Mẹ Phong dường như không tin được những gì mà Phong vừa mới nói. Suốt thời gian Thảo ở bên nước ngoài cô ta thường xuyên qua lại và bà cũng thường xuyên đến chỗ Thảo chơi nhưng đâu có thấy người đàn ông nào.
Bây giờ đột nhiên Phong nói là Thảo có người đàn ông khác bà ấy sao có thể tin được.
- chuyện này là không có khả năng, con bé vừa ngoan ngoãn hiền lành lại biết cách sống. Con đừng có vì người phụ nữ không ra gì kia mà hạ thấp nhân phẩm của nó.
- Mẹ không tin thì đến trực tiếp gặp anh Dương mà hỏi. Anh ấy là người biết rõ nhất đấy. Còn nữa, con sẽ không bao giờ lấy loại phụ nữ xảo quyệt dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích đâu.
Phong nói xong câu ấy thì đứng lên, để lại cho bà thủy một đống mù mịt.
Buổi tối hôm ấy sau khi làm xong tất cả mọi việc thì Hạnh đưa Nhi đến gặp các chị tại phòng trọ mà các chị mới thuê.
- em định đi đâu?
- Tôi đến gặp các chị.
- để anh đưa em đi, em với con đi một mình anh cảm thấy không yên tâm.
- con nào, con của tôi chứ không phải con của anh. Anh đừng có nói như thế mất công mẹ anh nghe được.
Không biết là Hạnh vẫn chưa có niềm tin nào đặt vào nơi Phong, nhưng Phong không cảm thấy buồn vì anh luôn cố gắng và tin nhất định một lúc nào đó Hạnh sẽ hiểu được tình cảm của mình.
- để anh đưa em với con đi.
- không cần..
Hạnh trước đây vốn dĩ là một cô gái ngốc nghếch, luôn bị người khác bắt nạt và coi thường. Có đôi khi Hạnh cũng tự hỏi tại sao mình lại trở thành một con người lạnh lẽo như lúc này. Nhiều khi cũng tự hỏi lý do gì khiến mình có bản lĩnh tới như vậy.
Hạnh không trả lời được nhưng lý do thì lại quá rõ ràng. Suốt 5 năm trời cô làm công việc buôn bán, tiếp xúc với bao nhiêu con người thì tất nhiên đầu óc cũng phải thông minh mở mang ra hơn là khi cô còn sống với bố mẹ trong sự áp bức.
Hơn nữa Hạnh lại ở cùng với những người phụ nữ mạnh mẽ, tính cách Hạnh trở nên mạnh mẽ cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên.
Người ta vẫn thường nói tính cách được tạo bởi môi trường sống, nếu như Hạnh không mạnh mẽ chắc chắn cuộc đời cô sẽ vẫn trượt dài theo những vết xe đổ trước đây mà chẳng có cách nào thoát ra được.
Hạnh dẫn Nhi xuống dưới nhà, ra đến cổng con bé hỏi.
- Sao mẹ không để chú ấy trở đi?
- chú ấy nhiều việc lắm mẹ không làm phiền chú ấy được.
- Con thấy chú ấy không bận mà.
- con còn nhỏ không hiểu được đâu, sau này lớn lên con sẽ hiểu.
- Chú ấy bảo chú ấy thương mẹ. Mẹ à! Hay là mẹ kết hôn đi.
Hạnh đứng hình sau khi nghe thấy mấy câu con bé nói. Không biết là Phong đã nói gì với nó.
Nó còn bé như thế thì làm sao biết được chuyện cưới xin?
Nhìn vào đôi mắt ngây ngô của con bé là Hạnh hiểu nó chẳng suy nghĩ gì. Có lẽ mấy lời nó vừa nói là do Phong nói hết.
Hạnh vừa cảm thấy lo lắng vừa cảm thấy bực. Lo lắng là vì sợ con bé sẽ suy nghĩ đến những điều không tích cực. Bực bội là vì Phong tự ý nói những lời ấy với con bé.
Xe taxi tới, Hạnh lên xe nhưng vẫn chìm vào trong những mớ hỗn độn.
Xe taxi dừng ở một con hẻm, lúc này thì Ngọc đã đứng ở đó đợi sẵn.
- em tự vào được mà, chị ra đây đón làm gì cho mất công.
- Thôi thôi tao ra đón mày cho chắc. Đến chơi với bọn tao mà không may gặp cái thằng sở khanh nào đấy thì không biết lối nào mà lần.
- em bây giờ nhìn còn ra hồn gì nữa đâu mà chị phải sợ.
- gớm mày cứ phải lo chúng nó khẩu vị thanh cao quá, cỡ bà già 80 có khi còn bị chứ đừng nói gì đến mày. Thôi vào nhanh đi đồ ăn bọn chị còn chưa nấu, đang đợi mày đến trổ tài. Lâu lắm rồi không được lười.
Hạnh đưa bé Nhi vào trong nhà, cô còn tâm trí đâu mà nghĩ đến nấu nướng. Nhưng không muốn các chị buồn nên Hạnh vẫn cố.
