tối qua, đến bây giờ vẫn chưa kết thúc. Kiệt cũng đã trực bên cạnh Đồng Dĩ suốt đêm......
- Phu nhân! Cuộc họp cổ đông đã bắt đầu rồi ạ! Bà phải đi ngay bây giờ thì mới kịp!
Một người đàn ông cao to đang đứng trước mặt Đình Vân nói.
Đình Vân nhìn đồng hồ trên tay, bà sốt ruột nhìn cánh cửa phòng vẫn chưa mở....
Lúc bà định đi thì chợt nhớ lại những gì mà Doãn Thiên Duật nói tối qua cùng với sự đau khổ mà hắn đang phải chịu đựng khi nhìn thấy bà... Bà lại đứng im.....
- Karry! Cậu hãy bố trí người của chúng ta ở tất cả các sân bay lớn nhỏ, bến tàu,.....tất cả những nơi mà Doãn Sầm Hy có thể trốn ra nước ngoài! Hãy nhớ thực hiện trong im lặng và gọn gàng cho tôi! Đừng để lão ta biết!
Karry nghiêm túc cúi đầu
- Vâng, thưa phu nhân!
Karry là một thuộc hạ rất trung thành của Đình Vân, suốt mười ba năm qua, cậu ta là người duy nhất biết được bà đang giả làm bệnh nhân tâm thần. Cậu ta luôn bí mật thực hiện tất cả những nhiệm vụ mà Đình Vân giao.
Sau khi Karry đi ra thì cũng là lúc cửa phòng mở ra. Bác sĩ và y tá đi ra, thấy Đình Vân liền cúi đầu
- Lão phu nhân! Người phụ nữ đó đang ở tình trạng rất xấu. Vì lâu rồi không tiếp xúc với ánh sáng mà bất ngờ lại có ánh sáng với cường độ quá lớn rọi chiếu vào mắt nên giác mạc của bà ấy đã bị tổn thương hoàn toàn. Da của bà ấy bị hủy hoại nghiêm trọng, cho dù có phẫu thuật chỉnh hình cũng khó có thể trở lại như trước. Còn cả hai chân bà ấy, do bị vật cứng đập vào thường xuyên nên đã dẫn tới tàn phế. Còn về sức khỏe Sinh d**, do phải quan hệ một cách тһô Ьạᴏ nhiều lần nên thành țử çɥñğ đã có dấu hiệu bị rách ra.... Có lẽ, bà ấy không còn nhiều thời gian nữa....
Đình Vân đưa hai tay bụm miệng, bà ngậm ngùi nhìn vào chiếc giường bệnh bên trong, Đồng Dĩ vẫn còn nằm trên đó mà chưa tỉnh.
Bà đã tìm hiểu rất rõ những gì xảy ra năm đó. Và có thể kết luận rằng, Đồng Dĩ không Ng*ai t*nh!
Nếu như con gái Đồng Dĩ, cũng là con dâu của Đình Vân- Phương Du Kỳ mà biết hết sự thật của chuyện này, cô sẽ suy sụp thế nào khi mà mẹ chồng cô lại chỉ im lặng nhìn mọi chuyện diễn ra....
Bác sĩ vẫn đang đợi ý kiến của Đình Vân.... Bà bình tĩnh nói với họ.
- Hãy cố gắng hết sức để kéo dài thời gian cho bà ấy!
Vị bác sĩ kia vâng dạ cúi đầu rồi phân phó nhiệm vụ cho những người còn lại....
Kiệt đi ra khỏi phòng, gương mặt cậu lúc này rất tiều tụy, nhìn thấy Đình Vân, cậu chỉ nói trong sự mệt mỏi
- Tại sao bà lại xuất hiện vào lúc này? Mười mấy năm qua, bà giữa im lặng để chờ thời cơ sao?
Đình Vân chỉ biết xấu hổ mà gật đầu
- Tôi biết tại vì tôi quá ươn hèn nên mới có nhiều người tổn thương như vậy! Tôi xin lỗi vì tất cả mọi chuyện.
Kiệt có hơi tức giận nhưng vẫn cố gắng kìm nén, cậu chỉ tay vào trong phòng
- Người bà nên xin lỗi không phải là tôi, mà là phu nhân của chúng tôi! Con trai bà và con dâu bà nữa! Bà nên đi xin lỗi họ!
Đình Vân ngước mắt nhìn lên trần nhà rồi lại cúi xuống nhìn Kiệt
- Phải! Tôi đã nợ họ rất nhiều. Cậu cứ yên tâm! Đợi sau khi diệt trừ được con cáo già Doãn Sầm Hy, tôi sẽ cầu xin sự tha thứ của họ, dù cho phải quỳ xuống trước mặt họ đi nữa!
