Đến lúc cậu Quốc quay về nhà đã là một tháng sau rồi.
Trong căn phòng rộng rãi và ấm áp, hai vợ chồng trẻ nằm yên tĩnh trên giường, kể ra thì cũng tội nghiệp cậu, mới vừa cưới chưa được một ngày đã phải đi xa vì chuyện công việc, còn cô vợ thì ăn chơi sung sướng ở nhà. Cậu Quốc ngó xuống mặt cô nào đó đang ngủ đến quên trời quên đất, cậu nở nụ cười nhẹ nhàng và thoả mãn.
Thế là sau bao nhiêu toan tính lừa lọc, cậu đã thành công cưới được vợ về nhà. Dù rằng vợ cậu chưa thích cậu, nhưng cậu Quốc tin rằng vào một ngày không xa trong tim Mai sẽ có cậu thôi.
Cậu ôm chặt Mai vào lòng, xoa nhè nhẹ trên tấm lưng hơi gầy của mợ, hai vợ chồng ôm nhau một lúc cậu mới gọi Mai:
- Mai dậy đi em.
- Đến giờ nấu cơm rồi hả cậu.
Cô Mai đầu xù tóc rối ngồi nhổm dậy, xoa xoa đôi mắt ngái ngủ hỏi cậu Quốc.
- Còn sớm lắm, Mai nhớ bố mẹ không?
- Cậu cho tôi về nhà hả cậu?
- Ừ, Mai dậy chuẩn bị một lát rồi ra xe nhé.
Cậu Quốc cười dịu dàng lắm, cậu đưa tay xoa nhè nhẹ vết nước trên khoé môi của mợ Mai nhà cậu, lại vuốt vuốt đám tóc tơ vì ma sát mà dựng đứng trên đỉnh đầu. Cô Mai thì bần thần ngồi ngơ ngác trên giường lớn một lúc rồi lật đật đi xuống chuẩn bị quần áo.
Lúc ra xe cậu Quốc đã đứng đợi Mai sẵn rồi, trông cậu bảnh trai và lịch thiệp như một vị hoàng tử trong truyện cổ tích ở bên Tây vậy.
Cậu mở cửa rước mợ vào xe, nếu hỏi Mai từ lúc cưới cậu điều gì làm cô hài lòng nhất thì chắc chắn Mai sẽ trả lời là sự chu đáo của cậu Quốc, cậu luôn tôn trọng và lúc nào cũng chỉ sợ mình làm Mai khó chịu.
Kể ra lấy cậu, Mai cũng được hời nhiều lắm nhé, vừa được ăn ngon mặc đẹp lại vừa được cậu quan tâm chăm sóc. Nhưng mà Mai không biết sự chu đáo của cậu sẽ kéo dài bao lâu, người ta thường bảo hạnh phúc chỉ tồn tại trong vài tích tắc của con lắc đồng hồ, còn Mai chưa kịp hạnh phúc đã vội lo lắng không đâu rồi.
Chiếc xe chở cậu Quốc và mợ Mai đi nhanh về phía làng, dọc đường ai trông thấy cũng chắc mẩm hai vợ chồng nhà con trai cụ Tổng về chơi đây mà. Mợ Mai bị người trong làng ngó ngó đâm ra ngượng chín cả mặt. Ai bảo lấy chồng vừa giàu vừa đẹp làm gì, đi đến đâu người ta cũng nhòm.
- Mẹ Hằng ơi con về với mẹ nầy.
Bà Hằng chưa thấy mặt đã nghe thấy cái mồm oang oang của cô con gái mới xuất chuồng từ tháng trước, bà chạy ra đón cô Mai, đấy nom cái mặt hồng hào trắng nõn ra là biết ở nhà được chồng chiều. Bà Hằng thấy con gái thì vui lắm:
- Gớm, đi mấy ngày đã bị chồng trả về nơi sản xuất rồi à.
- Cậu Quốc trả thì con về ở với mẹ như lúc trước chứ sao.
- Ai mà thèm chứa cô.
Bà Hằng nói thế nhưng mặt thì cười tươi hơn hớn, cứ nắn chân tay con gái như là vài năm không được gặp con vậy. Bà trông thấy cậu Quốc xách túi lớn túi nhỏ lại thì ngó cái đứa hớn hở trước mặt một cái:
- Trung ơi ra bê đồ hộ anh rể đi con.
- Cậu Quốc để thằng Trung nó bê hộ cho, lần sau hai vợ chồng bây đi tay không thôi nhá. Mang nhiều như này là mẹ đuổi về hết đấy.
Mai liếc cậu Quốc đang đứng sát ngay bên cạnh, úi trời cậu mà chẳng vui giống Mai à, trông cái mặt tươi như gió xuân tháng ba kìa.
Chào hỏi xong xuôi thế là cả đoàn người dắt díu nhau đi vào trong nhà, nhân lúc bà Hằng xuống bếp bắc siêu nước, thằng Trung đi pha ấm chè nóng, Mai mới hỏi cậu:
- Thế mai mình về tỉnh luôn hả cậu?
- Không, chiều rồi về.
Mai nghe thế xị cái mặt ra, chả thèm nhìn cậu nữa, cậu Quốc chỉ cười cười rồi bảo:
- Mai muốn ở đến ngày kia không?
- Cậu có cho đâu mà tôi ở.
Cô nào đấy quyết định dỗi cậu, phụng phà phụng phịu, cậu cho về có mỗi một buổi trưa mà cũng về.
- Có một cách này để Mai được ở lại.
- Cách gì hả cậu?
- Hơi khó. Chỉ sợ Mai không chịu làm.
- Thì cậu cứ nói đi, khó như nào tôi cũng làm.
- Mai hôn anh một cái.
Cô Mai cứ chăm chú nghe tưởng cậu nói cái gì, hoá ra là ghẹo Mai.
- Tôi... tôi không thèm.
- Ừ, thế thì anh cũng hết cách, chiều về sớm nhé.
Cậu Quốc ra cái vẻ cậu đã cho Mai cơ hội rồi, chẳng qua Mai sĩ diện không thèm thì đừng có khó lóc ăn vạ. Mai chỉ biết nhìn cậu tức tối, lại đảo ra ngoài xem mẹ Hằng với thằng Trung đã vào chưa, ra sân chưa thấy ai Mai lại vòng vào nhà, lúc đi qua cậu Mai cúi xuống, thơm một cái kêu "chụt" đầy vẻ giận hờn lên mặt cậu nào đó.
Thực hiện xong ý đồ cô ngượng quá vội chạy ra ngoài cửa:
- Đấy, cậu phải cho tôi ở lại đến ngày kia nhá. Tôi.. tôi xuống xem mẹ Hằng, cậu cứ ngồi đây.
Giời ạ, chưa bao giờ trong cuộc đời Mai xấu hổ như thế, cậu Quốc là cái đồ giai cấp địa chủ xấu xa, chỉ biến chèn ép cô "nông dân" nghèo là Mai.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.