Hôm sau, Hoa Linh Âm tỉnh dậy, mắt nàng vẫn sưng bụp dữ dội, cho nên nàng không dám ra ngoài.
Trốn ở trong phòng đến tận tối, bảo Tuyết Tuyết nấu nước ấm để nàng chườm mắt cả ngày, cuối cùng hai mắt nàng cũng đỡ hơn.
Nàng đi đến điện thần của hắn, ngồi chờ hắn, lúc nãy nha hoàn bảo hoàng thượng đến chỗ Tuệ phi.
Hoa Linh Âm tâm trạng rối bời, hai bàn tay đang mười ngón tay vào nhau, nàng chờ đợi đến khi nhìn thấy hắn trở về trong bộ dạng cực kì tốt.
Sắc mặt rất tốt, phải nói là cực kì sảng khoái đi, tại sao nàng lại khổ tâm cơ chứ?
Hoa Linh Âm nhìn hắn, môi mềm mím chặt "Người vui quá nhỉ?"
"Hoa phi có chuyện gì không?" Hắn hỏi, vô cùng xa cách, quả thật nghe giống như một phi tần thất sủng.
"Không chuyện gì, chỉ là nhớ người nên đến nhìn người một chút" Nàng nói nhưng chỉ mãi cúi đầu, hắn thở ra một hơi nhẹ hững, ánh mắt nhìn nàng mang theo ôn nhu nhưng chỉ riêng mình hắn biết, giọng nói lạnh nhạt "Nhớ ta đến vậy, ta sẽ xem xét ngày mai đến chỗ nàng."
Hoa Linh Âm lắc lắc đầu, ánh mắt nàng đỏ hoe nâng lên nhìn hắn, mặt hắn thật thờ ơ, ánh mắt của hắn đối với nàng, không có một chút cảm giác.
"Không cần, người bận bịu với họ quá, ta không sao cả, ngày mai ta sẽ đến chỗ Giản Minh, Giản Uyển" Nàng khẽ cười, nụ cười chỉ có chua xót "Hoàng thượng, ngủ ngon."
Nàng xoay người rời đi, hắn chỉ đứng đó, bất động một chỗ.
Hôm sau, từ sáng nàng đã đến chỗ Giản Minh, Giản Uyển chơi cùng hai đứa, có cả Hoa Linh Phi và Cận Thiên Bảo.
Hai người họ nhìn thấy gương mặt hốc hác của nàng, liền lo lắng hỏi nàng đủ thứ, Hoa Linh Âm chỉ cười rồi nàng bảo là do hơi khó ngủ.
Sau khi nàng trở về phòng của nàng, nha đầu đứng đợi nàng đáp "Tiểu thư, lúc nãy hoàng thượng có ghé ngang."
Hoa Linh Âm ngạc nhiên thắc mắc "Tìm ta hả?"
Nha đầu lắc lắc đầu, thở dài "Hoàng thượng đến để nói ngày mai có tổ chức đi săn, bảo người đi cùng."
"À..." Hoa Linh Âm gật gật, hắn có thể bảo nha hoàng truyền tin, đến tận nơi chỉ để nói vậy ư?
Ngày hôm sau.
Hoa Linh Âm chuẩn bị quần áo tươm tất, đến chỗ Giản Minh, Giản Uyển, thấy hai đứa bé được chuẩn bị quần áo.
Thì ra hai đứa bé cũng đi, buổi đi săn rừng có nàng, hai bảo bảo, cả hoàng hậu Tình Nhi, Trắc phi và Ninh phi cùng mấy sứ thần.
Lâu rồi không gặp Tần Tình Nhi, nàng ta thật giống với một hoàng hậu uy lực, nghiêm trang, sắc mặt nàng ta lạnh nhạt vô cùng.
Hoa Linh Âm chẳng có hứng thú với săn bắt là mấy, nàng chỉ quan sát hai bé bỏng của nàng.
Giản Uyển nhìn thấy bụi cây rừng, trái màu đỏ, bé con hái trái, nhìn rất giống với quả chua chua ngọt ngọt hay được ăn.