Kiệt im lặng không nói gì thêm. Đình Vân cũng rời khỏi và ra đến chỗ đậu xe bên ngoài.....
-----------------
Cao ốc Doãn thị
Tất cả những cổ đông, thành Viên hội đồng quản trị bao gồm giám đốc, Tổng giám đốc, phó Tổng giám đốc, phó giám đốc và các trưởng phòng các bộ nhân sự đều đã có mặt đầy đủ trong phòng họp, ai cũng như đang ra chiến trường chống chọi với kẻ thù. Bởi đây được coi là một cuộc họp căn thẳng nhất từ trước tới nay, cuộc họp đại cổ đông lại đi kèm với cuộc họp hội đồng quản trị.
Rốt cuộc thì chủ tịch Doãn thị đang muốn làm trò mèo gì nữa đây?
Tất cả đều đang trong tư thế sẵn sàng đề phòng trước trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.....
Cửa phòng họp một lần nữa được mở ra... Uy Vũ và Doãn Thiên Duật đi vào như là thần ૮ɦếƭ đến gõ cửa những người trong phòng họp....
Doãn Thiên Duật ngồi vào vị trí chủ tịch, thư ký cũng nhanh chóng bắt đầu công việc của mình....
Tất cả cổ đông đều đang đưa mắt nhìn nhau....
Doãn Thiên Duật ngồi dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhịp nhàng lên bàn, hắn đưa mắt quan sát hết tất cả biểu hiện của những thành viên trong đây, sau đó mới nhận đóng tài liệu mà Uy Vũ đặt lên bàn
- Các vị! Cuộc họp hôm nay chúng ta sẽ cùng xem xét lại số cổ phiếu của Doãn thị hiện có và số cổ phiếu đã bị bán ra bên ngoài, sau đó hãy tổng kết lại số lượng cổ đông có tư cách và số cổ phần để tiếp tục ngồi ở Doãn thị này!
Câu nói như một lời tuyên bố của tử thần đang giáng xuống nhiều cổ đông đang có mặt ở đây.
Doãn Thiên Duật cười nham hiểm, hắn lật tài liệu lên xem vài trang rồi đọc
- Giám đốc Trần,hiện tại số cổ phần mà ông có trong tay là 0,5%, nhưng thật ra không phải là ông đang nắm được 0,35% cổ phần thôi sao? Giám đốc Sở, số cổ phần ông mua được từ Doãn thị là 0,67% ,nhưng hiện tại con số mà ông nắm được chỉ còn 0,55%?.....những con số còn lại thì đã nằm gọn trong tay một chủ sở hữu bí mật với số cổ phần mà ông ta nắm của Doãn thị đã đạt 11,2%. Tôi thật sự tò mò về nhân vật này đấy!
Tất cả những cổ đông vừa được nêu tên đều sợ đến tái mặt, bọn họ đều vãi hết cả mồ hôi.....
- Chủ tịch...! Chuyện này....
Doãn Thiên Duật không để cho đám cổ đông có cơ hội biện lý do vớ vẩn, hắn tiếp tục nói, giọng hắn lạnh như một khối băng ngàn năm
- Các ông rõ hơn ai hết nếu bán cổ phần của công ty ra bên ngoài mà không thông qua ý kiến của Ban kiểm soát và hội đồng quản trị tức là đã vi phạm nội quy công ty và luật kinh doanh.
Tất cả đám cổ đông như đang bị dìm xuống nước, ai cũng sợ đến tay chân run cầm cập.
Sóng này chưa lặn mà gió khác lại nổi, Doãn Thiên Duật tiếp tục xem bằng báo cáo mà thư ký trình lên, mày kiếm khẽ nhướn, hắn cười như một ma vương thực sự
- Bộ phận triển khai kế hoạch đầu tư, số vốn thất thoát đến 0,8%. Bộ phận kế toán, lãi suất mà công ty và cả tập đoàn thu được lại thấp hơn dự kiến đến 0,64%,nhưng trên thực tế lại thu được hơn dự kiến đến 1,2%. Tôi thật sự muốn biết là số tiền mà tôi vun ra đã có kẻ nào nuốt chửng đấy!
( Vì kiến thức thực tế hơi nhiều nên mk chỉ viết minh hoạ thôi nha! K có nhiều kiến thức về lĩnh vực doanh nghiệp 😂😂😂😂)
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.