Xoảng...
Mợ Mai trông thấy chậu hồng mà mình yêu quý, cắn răng bỏ tiền ra mua trong nháy mắt rơi xuống mà cô không kịp đỡ, vỡ tan nát thành những mảnh nhỏ. Cổ họng Mai như có gì nghẹn ứ lại không thể nói được. Thậm chí Mai cũng không thèm hỏi han gì cô ta, còn cô nàng ấy, cô ta đang đưa tay lên gần mắt để quan sát xem cái chỗ nhỏ xíu vừa bị gai đâm ở đâu.
Cậu Quốc đang bàn dở công việc, nghe tiếng đổ vỡ, cậu vội bỏ tất cả ở đấy để ra ngoài. Cẩm Nghi nhác trông thấy bóng cậu, cô ta vội ngồi thụp xuống như muốn thu dọn mấy cái mảnh sứ vỡ ra từ chậu cây.
Lúc cậu đến gần thì trông thấy cảnh tượng thế này: vợ cậu thì đứng như trời trồng, cái Nghi thì miệng liên tục xin chị tha lỗi, tay chầm chậm thu dọn.
- Sao thế Mai?
Cô Mai chỉ nhìn cậu không nói, vì Cẩm Nghi đã nói thay Mai rồi:
- Em xin lỗi chị, vừa nãy em nâng chậu hoa lên xem, gai trên đó làm xước tay em, em không cố ý làm vỡ chậu hoa của chị đâu, chị đừng trách em chị nhé!
Cậu Quốc cũng thoáng vẻ khó xử, cậu nhìn Mai, khuôn mặt Mai lạnh tanh nhưng cũng không có vẻ gì là giận dỗi. Còn cô Cẩm Nghi, cô ta liên tục động vào mấy mảnh sứ vỡ ra vẻ hối hận lắm, bất chợt cô ấy kêu lên:
- A, đau quá.
Trên lòng bàn tay của cô ta chảy ra một dòng máu đỏ cùng với một vết cắt dài. Hai hàng nước mắt rơi xuống như mưa đổ, thấy cô ta như thế cậu Quốc bắt đầu sốt sắng theo:
- Để đó sẽ có người dọn, vào nhà băng vết thương lại đi.
Cô ta chỉ đợi cậu nói có thế, sụt sịt đứng dậy đi vào trong. Cái dáng người lả lướt nay có thêm phần yếu đuối như nhành liễu phất phơ giữa gió khiến người ta tiếc thương.
Còn cậu Quốc, không thấy vợ mình lên tiếng, cậu bèn quay ra hỏi chuyện Mai thì cô đã đi vào trong bếp từ bao giờ rồi. Cậu Quốc bối rối thở dài một tiếng rồi theo cô Cẩm Nghi vào nhà.
Mai vào tới bếp, cô cầm ra một cái chổi lá cau, cái Hoa trông thấy mợ thế thì bảo:
- Mợ để con làm cho, mợ mà động vào khéo lại rách tay như cái cô kia đấy.
Nó nói bằng giọng ấm ức, cái Hoa tinh lắm, nhìn là biết cô Cẩm Nghi giả vờ giả vịt, chỉ tội mợ nhà nó, hiền quá rồi để cô ta cậy thế bắt nạt, mợ nó mà cứ thế này có ngày mất chồng như chơi. Nó chẹp chẹp cái miệng lắc đầu như trải đời lắm.
Mai nghe thế thì cười buồn, cô nói:
- Mợ mày có phải tiểu thư đài các gì đâu mà sợ đứt tay.
Hai mợ con vác chổi ra dọn dẹp đống lộn xộn, cái Hoa nhặt mảnh vỡ gom lại bỏ vào thau, mợ Mai thì nhẹ nhàng nâng niu cái rễ với bông hồng đã dập nát, gai đâm vào tay mợ, mợ cũng chả thấy đau, nó bảo:
- Mợ trồng ra vườn hả? Vỡ nhoét hết cả ra rồi, còn sống nổi không mợ?
- Không biết, nhưng phải thử.
Mai nhấc cây lên mang ra vườn trồng, cô cầm cái dầm đào bới một lúc rồi trồng lại cái rễ xuống. Nói đi thì cũng phải nói lại, Mai chỉ là một đứa con gái nhà nông, quen với cây cối ruộng vườn hơn là thiết đãi các tiểu thư trong bữa tiệc xa hoa. Mai ghét phải ứng phó những người như cô Cẩm Nghi, nền nếp, phong thái cao quý của cô ta cũng đủ đè Mai bẹp dí dưới chân rồi.
