Sau một lúc hồi tưởng, Linh Quân trở về hiện thực.
"Thầy... Quý tộc bị truy sát năm đó, chính là thầy?" Linh Quân vẫn chưa hết ngạc nhiên, hắn sợ rằng Thiệu Huy lừa hắn. Hắn chỉ sợ mong đợi càng nhiều, thất vọng cũng càng nhiều.
"Chậc, không phải tôi thì là thằng ất ơ nào nữa đây." Thiệu Huy phì cười, bàn tay xoa lên mái tóc của Linh Quân, chà xát qua lại làm tóc hắn rối hết cả lên.
Hắn không nhớ nhầm, người bí hiểm kia, không ngờ lại có thể gặp lại.
"Mẹ nó biết thế năm đó anh cho tôi biết danh tính, Linh Quân tôi đã không khổ sở tìm kiếm anh như vậy!"
Linh Quân tức giận mắng, nhưng hắn thật sự rất vui. Nếu khoảnh khắc đó hắn không gặp được Thiệu Huy, có lẽ cả đời này của hắn sẽ chấm dứt.
Vì vậy, Thiệu Huy bắt đầu có một vị trí trong lòng hắn.
"Em bận như vậy còn tìm tôi làm gì?"
"Bận thì bận, suốt mấy tháng sau ngày hôm đó tôi cử người tìm anh báo đáp, nhưng cuối cùng chỉ nhận được tin Thiệu gia các người lại bỏ biệt xứ lần nữa, từ đó tôi cũng không tìm nữa."
Linh Quân có chút tiếc nuối, nếu hắn muốn tìm người nào, nhất định phải tìm cho bằng được. Hắn biết Thiệu gia từng lên báo chí, bản thân hắn cũng từng liên hệ với các nhà báo, nhưng danh tính gia tộc vẫn luôn được che giấu, trên báo không nhắc đến rõ, chỉ ghi vỏn vẹn mấy dòng.
"Năm 2000, gia tộc bị truy sát đã lần nữa bỏ đi biệt xứ. Đặc biệt hơn nữa, các tổ chức truy sát gia tộc này đều ngừng việc lùng sục tìm kiếm, gia tộc bí ẩn lại một lần nữa khiến dư luận cả nước xôn xao."
(Báo Quốc gia, ngày 25/10/2000)
"Nếu đã gặp được rồi, em định làm gì đây?"
Thiệu Huy mỉm cười nhìn Linh Quân, bàn tay *** bên trong túi quần. Dưới ánh chiều tà, ngay cả giọt mồ hôi trên trán Thiệu Huy cũng trở nên lấp lánh lạ thường. Linh Quân ngước nhìn Thiệu Huy, thân hình Thiệu Huy được ánh nắng vàng rợp soi rõ, từng đường nét quyến rũ vô cùng.
"Nhà anh không thiếu tiền, tôi không thể báo đáp bình thường được. Dùng thân báo đáp, anh thấy sao?"
"Dùng thân... Em định dùng như thế nào đây?"
Nét mặt Thiệu Huy thoáng ngạc nhiên, nhưng dần hiện lên một nụ cười lưu manh. Hắn tiến sát đến Linh Quân, dùng bàn tay rắn chắc ôm lấy eo Linh Quân, kéo gần lại phía mình. Hơi thở hắn mang đầy dụ hoặc, cứ thế nóng ấm mà phả vào tai Linh Quân.
"Dùng thân" để báo đáp mà Linh Quân nói, Thiệu Huy có ngu ngốc đến mức nào cũng không thể suy nghĩ trong sáng được.
Linh Quân cũng khá quen với việc Thiệu Huy thích động chạm như vậy.
Hắn chỉ nghĩ đơn giản, Thiệu gia sinh sống lâu ở ngoại quốc, tác phong này của Thiệu Huy có lẽ là do thói quen mà ra.
Nhưng chính cái "thói quen" ૮ɦếƭ tiệt đó cũng khiến Linh Quân sau này phải ngẫm lại bản thân.
"Anh ở nước ngoài lâu rồi nên đầu óc cũng trở nên nhạy cảm hẳn nhỉ? "Dùng thân" mà tôi nói là tôi sẽ bên cạnh bảo vệ cho anh, làm vệ sĩ riêng cho anh, hiểu chứ?"
Khóe môi Linh Quân thoáng giật nhẹ, hắn dùng bàn tay đập nhẹ vào cổ Thiệu Huy, thông thường chiêu thức này chỉ cần mạnh tay một chút liền có thể gϊếŧ ૮ɦếƭ người, Thiệu Huy không ngờ cậu nhóc này lại bạo đến vậy.