Con bé giơ lên trái đỏ, Hoa Linh Âm vội vàng chạy đến trước mặt con bé, ςướק lấy trái đỏ của con bé ném đi.
Bé con bị nàng ςướק đồ mếu khóc, Hoa Linh Âm liền vỗ về "A...!Ngoan nào, quả đó không ăn được."
Bé con hít hít mũi, Hoa Linh Âm liền véo chiếc mũi của con bé "Mít ướt nè."
Giản Uyển hì hì cười, nước mũi sụt sịt cười hihi vô cùng đáng yêu, Hoa Linh Âm thơm má bé con, thả tay để bé con chạy lại chỗ ca ca Giản Minh ở kia.
"Á..." Ninh phi bỗng la lên, nàng ta ngã khụy, Hoa Linh Âm hướng đến phía nàng ta, nàng ấy bị rắn cắn ở chân.
Hoa Linh Âm liền chạy đến phía hai bảo bảo, túm hai bảo bảo vào lòng bảo vệ.
Ở đây có rắn ư? Nguy hiểm cấp độ 10 cho trẻ nhỏ nga.
Bỗng nhiên, Vũ Minh Thành bế Ninh phi đi vào xe ngựa, Hoa Linh Âm nhìn thấy hắn bế nàng ấy rời đi.
Trong lòng đau đớn dâng lên, nàng dắt tay hai đứa nhỏ đi vào xe ngựa của nàng trở về hoàng cung.
Nàng phải chấp nhận một sự thật rằng, dịu dàng của hắn đã không còn là của nàng.
Ôn nhu của hắn từ lâu đã không dành cho nàng...
Hắn quả thật, không còn thương nàng nữa.
Hoa Linh Âm trở về với gương mặt trắng bệch, nàng ngồi ở trên giường ôm gối mềm, trong lòng trì trệ như dao cứa từng vết.
Nàng đã thành thiếp của hắn cũng được một thời gian, hắn không hề có ý tìm đến nàng, nào là Lệ phi, Trắc phi, Ninh phi...
Ai ai cũng có nét xinh đẹp, kiều diễm riêng biệt, Hoa Linh Âm nàng tự tin đủ rồi, nàng căn bản đã không còn quan trọng với hắn nữa.
Hắn đã không còn là sư tôn của nàng nữa, không còn là Vũ Minh Thành của ngày trước nữa.
Hoa Linh Âm thẩn thờ, hít sâu, nàng nâng bước chầm chậm tiến đến điện hoàng của hắn.
Nàng vẫn ngồi ở bàn thủy tinh, nha hoàn đi đến bên cạnh nàng "Hoàng thượng hôm nay ở chỗ Ninh phi ạ."
Hoa Linh Âm gật đầu, hắn ở chỗ Ninh phi hai lần rồi cũng chẳng ghé qua chỗ nàng một lần nào.
Hoa Linh Âm vẫn ngồi như một bức tượng đá, chờ đợi hắn, hắn một lúc lâu sau mới trở về.
Hoa Linh Âm nâng bước chân như đông cứng, gương mặt nàng trắng bệch, Vũ Minh Thành nhìn thấy hơi không chịu được hỏi "Nàng làm sao vậy?"
"Ngươi quan tâm?" Nàng giống như đứa ngốc, mặt nàng trắng bệch, đôi mắt nàng dần dần đỏ hoe, nàng chẳng bao giờ nghĩ bản thân nàng sẽ có ngày yếu đuối như thế này.
Nàng khẽ cười, nụ cười nhếch lên chua chát "Minh Thành..."
Nàng gọi, ngạo mạn gọi tên hắn, hắn không có đáp, nhìn nàng mặt mày trắng bệch hỏi "Nàng không khoẻ?"
"Vũ Minh Thành" Hoa Linh Âm cứng đầu gọi, đôi mắt nàng đỏ hoe, mạnh mẽ trước đây đều biến mất.
Nước mắt từng giọt mạnh mẽ rơi xuống, nàng nhìn hắn, khổ sở cười "Ba năm, đủ để ngươi quên ta."
Nàng gật đầu, dường như đã sáng suốt, thấu hiểu chuyện gì đó "Ta làm phiền ngươi rồi...".
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.