Bữa sáng anh xuống trước, cô xuống sau.
Hai người cũng không thèm nói chuyện với nhau, mọi thường Mặc Tần Minh sẽ gắp những miếng thức ăn cho cô, còn nói chuyện rất vui vẻ, dì Dương thấy vậy liền khó hiểu.
Càng khó hiểu hơn là hôm nay là ngày nghỉ, Mặc Tần Minh ăn mặc rất chỉnh tề, có vẻ anh sắp đi đâu đó.
“Ăn xong rồi thay đồ, anh đưa em về nhà”
Bây giờ Dương Linh mới nhớ hôm nay là cuối tuần, như lời anh đã hứa, cứ ngày nghỉ thì anh sẽ đưa cô về nhà, Dương Linh nhìn anh gật đầu, rất nhanh cô ăn đã xong, liền chạy lên phòng thay đồ.
Nhưng Dương Linh còn ngại anh chuyện hôm qua, không biết sẽ ở cùng anh cả ngày ở đó, co biết phải làm sao đây.
Mang tâm trạng thấp thỏm ngồi vào xe, Mặc Tần Minh khẽ liếc cô một lần.
“Hôm nay không đi về nhà, anh đưa em đến nơi này” Lần này giọng nói anh có chút nghiêm nghị.
Dương Linh có hơi lo lắng mỗi lúc anh, cô im lặng gật đầu, cúi đầu xuống hai tay vò nhẹ chân váy.
Con đường hôm nay có chút kì lạ, hình như cô chưa từng đi tới đây, cô nhìn khuôn mặt của Mặc Tần Minh, anh vẫn như thế, vẫn nghiêm túc nhìn về phía trước để lái xe, không nói với cô câu nào.
Dương Linh cũng không giám nói, những lúc như thế này thật là căng thẳng, cô còn chưa biết anh sẽ đưa cô đi đâu.
“Chúng ta đi đâu vậy”
Câu hỏi nhỏ của cô phá tan bầu không khí im lặng, Mặc Tần Minh chỉ trả lời qua loa, “Một chút nữa em sẽ biết”
Khoảng 30 phút, xe đi qua một con dốc lớn, một chút là một khu dân cư nhỏ, Dương Linh vẫn căng mắt quan sát xung quanh xem chỗ này là chỗ nào.
Một lúc nữa mới tới nơi.
Nó là một ngôi trường nhỏ, ừm nhìn kĩ nó đã được tân trang lại khá mới, bước ra khỏi xe cô đọc được một dòng chữ trên bảng hiệu.
“Cô nhi viện Lưu Ly”
Thì ra là vậy, anh đưa cô tới chỗ mẹ của anh.
“Lần trước em bảo muốn tới đây” Mặc Tần Minh đứng bên cạnh cô nói.
Thấy cô vẫn còn ngỡ ngàng nhìn vào trong, anh lại tiếp.
“Lâu rồi anh cũng chưa tới đây” Mặc Tần Minh quay sang nhìn cô, cô cũng đang nhìn anh, một lúc cô cúi xuống tránh ánh mắt của anh.
Mặc Tần Minh thở dài đưa tay ra ý muốn cô hãy nắm tay anh đi “Đi không” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Dương Linh gật đầu, đưa bàn tay mình cho anh nắm lấy rồi dắt cô vào trong, từng bước chân của cô đối với anh rất nhỏ, vì thế anh đi rất từ từ, chậm rãi.
Tới khu sân trường, có rất nhiều trẻ con ở đây, từ lớn đến nhỏ, mọi người đang chơi đùa ở đó rất vui.
Một lúc có một thân hình người phụ nữ đã lớn tuổi đi đến gần hai người.
“Mẹ” Mặc Tần Minh gọi.
Là mẹ của anh, Lưu Ly, Dương Linh lúc này đang rụt rè đứng đằng sau lưng anh, khi nghe anh gọi tiếng mẹ, cô liền đi lên đằng trước cúi chào.
“Tần Minh, sao giờ con mới tới” Người phụ nữ đó rất vui mừng khi thấy anh, không quên nhìn cô một cái rồi lại gần nắn hai vai Mặc Tần Minh.
Mặc Tần Minh cũng mỉm cười lại, “Bây giờ con mới có dịp quay lại”Anh đáp.