"Em? Vệ sĩ cho tôi??" Thiệu Huy cứ nghĩ mình bị đánh đến ù tai, hắn không nghe lầm chứ?
Thủ lĩnh băng đảng khét tiếng Đại Lục, cầm đầu tổ chức KJ muốn làm vệ sĩ cho hắn??
Vẻ mặt Thiệu Huy lúc này khiến Linh Quân chỉ muốn đập đầu xuống đất cười cho thỏa thích.
"Đừng có trưng cái mặt đó ra với tôi nữa, cười ૮ɦếƭ mất."
Linh Quân đưa một tay đặt lên vai Thiệu Huy, dùng vai Thiệu Huy như một vật chống đỡ rồi cúi người cười liên hồi. Hắn ôm bụng, cơ thể run lên từng hồi, thật sự bị vẻ mặt con nai vàng ngơ ngác kia chọc cười đến điên rồi.
Thiệu Huy lấy lại chút bình tĩnh, quay người lại nhìn Linh Quân, hỏi lại một lần nữa, "Em, nói làm cái gì cho tôi?"
"Vệ sĩ! Được chưa? Hay là anh chê thấp quá, để tôi tìm thứ khác..."
"Không cần, được rồi, vệ sĩ thì vệ sĩ."
Lúc này Thiệu Huy mới ậm ừ gật đầu, thì ra là hắn không nghe lầm. Linh Quân nghe câu này của hắn liền thích thú bật cười, Linh Quân không ngờ Thiệu Huy lại có biểu cảm này, thật sự rất đáng yêu.
"Được rồi Thiệu thiếu gia, chúng ta vào nhà chứ?"
Linh Quân đưa một tay ra sau, tay còn lại hướng về biệt phủ, lưng hơi cúi xuống. Chuyện hắn muốn làm vệ sĩ cho Thiệu Huy là thật lòng, hắn muốn bảo vệ Thiệu Huy, không chỉ Thiệu Huy mà còn cả Thiệu gia, hắn đều muốn báo đáp. Thiệu Huy bật cười, gương mặt một vẻ tươi tắn, cùng hắn bước vào biệt phủ rộng lớn.
Chính giữa gian nhà, cả hai đều thấy một người ngồi chờ sẵn ở đấy, Dung Liễn.
"Còn chưa đi?" Nụ cười trên gương mặt Thiệu Huy tắt ngấm, hắn dùng một tay rút chiếc cà vạt trắng xuống, đưa cho chị giúp việc. Thiệu Huy mặc độc chiếc áo sơ mi, hắn đưa tay tháo hai chiếc cúc áo, khó chịu nhìn Dung Liễn đang thản nhiên uống trà.
"Không phải tôi không muốn đi, là bởi vì cậu Linh nói chiều hôm nay sẽ sang nhà chúng ta để trả lại chiếc áo nên tôi mới chưa đi."
Dung Liễn đặt tách trà xuống, cơ thể nồng nặc mùi nước hoa, liếc nhìn Linh Quân cười. Linh Quân vẫn đứng trước cửa nhà, hắn đang chào hỏi mấy người làm trong nhà, bao gồm chú Minh, quản gia của Thiệu gia biệt phủ, cô Lâm, hầu gái thân thiết với Thiệu Huy.
Bắt gặp ánh nhìn của Dung Liễn, Linh Quân cũng cúi đầu đáp lễ. Hắn liếc nhìn Thiệu Huy, xem ra quan hệ vợ chồng giữa hai người bọn họ có vẻ không được tốt.
"Chậc, anh đừng cau có với vợ mình nữa được không? Hôm nay coi như tôi là khách đi, tôi cũng muốn cùng dùng bữa với cô Dung đây."
Linh Quân tiến lại sau chiếc ghế sofa Thiệu Huy đang ngồi, vòng một tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của Thiệu Huy, môi nở một nụ cười. Nếu đã là người quen, Linh Quân không cần khách sáo trong hành động cử chỉ nữa. Hắn ngước nhìn Dung Liễn, đuôi mắt cong lại thành một đường lưỡi liềm tuyệt hảo. Thiệu Huy vẫn dùng ánh mắt khó chịu nhìn Dung Liễn, nhưng cánh vai cũng thả lỏng một phần. Bàn tay rắn chắc của hắn đặt lên đôi tay nhỏ đang yên vị trên vai mình, phủ lên đấy một hơi ấm.
