Vùng hoang dã phía Bắc quả thật không hổ mỹ danh ‘hoang dã’ của nó. Vừa gặm thịt nướng vừa mở to mắt gắng lườm ૮ɦếƭ Hiên Viên Chiến. Lục Bất Phá tuy thích ăn thật, nhưng sẽ không đòi các loại chim thú quý lạ gì, chỉ kêu Hiên Viên Chiến bắt loại nào phổ biến một chút, số lượng nhiều giống như loài chuột trên trái đất đến ăn cho đỡ thèm, nhưng thứ hắn đem tới, từ dở ẹc quả thật không đủ diễn tả.
Đem phần thừa ném cho tên kia, Lục Bất Phá quyết định: “Tìm một cơ hội đến hành tinh Omega đi, không nơi nào có cá nướng ngon bằng chỗ đó. Còn có tuyền điểu Tạp Nặc đãi chúng ta nữa, hương vị cũng không tệ, đáng tiếc lần trước ăn ít quá, nếu có nữa, phải ăn cho đã mới được.”
“Ừ.”
Nếu người dân Mang Tà mà biết Mang Tang Tử tiên sinh kính yêu “Bại hoại” như vậy, đi săn trộm thú rừng, không biết bọn họ sẽ phản ứng như thế nào đây nga. Bất quá có vị tinh thông thuật che dấu dã ngoại sinh tồn như Hiên Viên Chiến, tạm thời dân chúng Mang Tà chưa phát hiện bản chất tội ác của Mang Tang Tử tiên sinh đâu.
Rửa sạch tay rồi lau khô, Lục Bất Phá hỏi: “Chuyện đó sao rồi? Kỹ thuật viên của các người vẫn chưa điều tra được là do người hay dã thú làm sao?”
Hiên Viên Chiến im lặng một hồi mới đáp: “Đúng vậy, không tra ra thân phận người ૮ɦếƭ. Hiện tại đang trong thời gian đàm phán, bọn phản loạn lẫn trong Bắc Đàn rất nhiều, an toàn của ngươi quan trọng nhất.”
Định cãi lại, ai rảnh rỗi tới tìm hắn gây phiền toái chớ, nhưng vừa thấy sắc mặt Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá liền sửa miệng: “Ta sẽ chú ý. Dù sao ngoại trừ ở nhà thì chỉ đi văn phòng, ta nhất định không đi chỗ khác một mình, cũng không tắt thông tấn khí.”
Thấy Lục Bất Phá không muốn ăn nữa, Hiên Viên Chiến liền ngưng nướng thịt. Đem phần còn lại cho Tiểu Cửu và Phượng Hoàng, hắn ôm Lục Bất Phá dựa vào chân Quang Vinh ngồi bên đống lửa hưởng thụ đoạn thời gian nhàn nhã hiếm có này. Thời tiết Bắc Đàn lúc chạng vạng có chút lạnh, nhưng Lục Bất Phá cảm thấy ấm áp vô cùng, còn chưa bằng một góc Hồng Kông. Thời tiết Bắc Đàn giống Đại Lục, bốn mùa thay đổi không rõ ràng, nên mùa đông không lạnh lắm, mùa hè bớt nóng hơn nhiều, ngặt nỗi khi tới mùa mưa thì tương đối khó chịu. Nhìn hai “Mặt trăng” trên bầu trời, Lục Bất Phá thương thu bi xuân, cảm thán mình đã hiểu được tâm trạng thương cảm “Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.” của cố nhân, nhớ ba mẹ quá, không biết cả hai bây giờ có khỏe không? Có vì hắn “Ra đi” mà đau thương không? Nhớ nhất là đồ ăn mẹ là, nhớ cả những lần mẹ “Chà đạp” hắn.
“Hiên Viên Chiến, ta nhớ nhà.” Hai mắt Lục Bất Phá đỏ ửng lên.
Hiên Viên Chiến ôm hắn chặt hơn, một con mắt lóe lóe.
