Dương Linh ngồi một lúc mới để ý, từ lúc đến đây, mọi ánh mắt trong phòng đều hướng về cô, cùng với đó là những lời bàn tán to nhỏ không ngừng.
Dương Linh thắc mắc lên tiếng hỏi.
"Có chuyện gì mà mọi người nhìn tôi thế"
Tiểu Đồng trố mắt lên nhìn cô, từ tiến sát lại gần nói nhỏ.
"Cô không biết gì hả, mọi người đang xì xào về chuyện cô hẹn hò với giám đốc đấy"
"Hẹn hò gì cơ" Dương Linh nhíu mày khó hiểu.
"Có người thấy cô ngồi trên xe của giám đốc, được anh ấy chở về tới nhà sao"
Dương Linh quay cây 乃út suy nghĩ, đúng là cô có được Mặc Tần Minh chở về nhà, nhưng đó là anh giúp đỡ cô trong lúc tinh thần không được ổn định.
Còn chuyện cô tới nhà của anh, cầu mong là không ai thấy.
Tiểu Đồng thấy cô im lặng suy nghĩ liền hỏi tiếp.
"Cô với giám đốc đang hẹn hò hả"
Cô đang trầm tư bỗng nghe Tiểu Đồng hỏi vậy liền quay phắt ra nói.
"Không có"
Tiểu Đồng hỏi bất ngờ với phản ứng của cô: "Tôi nghe người ta đồn về việc cô mới vào nhà giám đốc nữa, ở công ty mọi người biết hết rồi, còn mỗi mình cô không biết thôi"
Khuôn mặt Dương Linh đơ ra nhìn Tiểu Đồng, cô không biết nói gì, một đống rắc rối tìm đến cô, hơn nữa còn dính tới giám đốc nữa.
Cô nói nhỏ với Tiểu Đồng về chuyện Mặc Tần Minh.
Tiểu Đồng lại ghé tai cô nói nhỏ.
"Cô số hưởng thật đấy"
Dương Linh bất ngờ về phản ứng của Tiểu Đồng.
"Không như cô nghĩ đâu, rất là rắc rối đó"
Ở bên này Mặc Tần Minh đang xử lý hồ sơ vụ án, anh gọi cho Dương Vỹ.
"Hôm nay có đi làm không"
"Sáng đi làm rồi ạ"
Dương Vỹ thấy Mặc Tần Minh không nói gì nữa anh đành tiếp.
"Có cần tôi xử lý tin đồn không"
Mặc Tần Minh đang chăm chú viết gì đó, anh bỗng khựng lại khi nghe Dương Vỹ hỏi.
"Khỏi cần đâu, cứ để đó"
Dương Vỹ gật đầu rồi thôi, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
"Cốc cốc"
"Vào đi"
Là Dương Linh, cô đến để đưa báo cáo mình mới làm xong, Mặc Tần Minh thấy cô vào liền nói với Dương Vỹ ra ngoài.
"Tôi đến đưa bản báo cáo ạ"
"Cô để đó đi"
Dương Linh dạ một tiếng, cô để bản báo cáo trên bàn rồi định quay đi, tự nhiên anh gọi lại
"Ngồi xuống, tôi xem xong rồi hãy đi"
Mặc Tần Minh thầm nghĩ trong đầu, tối ngày hôm đó anh nói với cô rằng bản báo cáo không cần vội có lẽ cô không nghe thì phải.
Dương Linh ngồi lên ghế, anh cầm bản báo cáo lật qua lật lại rồi để nhẹ xuống bàn nói.
"Chưa được, cô về làm lại đi"
Mặc Tần Minh lại nổi máu muốn làm khó cô thêm nữa.
Dương Linh đứng thẳng dậy, cô thắc mắc.
"Bài báo cáo, tôi đã kiểm tra kĩ rồi, còn chưa được chỗ nào ạ"
Mặc Tần Minh nhìn cô thở dài
"Lại đây đi, tôi chỉ cho"
Nói xong, anh ngoắc tay ra hiệu cô lại gần, Dương Linh bước nhẹ tới chỗ anh ngồi, hơi cúi xuống nhìn bản báo cáo.
"Gần nữa đi, đứng vậy sao thấy"
Mặc Tần Minh nói lớn làm cô giật mình, từ từ cúi sát xuống nhìn bản báo cáo, anh gật đầu hài lòng rồi chỉ từng chỗ chưa được, anh quay mặt sang nhìn cô, lần đầu tiên anh nhìn gần khuôn mặt của cô như thế, điều đó làm anh hơi khựng lại.
Dương Linh còn thắc mắc một vài chỗ, cô dùng tay chỉ vào sau đó hướng mặt qua phía Mặc Tần Minh.
"Giám đốc, cái này thì..."
Chưa kịp nói hết câu, Dương Linh bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn mình, cùng với khuôn mặt đẹp trai tuấn tú đó khiến cô lại càng căng thẳng hơn.
Hai đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nhau, tim cô lại đập mạnh hơn.
Mặc Tần Minh lúc này cũng không kiềm chế được nữa, anh nghĩ mình phải nhanh chóng thoát khỏi tình huống này thật nhanh thôi, anh nói lớn nhưng giọng nói lại vó chút vấp vát.
"Có từng đó thôi, cô mang về làm đi, mai đưa tôi cũng được"
Dương Linh nhanh chóng bình tĩnh lạ rồi đưa tay lấy tập hồ sơ lên.
"Dạ thưa giám đốc"
Nói xong cô liền đi thẳng ra gần tới cửa phòng, bỗng quay lại hỏi.
"Giám đốc, còn chuyện...."
Dương Linh định lên tiếng hỏi anh về những tin đồn sáng nay, không biết rằng Mặc Tần Minh đã biết chưa, anh thấy cô hơi ấp úng đành hỏi lại.
"Chuyện gì"
Dương Linh nghĩ mình không nên hỏi thì hơn, cô nhỏ giọng
"Dạ không thư giám đốc, tôi xin phép đi đây ạ"
Nói xong cô ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, Mặc Tần Minh mới buông tay thở phào nhẹ nhõm.
"Cái gì vậy chứ, tự nhiên lại căng thẳng thế"
Anh sờ vào bên ng trái, tim vẫn còn đập mạnh.
Khi nhìn gần vào khuôn mặt của Dương Linh, anh cảm thấy nó rất say đắm.
"Chắc lâu rồi không gần phụ nữ như thế" Anh tự trấn an bản thân để biết rằng không phải vì Dương Linh, mà có lẽ thiếu hơi phụ nữ mới khiến biểu hiện của anh như vậy.
Còn Dương Linh, khi bước ra khỏi phòng làm việc của anh.
Cô bỗng ôm ng thở mạnh.
Nhìn kĩ thì khuôn mặt của anh đẹp trai thật đấy, bản tính mê trai của cô lại trỗi dậy.
Nhưng tại sao cô lại đỏ mặt như vậy chứ.
Coi nghĩ thầm: "Chắc có lẽ từ nhỏ tới lớn không được gần trai đẹp đến vậy" Song cô lấy hai bàn tay nựng lấy má của mình.
"Không sao cả, đó là niềm vui đó".
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.