Linh Quân có hơi giật mình rụt tay lại, nhưng Thiệu Huy vẫn nắm chặt tay hắn không buông, biểu cảm vẫn rất bình tĩnh.
"Được, tôi nhường cô một bước, hôm nay cô có thể ở lại đây, nhưng tuyệt đối... đừng đến phòng tôi!"
Loại phụ nữ như Dung Liễn, Thiệu Huy rất rõ. Năm đó chỉ vì Thiệu gia mới khôi phục lại địa vị, cần có một hậu phương vững chắc, nên mới bắt ép hắn lấy con gái của trùm sòng bài Macau, chính là người phụ nữ ngồi trước mặt hắn, Dung Liễn. Dung Liễn thuộc mẫu người như thế nào, ai nhìn cũng biết. Cô ả ăn vận đẹp đẽ, *** hết nấc, bộ đồ nào cũng không xẻ trên cũng xẻ dưới, khoe ra làn da trắng hồng cùng đường cong nóng bỏng. Dung Liễn hoạt động thường xuyên ở các sòng bài, đêm đến lại dụ dỗ mấy gã đàn ông có tiền, rồi cùng họ vào khách sạn. Thiệu Huy biết tất cả việc Dung Liễn làm, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm. Chỉ là cô vợ trên danh nghĩa, cho dù Dung Liễn đưa đàn ông về trước mặt Thiệu Huy, hắn cũng chẳng có cảm xúc gì.
"Tôi biết rồi, anh không cần nhắc. Từ lúc chúng ta kết hôn đến bây giờ, phòng anh ra sao tôi còn không biết nữa mà." Dung Liễn mệt mỏi gật đầu, từ lúc đám cưới Thiệu Huy còn không thèm động vào người cô, cô còn dám lên phòng hắn sao?
Nói Dung Liễn không yêu thương Thiệu Huy là sai, cô yêu hắn, từ lúc gặp hắn đã yêu hắn rồi. Nhưng Dung Liễn biết mối quan hệ vợ chồng này chỉ là trên giấy tờ, cho dù có kết hôn rồi đi chăng nữa thì Thiệu Huy vẫn xem cô như người lạ. Trong lòng cô cứ thầm nghĩ, nếu như cô đưa một người đàn ông khác về nhà, Thiệu Huy sẽ có phản ứng chứ? Hắn sẽ ghen chứ?
Dung Liễn đã từng tin chắc như vậy, nhưng cô lầm.
Nhìn thấy gã đàn ông tay trong tay với Dung Liễn bước vào nhà, Thiệu Huy không thèm bận tâm, chỉ buông ra mấy chữ, "Có làm thì nhỏ tiếng, đừng phiền tôi."
Dung Liễn thật sự tuyệt vọng.
Từng bao nhiêu lần vì hắn, cũng vì hắn mà dồn biết bao nhiêu công sức. Ngày ngày chuẩn bị bữa sáng, hắn chỉ liếc nhìn bàn ăn rồi lẳng lặng đi mất. Buổi tối muốn ở cùng hắn, hắn lại biện cớ nhà trường có việc cần giải quyết rồi lặng mất tăm.
"Thôi được rồi quyết định vậy nhé, cô Dung. Tôi đi tắm rồi sẽ trả lại áo cho cô."
Linh Quân buông người Thiệu Huy, hai tay vỗ lại một cái bộp. Linh Quân tính tình phóng khoáng, gặp đến lần thứ hai hắn cũng không cần lễ nghĩa rồi. Người phóng khoáng như hắn, phụ nữ rất thích.
"Vâng, cậu Linh, phòng dùng cho khách nằm ở lầu hai."
"Em ấy sẽ ở phòng của tôi!"
Thiệu Huy lên tiếng, Dung Liễn liền ngạc nhiên nhìn hắn. Linh Quân cũng ngạc nhiên nhìn hắn, Thiệu Huy đứng dậy, lẳng lặng đi đến chân cầu thang. Bước chân lên một bậc, quay đầu lại nhìn Linh Quân vẫn đang ngơ ngác.
"Em còn ở đó làm gì? Có đi hay không?"
"Nhưng mà, thật sự không cần đâu, tôi dùng phòng cho khách cũng được."
Linh Quân rốt cuộc không hiểu vì sao vẻ mặt Thiệu Huy lại đáng sợ đến vậy. Thiệu Huy tiến gần đến hắn, Linh Quân mơ hồ cảm nhận được sự tức giận trong đôi mắt của Thiệu Huy. Thiệu Huy choàng tay ôm lấy eo hắn, тһô Ьạᴏ kéo vào lòng, nói khẽ vào tai hắn, giọng nói khàn khàn dụ hoặc, "Em biết, tôi không giỏi chịu đựng."
