Ngày hôm sau.
Khương Nhiễm tỉnh dậy đã là tám giờ sáng.
Triệu Chí vẫn đứng chờ ở bên ngoài không biết từ bao giờ. Vừa nhìn thấy cô bước ra, cậu ta nhanh chóng dẫn đường cùng cô đi xuống xe.
"Chị dâu, chị có muốn đi đâu trước khi về nhà hay không?"
Triệu Chí Viễn tay cầm vô lăng, hỏi người con gái phía sau.
"Không... Mà thôi, ghé cửa hàng tiện lợi gần nhà nhất rồi thả tôi xuống nhé."
Cô lắc rồi lại gật đầu, quyết định tối sẽ làm món gì đó, xem như là trả ơn Lệ Thành đã cứu cô.
"Vẫn nên là để tôi đưa cô về thì hơn, chỗ bảo vệ Vân Đế vẫn chưa biết mặt cô."
"Anh chắc chứ? Bọn người đó còn không có mắt đọc báo à? Tôi lên hình đẹp thế còn gì."
Cô bĩu môi nhìn cậu ta.
Đám cưới hai nhà Lệ - Khương, nghe hai cái họ thôi đã có thể viết ra hành tá bài báo rồi. Huống chi là buổi kết hôn của họ còn công khai ngoài trời. Khỏi cần nói cũng có thể đoán ra, mấy tờ báo sáng này toàn bộ đều là ảnh của "hai vợ chồng họ".
Cuối cùng, Triệu Chí Viễn đành để cô xuống cửa hàng tiện lợi gần Đế Vân nhất.
Dạo một vòng trong cửa hàng, mua được một túi lớn rau củ. Đến khi về Đế Vân thì trời bên ngoài đã tối.
"Ai đấy?"
Bảo vệ từ bên trong bước ra hỏi cô gái nhỏ xách một túi lớn trước cổng.
"Vợ của Lệ Thành."
Cô đáp, nơi này mà tự xưng tên mình thì tới ngày mai cũng chưa chắc đã được vào nhà.
"Lệ phu nhân?"
Bảo vệ như nhớ đến chuyện gì khuôn mặt đơ cứng một lát, chạy vào bên trong.
Lúc trở ra, vẻ mặt điềm đạm hơn bao giờ hết.
"Lệ phu nhân, tôi không biết là cô cho nên thất lễ rồi."
Tối hôm qua người bên trên mới đưa ra thông báo thêm thành viên vào Đế Vân, hắn ta suýt thì quên mất vị nhị thiếu phu nhân này.
"Không sao, cứ làm quen dần đi."
Cô mỉm cười, mắt cong hình trăng khuyết xinh đẹp.
Khương Nhiễm cũng không cần phải tự nhớ đường, tên bảo vệ kia đã tự giác xung phong đưa cô đến tận căn biệt thự của Lệ Thành.
"Nhị thiếu phu nhân, thành thật xin lỗi một lần nữa."
"Không sao, anh về đi."
Tên bảo vệ kia làm việc ở đây rất lâu rồi, cho nên biết rõ căn biệt thự này trước nay chỉ có Lệ Thành mới được đặt chân vào. Hôm nay từ đâu xuất hiện một nhị thiếu phu nhân, còn là chuyển đến chỗ anh ở nữa. Làm sao thoát khỏi hiếu kỳ muốn xem cô vào trong bằng cách nào.
Phải biết cách cửa nhận diện khuôn mặt chủ nhân kia không phải dạng vừa, nếu không phải là Lệ Thành thì hệ thống báo cáo kẻ xâm nhập sẽ tự động vang lên, không lâu sau tức khắc bị vứt ra ngoài đường là cái chắc.
Khương Nhiễm không để ý lắm, đưa mặt đến cửa nhận diện. Cánh cửa tự động bật ra, cô nhún vai đi vào trong.
Cũng hiểu chuyện đấy chứ.
Mất năm phút để đi về phía cửa biệt thự. Đến nơi, cô ôm túi đồ ăn mệt thở không ra hơi thả xuống đất.
"Tiểu thư xinh đẹp, cô đã về."
Enzo từ trong nhà đi ra, chào đón.
"Có thể mang túi đồ này của tôi vào bếp được không?"
"Tất nhiên rồi."
Nhìn Enzo xách túi lớn đồ ăn kia vào nhà hộ mình, cô thầm cảm khái. Đi vào trong nhà thấy Lệ Thành thảnh thơi ngồi đọc báo, thầm chê bai.
"Về rồi thì lên trên nhà nghỉ ngơi đi. Lát nữa Enzo làm bữa tối xong sẽ gọi cô xuống."
Anh mắt nhìn vào bản tin mới nhất trên báo, nhưng miệng thì nói với cô.