Từ lúc Hạnh bước vào nhà đến khi Hạnh nấu ăn thì chị Vân đều để ý rất kĩ. Trước giờ Hạnh chưa từng gọi điện bảo muốn gặp, chỉ hỏi thăm thôi còn tất cả các cuộc gặp đều là các chị chủ động.
- con kia..
Tiếng chị Vân khiến Hạnh giật mình, cô quay lại thấy mọi người đang nhìn mình, có chút chột dạ.
Chị Vân đưa cho bé Nhi cái điện thoại rồi nói với con bé.
- bác cho con mượn điện thoại 15 phút để con xem hoạt hình cho các bác nói chuyện với mẹ con nha. Con ra kia ngồi đi.
Bé Nhi ngoan ngoãn cầm lấy điện thoại đi ra ngoài hiên, con bé ngồi ở hàng ghế đá trước cửa. Con bé đi rồi Hạnh càng cảm thấy hoang mang, đúng kiểu có tật giật mình.
Chị Vân lại gọi.
- mày qua đây để các chị hỏi chuyện.
Hạnh ấp úng.
- em đang nấu cơm mà.
- cơm nước đéo gì, nhìn cái mặt mày là tao biết mày có chuyện rồi. Mau đến đây.
Ngọc kéo tay chị Vân.
- ăn nói thanh lịch vào xem nào, nhân viên bán hàng cao cấp của công ty lớn mà ăn nói như chợ Pu'a thế.
Xong Ngọc quay sang nhìn Hạnh.
- con kia, mày đến đây.
Mai: vãi cả thanh lịch.
Hạnh biết không thể giấu được các chị nên ngoan ngoãn đến ngồi vào bàn.
Chị Vân: bọn tao cho mày 3 phút để kể hết chuyện mày đang giấu. Sau đó sẽ dành 12 phút còn lại để tư vấn hướng giải quyết cho mày.
Ngọc: kể ngắn gọn, xúc tích đúng trọng tâm vào. Lan man lại ăn vả.
Mai: kể đi em..
Hạnh: em...emmm..
Vân: em éo gì em lắm. Kể.
- em lỡ ngủ với anh ta rồi...
" hả, mày mới nói cái gì? "
Cả ba người đồng thanh gần như quát vào mặt Hạnh. Sau đó mọi thứ trở nên vô cùng rối loạn.
Vân: anh ta, anh ta là thằng bỏ mẹ nào?
Mai: Phong à, phải anh ta không?
Ngọc thấy Hạnh bị bao vây như thế nên nói với Vân và Mai.
- từ từ để nó kể, hỏi thế nó trả lời làm sao được.
Rồi lại quay qua Hạnh.
- mày kể rõ đầu đuôi xem nào.
Hạnh bắt đầu kể.
- tối qua bạn gái cũ của anh ta tới nhà rồi pha cho anh ta một ly nước cam. Sau đó không biết chuyện gì xảy ra mà cô ta bỏ về. Em thấy ly nước cam ở trên bàn rồi mang lên phòng cho anh ra uống. Anh ta nghe bảo ly nước cam của cô ta thì không muốn uống nhưng em thấy lãng phí nên đã bảo anh ra uống. Nhưng anh ta chỉ uống hết một nửa còn một nửa cho em. Sau khi uống nửa ly nước cam ấy thì em thấy người khó chịu. Sau đó thì....
Nói đến đây thì mặc Hạnh bắt đầu trở nên đỏ, cô lại đến mức chẳng biết phải nói gì tiếp theo.
Ngọc: sau đó thì mày cùng anh ta ABC xyz à?
Vân: rõ như ban ngày thế còn hỏi.
Mai: đm, vấn đề chính là ở ly nước cam kia. Tao dám chắc là con kia dở trò định úp sọt thằng Phong, nhưng có chuyện gì đấy gấp gáp phải về cho nên mới để lại ly nước đó trên bàn.
Vân: mẹ cái con khốn nạn, trong người rõ xinh xắn mà đầu óc thối nát.
Ngọc: vấn đề đấy lát nữa sẽ giải quyết, bây giờ vấn đề quan trọng là mày định tính như thế nào. Rồi Phong có nói gì không?
Hạnh: em không nghe anh ta nói gì. nhưng....nhưng...
Ngọc: đến nước này nói gì thì nói mẹ đi. Cứ nhưng nhưng biết đường nào mà giải quyết.
Hạnh lí nhí.
- em là người qua phòng anh ta trước. Có phải như vậy mà anh ta khinh thường em không?
Vân: Thôi bỏ mẹ, pha mày căng lắm rồi. Sao mày lại sang đấy trước, đúng là...
Ngọc: dính thuốc rồi thì còn biết với mẹ gì nữa đâu mà tự trọng.
Mai: Tao sợ là Phong không muốn chịu trách nhiệm. Hắn ta đường đường là tổng giám đốc sao có thể cưới cái Hạnh được. Chuyện này thực sự không đơn giản.
Ngọc: cưới hay không từ từ rồi tính. Quan trọng là phải trong con ranh con kia một trận cho nó nhớ đời. Ranh con mà đã làm ba cái trò mất dạy.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.