Anh còn nhẹ nhàng dắt Dương Linh lên đằng trước, chỉ vào cô, “Đây là vợ con”
Tiếng “vợ” do anh phát ra thật dễ dàng, một loại cảm giác có vẻ rất vui đang dâng trào trong lòng Dương Linh, là gì nhỉ, anh đang xác định mối quan hệ giữa hai người đúng không.
Dương Linh rụt rè cúi chào Lưu Ly, lúc đầu bà có vẻ vui mừng nhưng lại khựng lại, bà đơ người nhìn chằm chằm vào cô.
Dương Linh đối diện với ánh mắt này có chút sợ hãi, cô lại nắm chặt tay Mặc Tần Minh hơn, tất nhiên anh cũng hiểu tình huống này rồi, là gương mặt của cô, khuôn mặt của Dương Linh y hệt như người tình của Mặc Thiên.
Nhưng Mặc Tần Minh nghĩ chắc rằng, mẹ anh sẽ không vì thế chối bỏ Dương Linh, bởi vì cô ấy đang là người mà anh rất yêu.
Lưu Ly không nói nhưng anh biết thừa mẹ mình đang nghĩ gì, không khí căng thẳng đang căng tràn hòa lẫn với tiếng trẻ con đang vui đùa.
Như để xóa tan đi bầu không khí này, anh liền lên tiếng.
“Chúng ta vào nhà nói chuyện đi mẹ, cô ấy hơi nhát một chút”
Lưu Ly nghe tiếng nói anh vang lên liền thu ánh mắt lại, thay vào đó bà rất vui vẻ.
“Được rồi, vào thôi con”
Lưu Ly nhìn cô niềm nở, Dương Linh cũng đáp lại băng một cái cúi chào, nhưng tay vẫn chặt lấy tay Mặc Tần Minh, vào tuần trước, cô nói với anh muốn tới đây, nhưng tới rồi cô lại muốn về.
Bởi vì Dương Linh đang cảm thấy có gì đó khiến cô sợ hãi, một cảm giác vừa lạ vừa thân thuộc.
Mặc Tần Minh hiểu được cảm giác của Dương Linh, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô, “Đừng lo! Có anh đây rồi”
Nghe anh nói vậy, Dương Linh yên tâm phần nào, khẽ nhìn anh gật đầu, thật may là có anh bên cạnh.
Lưu Ly để mỗi người một ly nước, Dương Linh lễ phép cảm ơn bà một tiếng, Lưu Ly liền mỉm cười với cô, nhưng đối với Dương Linh, nụ cười này có chút ngượng xem chút sợ hãi.
“Bữa nay sao rồi mẹ “ Mặc Tần Minh hỏi.
“Rất ổn”
Mặc Tần Minh gật đầu, một chút nữa Lưu Ly mới hỏi cô.
“Con bao nhiêu tuổi”
“Dạ con 24 tuổi ạ” Dương Linh không quên lễ phép đáp.
Bà mỉm cười, quay sang như đang trách mắng anh, “Thằng nhóc này, lấy vợ mà không nói mẹ một tiếng”
“Tại bọn con hơi vội” Mặc Tần Minh cười hì hì.
“Bọn con ở đây một ngày được chứ” Suy ngĩ lúc lâu anh mới nói ra.
“Được chứ, được chứ” Lưu Ly đáp lại rất vui vẻ song có chút miễn cưỡng.
Dương Linh bỗng cảm thấy mình không được tự nhiên trong cuộc nói chuyện này lắm, dù sao hai người cũng là mẹ con, lại lâu rồi không được gặp nhau, xem ra cô nên đi ra chỗ khác để hai người có thể dễ dàng nói chuyện hơn, Dương Linh khẽ lay tay anh.
“Em…ra ngoài kia chơi với tụi nhỏ được chứ”
“Ừm được chứ” Mặc Tần Minh đáp.
Dương Linh gật đầu, không quên cúi chào Lưu Ly, vọt thẳng ra ngoài, cô có cảm giác khi nhìn người phụ nữ này, cô liền thấy run sợ, vẻ ngoài trông rất hiền diu, nhưng lại có gì đó rất mờ ám.
Nhìn vào ánh mắt của Lưu Ly cô cảm thấy rất cứng họng, không nói được gì..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.