“Anh nói vậy là sao?” Cái gì mà ra mắt gia đình vợ? “Hợp đồng giữa chúng ta kết thúc rồi.”
“Em có thai rồi phải không?”
Sắc mặt Đoàn Mễ lập tức hơi đổi, cô sợ anh sẽ bắt mình bỏ đứa trẻ nên vội lắc đầu:
“Không, làm sao mà có thai được. Anh nghe ai nói?”
Phó Tinh Khiêm là một người đàn ông vô cùng cẩn thận, anh cũng biết hôm ấy là ngày an toàn trong chu kỳ của Đoàn Mễ, cho nên anh mới dám buông thả bản thân. Nhưng người tính không bằng trời tính, cho dù tỉ lệ là 0,001% thì vẫn có khả năng mà nhỉ?
“Chiều nay em đi bệnh viện làm gì?”
“Anh cho người theo dõi em?” Đoàn Mễ nhíu mày.
“Trả lời câu hỏi của tôi, em đến đó khám thai sao?”
Từ trước đến giờ Phó Tinh Khiêm từng hẹn hò với năm, sáu người, nhưng Đoàn Mễ là người đầu tiên trèo được lên giường anh. Người khác đồn thổi anh bao nuôi cô này cô nọ, thực chất anh không hề làm vậy.
Buổi tối cách đây một tháng anh không hề ngủ, đêm đó nhìn thấy Đoàn Mễ dứt khoát rời khỏi phòng, anh đã nghĩ coi như mọi chuyện chưa bắt đầu cũng được, không cần miễn cưỡng nếu cô không thích anh.
Nhưng, bây giờ phát hiện cô mang trong mình giọt máu của anh thì không thể xem như chưa biết gì!
Đoàn Mễ gãi gãi má, nói dối không chớp mắt:
“Không có đâu, nếu có em cũng sẽ bỏ thôi.”
Vì sợ Phó Tinh Khiêm biết được sẽ làm khó dễ, cô giấu nhẹm chuyện mang thai đi, nói hợp tình hợp lý.
Những lời của cô làm Phó Tinh Khiêm hiểu lầm, sự thất vọng thoáng qua đáy mắt anh.
Có cũng sẽ bỏ? Cô ghét anh đến thế ư? Anh mím chặt môi, lát sau cũng không tìm được lý do gì để tiếp tục ở lại trước mặt cô nữa, giọng anh khô khốc:
“Làm phiền rồi.”
Phó Tinh Khiêm siết chặt nắm đấm lui về sau, nghĩ thế nào lại rút ra một cái thẻ đưa cho cô:
“Đây là phí sinh hoạt mà tôi định cho em.”
“A, cảm ơn.”
Sòng phẳng đến nỗi làm cho người ta đau lòng, Đoàn Mễ cười cười nhận lấy, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Phó Tinh Khiêm tiếc nuối rời khỏi chung cư của Đoàn Mễ, quay trở lại công ty, vừa hay nhìn thấy trợ lý cầm theo một tệp hồ sơ. Thấy anh, trợ lý tiến lên vui vẻ hỏi:
“Sếp về sớm vậy ạ, vợ con anh đâu?”
“Vợ con gì?” Phó Tinh Khiêm nhíu mày. “Cô ấy nói không có thai, tin tức cậu lấy được có đúng không vậy?.”
“A? Không phải đâu, tôi lấy được cả kết quả khám thai của cô ấy rồi mà!”
Vừa nói vừa lục tung chỗ giấy tờ lên, rút ra một tờ giấy đưa cho Phó Tinh Khiêm.
Người đàn ông cầm lấy nhìn lướt qua, ngay lập tức nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đoàn Mễ, em lại dám lừa tôi?”
Lúc ấy bởi vì quá mức vội vàng mà không chú ý đến biểu cảm rất nhỏ của cô, hóa ra cô lại nói dối anh. Nhưng vì sao chứ? Phó Tinh Khiêm hoàn toàn quên mất chính anh từng đe dọa người ta như thế nào, chính anh không cho phép cô mang thai con mình.
Đại boss nổi giận đùng đùng, một lần nữa chạy thẳng ra cửa, dáng vẻ còn gấp gáp hơn ban nãy. Trợ lý gãi gãi đầu khó hiểu, sếp mình dạo gần đây sống vội quá đi mất.
Về phần Đoàn Mễ, sau khi tránh thoát được một kiếp thì cô đã co chân chạy thẳng, một số đồ dùng cần thiết còn chưa kịp gom cô cũng vứt lại trong phòng, chỉ cầm theo cái vali đồ đang xếp dở mà thôi..
Chờ đến khi Phó Tinh Khiêm tìm tới chung cư của Đoàn Mễ thì chỉ thấy một ông chú đang dọn dẹp những thứ bên trong, ông nói:
“Cô Đoàn ấy vừa nãy đã đi rồi, mới vài phút trước thôi.”
Cả người Phó Tinh Khiêm như bốc lửa, anh giận dữ cầm điện thoại ra gọi cho Đoàn Mễ, kết quả chỉ có âm thanh lạnh lẽo vô cảm của tổng đài:
“Thuê bao quý khách vừa gọi…”
Phó Tinh Khiêm phát điên, anh có xúc động muốn ném vỡ điện thoại ngay lập tức!
Vợ anh chạy rồi, còn mang theo cả con anh nữa!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.