Sau này Linh Quân mới biết, Thiệu Huy từng là con người rất giỏi kiên nhẫn.
Nhưng hễ cứ đối mặt với hắn, Thiệu Huy lại rất hay phát tiết.
"Mẹ nó anh buông ra, tôi biết anh quen với cái hành động này rồi, nhưng giữ cho tôi chút thể diện trước mặt vợ anh đi."
Linh Quân nói khẽ vào tai Thiệu Huy, hắn đánh mạnh vào bàn tay hư hỏng của Thiệu Huy. Thiệu Huy liếc nhìn Dung Liễn, lập tức buông Linh Quân ra, quay lưng đi lên phòng. Linh Quân đi ngay sau Thiệu Huy, hắn liếc nhìn tấm lưng rộng lớn của Thiệu Huy, trong lòng bỗng nặng xuống đôi chút.
Dù cho có là người bình tĩnh như thế nào, một xã hội đen đích thực như hắn sẽ không bao giờ để kẻ khác chạm vào người mình.
Nhưng Linh Quân không hề có chút kháng cự với hành động của Thiệu Huy, hắn không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thấy rất thoải mái, có lẽ hắn có vấn đề rồi chăng?
Cánh cửa phòng được đóng lại, Thiệu Huy đi trước, Linh Quân vẫn chầm chậm theo sau. Nhưng sao Linh Quân cứ cảm thấy, giống như hắn vừa bước vào hang hổ thế nhỉ?
Linh Quân có cảm giác toàn bộ mọi thứ trong căn phòng đều chịu sự chế ngự của Thiệu Huy. Hắn có linh cảm chẳng tốt chút nào.
Thiệu Huy dừng lại, im lặng đứng giữa phòng. Linh Quân cũng khựng lại theo bước chân trước mắt. Thiệu Huy đột ngột quay lại, túm lấy cổ áo Linh Quân mà giật mạnh xuống, bàn tay hắn тһô Ьạᴏ xé rách một đường áo, để lộ giữa áo là cơ thể rám nắng đầy săn chắc của Linh Quân, bờ ng đang khẽ phập phồng theo hơi thở.
"Má... làm cái trò quái quỷ gì vậy?!" Linh Quân bực bội hét lên, đôi mắt hằn lên những vệt đỏ. Hắn thở ra những hơi thở nặng nhọc, nắm tay siết lại nhắm thẳng đến gương mặt Thiệu Huy mà giáng xuống.
Nhưng trọng lực trên tay Linh Quân biến mất, cánh tay hắn bị Thiệu Huy mạnh mẽ chiếm lấy, Thiệu Huy đè chặt hắn xuống giường. Tấm lưng va đập vào drap giường mềm mại, tuy drap không quá cứng nhưng chạm đến vết thương cũ của hắn, hắn lập tức đay mặt lại. Thiệu Huy kẹp chặt hai chân hắn, cánh tay siết chặt lấy tay hắn mà ghì xuống.
Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy bất lực như vậy.
Vốn dĩ Linh Quân có thể ngồi dậy đập cho Thiệu Huy một trận ra trò, nhưng ánh mắt Thiệu Huy đã khống chế hắn. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó, cũng khiến hắn đầu óc rối loạn. Hắn xoay cổ tay, nhưng vẫn không thể nào vung ra được. Thiệu Huy cúi thấp đầu, vùi mặt vào ng của hắn, bàn tay giảm đi lực nắm.
"Rốt cuộc anh bị cái mẹ gì vậy?! Đây đã là lần thứ hai rồi."
Linh Quân không chống đỡ mà thả lỏng người, để mặc cho Thiệu Huy vùi mặt vào bờ ng trần của mình. Thiệu Huy im lặng buông tay Linh Quân, đối với hắn, Linh Quân có một ý nghĩa rất quan trọng. Chỉ cần mấy câu nói của Linh Quân cũng đủ làm hắn mất kiểm soát. Tâm trí Thiệu Huy rối như tơ vò, hắn không biết bản thân vì sao lại trở nên như vậy, rất khó chịu.
----------------------------------------------------------------------------------
Hời ơi là hời, trường của au bắt kiểm tra sml luôn, lại còn thi cử các môn phụ tới tấp nữa. Nên hiện tại au đang rất là xì chét, nhưng au vẫn sẽ cố gắng update truyện đúng lịch như đã hứa nhá!
Mọi người thương tui thì cho tui một vote đi nà~~
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.