Chung quy lại Mai không phải là con người ngờ nghệch, cô biết suy tính trước sau, cũng đủ hiểu bộ mặt thật của cô gái kia. Cô ta cố ý nói những câu khó hiểu, ám chỉ không bao lâu nữa sẽ trở thành một người thân thiết trong gia đình Mai. Nghĩ đến đấy thôi, nỗi buồn như màn sương mù giăng kín nơi bờ mi, nếu như vậy thật, Mai quyền hạn gì mà ngăn cấm.
Mấy ngày nay Mai bị niềm hạnh phúc của một kẻ đang yêu che mờ đi đôi mắt, bây giờ, cái sự thật nhãn tiền rành rành ngay đây, một ngày nào đó, cô Cẩm Nghi cũng sẽ trở thành vợ cậu thôi.
Cái Hoa đã hốt xong đống sứ vỡ đem đi vứt, còn Mai, càng nghĩ cô càng buồn, chẳng hiểu sao nước mắt cứ thi nhau chảy ra, Mai không hiểu từ bao giờ lòng cô trở nên uỷ mị như thế này. Mai khóc không thành tiếng.
Trong nhà, cô Cẩm Nghi đang được người hầu băng bó bàn tay ngọc ngà, cô ta dõi theo ánh mắt cậu Quốc ngồi đối diện. Từ lúc đi vào đến giờ, cậu chẳng thèm nhìn người đang bị thương lấy một cái, cậu gọi người hầu đem hộp sắt cấp cứu ra rồi băng bó cho cô ấy.
Cậu Quốc đang sốt sắng vô cùng, ánh mắt cậu cứ dõi ra phía ngoài sân, nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng vợ của cậu đâu. Mai đang làm gì thế nhỉ? Mai giận dỗi gì cậu chăng? Chỉ tương đấy câu hỏi nhưng lại cứ luẩn quẩn trong đầu cậu Quốc, làm cậu đứng ngồi không yên.
Cho đến khi tiếng kêu của cô Cẩm Nghi phát ra mới làm cậu giật mình:
- Ai ui chị nhẹ tay giúp em với.
- Tôi xin lỗi cô ạ.
Cô ta thành công thu hút ánh mắt của cậu, cô cười dịu dàng rồi nói:
- Em vụng quá, hôm nay đến chơi còn làm vỡ đồ của chị Mai. Vừa nãy em còn tưởng chị ấy định mắng em cơ.
Cậu Quốc nghe thế thì hơi nhíu mày, rõ rành rành là cậu chẳng thèm tin lời cô ta nói:
- Không sao, Mai không mắng ai hết.
- Vâng, em cũng nghĩ thế. Lúc về em sẽ gửi lại chậu hoa khác tặng chị nhé, anh thấy có được không?
- Không cần đâu, anh sẽ lo việc đó.
Đứa hầu nghe cậu nói vậy thì nhẹ nhàng bĩu môi liếc cô Cẩm Nghi, nghe giọng cô ta như bản thân mới là nạn nhân vậy, cũng may, cậu chẳng bị lừa, xong xuôi nó bưng hộp cấp cứu đi cất:
- Dạ thưa cô cậu, xong rồi ạ, con xin phép.
Cậu Quốc hơi hơi gật đầu. Đột nhiên cậu nói:
- Xuống bảo mợ lên đây!
- Dạ vâng ạ.
Cô Cẩm Nghi nghe cậu nói vậy thì hơi nhíu mày, ánh mắt ghen tị không thể giấu cứ thế lồ lộ ra, cô ta nói bằng cái giọng nửa thật nửa đùa:
- Đúng là vợ chồng son có khác, một bước không rời. Giá mà sau này em lấy được tấm chồng như anh Quốc thì đúng là cả đời không cần lo nghĩ.
Cậu Quốc nghe thế thì hơi nhíu đôi mày rậm, nhưng cậu cũng chỉ nói một câu coi như an ủi:
- Điều đó em không cần lo lắng, bác Hưng và mọi người sẽ bảo vệ em.
- Như vậy thì còn gì đặc biệt nữa, quan trọng là mình lấy đúng người, ngày tháng sau này cũng trôi qua hạnh phúc hơn anh ạ.
Cô Cẩm Nghi nói ra vài lời thật lòng, cô ấy đã ám chỉ như thế rồi, cô ta không tin cậu còn không hiểu rõ.
Nhưng cậu Quốc chỉ gật gật đầu không nói, cậu hướng ánh mắt ra phía bên ngoài. Bông hồng đỏ Mai trồng nở tung và trĩu xuống trong cái nắng hanh nhè nhẹ. Cậu nghĩ đến Mai. Liệu lấy cậu Mai có hạnh phúc?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.