"Tôi đã hứa, mình ở đây sẽ nấu ăn một ngày ba bữa cho anh."
Khương Nhiễm lắc đầu từ chối lời của anh, quay đầu nhàn nhã đi vào bếp.
"Tiểu thư xinh đẹp, có cần tôi phụ giúp không?"
Enzo vừa thấy cô bước vào liền máy móc hỏi.
"Không cần, cậu trở vào nghỉ ngơi đi."
Cô mỉm cười vỗ nhẹ lên đầu nó.
"Enzo, nạp năng lượng."
"Vâng."
Đợi đến lúc nghe thấy cái điệu bộ lạnh nhạt kia, Enzo mới chịu di chuyển về căn phòng của riêng mình.
Khương Nhiễm liếc kẻ nào đó tựa lưng vào cửa nhà bếp nhìn mình như một đứa ngốc, trong lòng có tức mà không nói. Đứng dậy bước đến kệ bếp.
"Enzo thường ngày làm sao có thể nấu ăn cho anh thế?"
Cô bỏ rau củ từ trong túi ra, chợt phát hiện chiều cao của bếp là thấp đối với cô, nhưng so với Enzo là người máy chỉ đến eo mình thì rất cao, liền hỏi.
"Enzo là người máy, chân của nó có thể kéo dài. Không giống như cô."
Khương Nhiễm nghe ra ý châm chọc của anh, vẫn phải nhẫn.
Cô không trả lời, anh cũng chẳng nói thêm lời nào.
Mái tóc dài thả sau lưng vướng víu, cô liền đưa tay lên Pu'i tóc gọn lại. Để lộ ra chiếc cổ cao trắng ngần, nét mặt dịu dàng càng khiến cho người ta phải ngắm kĩ hơn chút nữa.
Rất nhanh một bàn thức ăn đã được bày ra.
Lệ Thành nhìn mấy đĩa xanh xanh, chỉ có duy nhất một đĩa thịt nhỏ trên bàn, ánh mắt rõ ràng là ghét bỏ.
"Tôi chỉ có thế? Ăn hay không thì tùy."
Cởi tạp dề bỏ sang ghế bên cạnh, cô ngồi xuống trừng mắt với anh.
Khương Nhiễm không thèm để ý anh có ăn hay không, chỉ ăn phần của mình.
Một ngày ba bữa, không ăn càng tốt, đỡ tốn.
Lệ Thành nhìn cô, bên ngoài trời tối, Enzo cũng đã vào nạp năng lượng, đành cắn răng ăn tạm vậy.
Trước giờ anh chỉ ăn đồ do Enzo làm, kén ăn đến mức khó ưa, chỉ ăn thịt, không thèm đả động đến mấy món rau. Thứ gì có màu xanh đều sẽ bị gạt ra khỏi thực đơn thường ngày của mình.
Đương nhiên thứ gì thích nhất thì mình ưu tiên. Lệ Thành đưa đũa đến đĩa thịt giữa bàn, gắp bỏ vào bát cơm.
Thấy anh ngoan ngoãn động đũa, ai đó được đằng chân lân đằng đầu, gõ đũa vào món rau muống xào tỏi cạnh tay anh, hất mặt ý bảo ăn mau lên.
Lệ Thành không nói gì, nhưng cũng đưa đũa đến gắp một gắp. Hoàn toàn quên mất ai mới là người chiếm thế thượng phong trong căn nhà này.
Đến khi rau bỏ vào miệng rồi kẻ nào đó mới sựt tỉnh. Nhưng thứ trong miệng kia, cũng có vẻ ngon nên chỉ đưa mắt lườm cô chứ không nói câu nào.
Khương Nhiễm ăn xong một chén cơm, ngồi tựa lưng ra sau ghế khoanh tay nhìn Lệ Thành ăn một lúc lâu, đến khi đĩa trên bàn sạch sẽ mới chịu dừng lại.
"Thế nào? Có vẻ rất hợp với khẩu vị của anh."
Cô nhếch môi, trêu chọc. Rồi xem giờ trên đồng hồ đeo tay, đứng lên muốn đi lên phòng của mình.
"Còn đống chén này thì sao?"
Lệ Thành chỉ tay lên bàn nhắc nhở.
"Khương Nhiễm tôi trước giờ chỉ nói một lời chứ không có hai. Ba bữa của anh tôi lo, còn việc rửa chén bát không nằm trong nghĩa vụ của tôi."
Ai ngờ, cô chỉ để lại một câu cho anh, rồi phất tay đi lên lầu.
"Cô..."
Lệ Thành không nói kịp bước chân của cô, đành tức giận nhìn đống chén trên bàn.
Cuối cùng anh cũng phải tự mình đi dọn bát đũa.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.