Tối hôm đó Trung chở Mai về nhà bằng xe đạp, thấy Mai ngồi sau im im, thằng Trung cố ý rẽ vào cái ổ gà gần đấy làm Mai nảy tưng tưng trên yên xe. Mai tức tối túm lưng thằng Trung cắn một phát, nó rụt người lại uốn éo như con sâu, đấy là tại mày cứ gợi đòn đấy nhé chứ không phải chị đanh đá đâu.
- Ơ ơ cái bà này cầm tinh con chó à.
- Tao kể mày nghe cái này, sáng nay lúc lên trông quán cho mẹ, chị còn thấy cậu Quốc đi xe ô tô cùng cô nào về nhà cụ Tổng, chị đoán là vợ tương lai của cậu.
Thằng Trung im im một lát rồi cười xoà:
- Cậu có vợ là chuyện bình thường chứ sao, cậu chưa tam thê tứ thiếp như cụ Tổng là may rồi.
- Đấy, thế cậu có người yêu rồi sao hôm nay còn đến gặp tao làm gì?
- Ơ hay cái bà này, bà thèm lấy chồng quá hay sao mà cứ nghĩ linh tinh, tôi là tôi tin cái nhân phẩm của cậu Quốc.
Sở dĩ thằng Trung sùng bái cậu cũng có cái nguyên do của nó cả. Xuất phát từ một câu chuyện ngày xưa, ở trong cái làng này, giàu nhất là nhà cụ Tổng. Cụ có đến cả nghìn thửa ruộng chuyên cho dân làng mướn thuê để cày cấy gieo trồng, bố Hải mẹ Hằng nhà Mai cũng phải thuê đất nhà cụ để mà làm ăn.
Cậu Quốc là con bà cả, nhưng kể cái số trời cho sự giàu có nhưng cũng ban cho cái khổ, cậu sinh ra không lâu thì bà cả mất. Sau đó mấy năm cụ Tổng có lấy thêm ba bà vợ nữa nhưng cũng chả ai có thêm được một mống con nào.
Một bà không được thì có thể là lỗi của bà ấy, còn cả ba bà không được thì chính là cụ có vấn đề rồi chứ còn gì. Ai cũng bảo ngày xưa cụ độc tài, mắc cái chứng giàu mà keo kiệt bủn xỉn không hở ra cho ai cái gì nên bị trời hành. Nên giờ cụ có dám sống như thế nữa đâu, cụ giờ thấy ai cũng niềm nở, như đổi tính đổi nết vậy.
Tưởng cậu Quốc là quý tử nhà giàu thì phải nhìn đời bằng con mắt khinh khỉnh, không có chuyện chơi với mấy đứa dân đen như Mai, thằng Trung hay con Trúc hàng xóm. Ấy thế mà cậu chẳng chê bai rồi ra vẻ như mấy đứa con nít là anh em hay họ hàng nhà cậu.
Cứ đến chiều chiều cậu lại ra cái bãi đất trống đầu làng chơi trốn tìm với mấy đứa nhóc nhà nghèo, có hôm thì đánh khăng, hôm thì thả diều.
Thuở ấy, Mai mới được 12 tuổi, thằng Trung 10 tuổi, ở tuổi ấy con gái nhà nghèo phải biết quét cái sân, thổi nồi cơm, làm mấy công việc lặt vặt trong nhà rồi.
Những hôm vào mùa, lúa chín vàng cả đồng, Mai toàn phải ở nhà trông nhà trông cửa rồi nấu cơm cho bố mẹ ra đồng gặt. Thằng Trung thì đi chơi ở bãi đất trống cũ, trưa hôm đó chẳng hiểu thế nào mà cậu Quốc phải đưa thằng Trung về nhà, người nó lấm lem bùn đất, mặt mũi mồm miếc đen sì như vừa ăn phải bùn, nhà có để cho nó đói đến thế đâu mà phản ăn đất ăn điếc thế nhỉ.
Mai thấy có tiếng chó sủa ở đầu ngõ, đang ở nhà một mình, bốn bề vắng tanh vắng ngắt, lúc Mai chạy ra thì thấy con ma đen đi cùng cậu Quốc về nhà, Mai sợ quá mếu máo rồi khóc ầm lên. Thằng Trung thấy Mai khóc như thế nó cũng mở mồm ra khóc theo, thế là cả hai đứa thi nhau gào.
Cậu Quốc cứ đứng đấy chẳng biết làm sao, tay chân cậu lóng nga lóng ngóng.
- Mai, Trung.. đừng khóc nữa..em.
Cậu vừa nói vừa lấy áo lau mặt cho Mai, nhưng cái mồm Mai vẫn cứ ngoạc ra mà gào, càng ngày càng khóc to. Cậu Quốc không biết làm sao, cậu cho tay vào túi quần, lục mãi mới được một cái kẹo, cậu bóc ra nhét vào miệng Mai.
Tự nhiên Mai thấy trong miệng chua chua ngọt ngọt, thế là câm tịt cái mồm để ngậm kẹo. Cậu Quốc thấy Mai không khóc nữa, bèn dẫn em Trung ra cái lu vốc nước rửa mặt cho nó, hành động của cậu hơi vụng về, có thể cậu chẳng quen chăm sóc cho người khác, nước bị té ra làm ướt áo cậu.
Cậu ở với Mai và Trung đến lúc bố Hải mẹ Hằng về cậu mới đi. Tối hôm đấy hỏi ra mới biết, Trung nó đi chơi đánh khăng một mình ngoài bãi, mấy đứa trẻ con nhà giàu lấy mất cái que gỗ nó dùng làm "con", thế là tụi nó lao vào đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
Đang lúc tụi nó dìm Trung vào vũng bùn thì cậu Quốc chạy đến, lôi từng đứa ra một, bọn kia thấy cậu sợ quá chạy như vỡ tổ.
Cái thằng này thế mà gan, một mình nó chấp ba thằng nhà giàu, may mà không xảy ra chuyện gì.
Hôm sau Trung vẫn chứng nào tật nấy, cầm gậy đánh khăng tí tởn đi chơi, lúc về nó xoè bàn tay nắm hai viên kẹo ra, nó bảo cậu Quốc dặn mang về cho Mai với.
- Hôm nay em nhận cậu Quốc làm sư phụ, cậu cho em ăn kẹo.
- Thế cứ nhận cậu Quốc làm sư phụ là cậu cho kẹo à?
- Ai bảo thế, cậu quý ai cậu mới cho chứ.
Cái đầu nhỏ bé của Mai suy nghĩ một chút rồi bảo với Trung:
- Thế mai Trung bảo với cậu Quốc cho chị nhận cậu làm sư phụ với, nha, cậu cho chị kẹo chị lại cho Trung.
Từ đấy Trung thân với cậu lắm, cậu bảo gì cũng nghe, mãi đến sau này sự kính trọng dành cho cậu vẫn cứ y nguyên như ban đầu.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.