Lúc anh từ khách sạn về cũng đã là gần 9 giờ tối. Vào trong nhà anh men theo tường bật điện lên. Căn biệt thự rất to và sang trọng nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo cô đơn đến đáng sợ. Toàn bộ được sơn tông màu trắng mang phong cách sang trọng, cao quý kết hợp với đồ nội thất cùng tông màu. Có thể nói rằng căn biệt thự này rất rộng sơ sơ cũng tầm 7, 8 phòng ngủ. To là vậy nhưng anh lại chỉ có một mình sống đến một người ở cũng không có. Bỗng bụng anh reo lên vài tiếng anh thấy hơi đói vì không ăn gì từ trưa đến giờ. Anh đi vào nhà bếp mở tủ lạnh ra bên trong còn vài quả trứng gà còn lại từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài chỉ toàn là bia, nước ngọt, nước lọc. Anh thở dài đi lại ngăn kéo tủ bếp mở ra bên trong còn mấy gói mì nên lấy ra để làm mì nấu trứng ăn tạm. Sở dĩ như vậy vì anh hay đi công tác mà nếu không đo công tác thì cũng đi tiếp khách hôm nào lm khuya ở công ty thì coi như nhịn luôn về nhà là lên phòng ngủ luôn. Cũng may có vài lần mẹ anh sang thăm có mau đồ để trong tủ nên giờ mới có để ăn. Nấu xong ăn một miếng mà anh lại chạnh lòng. Đã lâu lắm rồi anh không ăn món này có thể nói là từ ngày anh và Mộc Linh còn yêu nhau.
Sáng hôm sau
Mộc Linh thay quần áo đi guốc không quên dặn Hà Tử Du:
- Tử Du ah lát nữa sẽ có người qua đây lấy đồ. Toàn bộ đồ đạc mình đã sắp xếp hết rồi cậu giúp mình chỉ cho họ rồi dắt Thiên Huệ qua đó dùm mình nha.
- Mình biết rồi.
- Thôi mình đi làm đây lát Thiên Duệ dậy cho nó ăn sáng giúp mình.
Hôm nay là ngày thứ hai cô tới công ty dường như không còn thấy hồi hộp hay lo lắng như hôm qua nữa. Cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi đã gặp anh. Hôm nay cô là người đến sớm nhất bộ phận pháp lý vì chưa đến giờ làm việc bỗng dưng lại thấy nhớ Thiên Duệ nên lấy điện thoại ra xem ảnh của thằng bé từ lúc nhỏ tới giờ. Mải xem quá mà cô quên mất đã đến giờ làm việc đến khi một nữ nhân viên khác lại hỏi chuyện cô mới giật mình mà nghiêm túc lại. Cô gái ấy hỏi:
- Chị Mộc Linh, em nghe nói sắp tới công ty chúng ta sẽ tổ chức tiệc kỉ niệm 50 năm thành lập công ty đó. Chị mới tới nên không biết cứ mỗi lần kỉ niệm vậy mỗi phòng sẽ làm một tiết mục để trình diễn vào ngày hôm đó. Chị chịu trách nhiệm phòng chúng ta vậy chị tính xem năm nay chúng ta sẽ làm gì?
- Cái này mọi người cứ thoải mái cho ý kiến sau đó chúng ta sẽ họp lại xem cái nào tốt nhất thì chọn. Đến giờ làm việc rồi mau đi làm việc đi chuyện này nói sau.
- Vâng.
Tính cô là như vậy một khi đã làm việc là phải thật nghiêm túc, cô ghét nhất là lợi dụng việc làm việc mà làm những việc riêng. Đến trưa cô đi xuống phòng ăn hôm nay phòng ăn rất náo nhiệt mọi người đang bàn tán nói chuyện vè lễ kỉ niệm. Cô lại ngồi với tổ pháp lí của mình. Trong suốt lúc ăn cô không nói lời nào hết cứ ngồi nghe mọi người bàn tán bỗng cô ho sặc sụa khi nghe A Lâm - một người cùng bộ phận với coi nói:
- Nghe nói năm nay Dương phu nhân mẹ của chủ tịch cũng sẽ đến hơn nữa bà ấy sẽ tuyên bố về chuyện đính hôn của chủ tịch và tiểu thư Kiều Mai đó.
Mọi người thấy cô sặc liền tập trung để ý cô:
- Chị/Cô có sao không? Không khỏe hả?
- Tôi không sao đâu chỉ là sơ ý bị sặc thôi.
- Uhm.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.