“Rất nhớ rất nhớ.”
Câu trả lời của Hiên Viên Chiến chính là quay hắn lại, ôm sát vào lòng. Cảm giác Lục Bất Phá chôn mặt trong lòng ng mình, hiện ra nét yếu đuối vì nhớ nhà. Đêm dài, Hiên Viên Chiến đem Lục Bất Phá đang ngủ say trong lòng ẳm vào trong khoang ng Quang Vinh, xuyên qua bóng đêm, ra lệnh cho Quang Vinh quay về doanh địa. Hiên Viên Chiến không ngủ trên giường, mà nhẹ nhàng đi về phía phòng làm việc riêng, mãi cho đến trời sáng mới trở về.
Lục Bất Phá gần đây luôn cảm thấy mệt, nên hắn quyết định nghỉ thêm một tuần mới trở lại làm việc, tinh thần phấn chấn hoàn toàn không nhìn ra một tia thương cảm vào đêm hôm đó. Cùng đi ngoài Tiểu Cửu còn có 15 thành viên đội đặc nhiệm được đội trưởng bọn họ điều tới tháp tùng phía sau. Hiên Viên Chiến tăng mạnh sự bảo hộ cho Lục Bất Phá, quân doanh đội đặc nhiệm bắt đầu thực hành quản chế nghiêm ngặt, ngoại trừ các đội viên, người ngoài muốn ra vào bắt buộc trải qua nhiều vòng kiểm tra.
Để tổ ba người sắp xếp lịch công tác, còn mình thì xử lý số văn kiện tồn đọng trong kỳ nghỉ. Vốn việc này Thượng Quan Nông có thể làm, nhưng ai bảo hắn lại là sếp lớn ở “Phòng hành chính Mang Tang Tử” kia chứ, có một số hồ sơ nhất định phải đích thân hắn ký tên. Rất nhiều trẻ em và người dân Liên bang xuất phát từ sự kính yêu Mang Tang Tử tiên sinh, gửi đến bưu kiện, vì vậy Lục Bất Phá muốn hồi âm từng cái, nên mới vừa đi làm, công việc đã chất đống. Thượng Quan Nông nói cho hắn biết chuyện nhận được lời mời đến từ Hàn Cát tinh, Lục Bất Phá liền lấy danh nghĩa cá nhân gửi thư hồi đáp lại Pháp Bố Lý Pharaon, bày tỏ sự vinh hạnh, và hứa hắn nhất định sẽ đi.
So với thời điểm trước tân niên, Lục Bất Phá lúc này rất thoải mái. Buổi sáng ở văn phòng xử lý công việc, giữa trưa về nhà ăn cơm rồi đi ngủ một lát, xế chiều đi bệnh viện kể chuyện xưa cho bọn trẻ. Chuyện đàm phán hòa bình hắn không hỏi nhiều, hắn chỉ là một thằng nhóc con mà thôi. Sự tình này liên quan đến sự ổn định của Liên Bang nên ít tham dự vào mới tốt, vả lại hắn nhúng tay vào cũng quá nhiều rồi. Tạp Nặc từng chủ động liên lạc, qua lời của hắn, Lục Bất Phá biết hòa đàm tiến hành không mấy thuận lợi. Tuy phái cấp tiến cũng tỏ vẻ chịu hợp tác đàm phán, nhưng bọn họ yêu cầu bọn họ đưa ra bắt Liên Bang phải phân hành tinh Omega làm nơi sinh sống cho những người phản loạn toàn quyền được quản lý cùng các điều kiện hà khắc không cách nào đạt được Liên Bang tán thành, bởi thế đến nay hòa đàm không có chút tiến triển nào.
Trong lúc Lục Bất Phá nghỉ ngơi, Bạch Thiện từng hỏi qua ý kiến hắn, nhưng hắn không nói thẳng, mà kể cho ông nghe các điển tích ngày xưa. Từ Tam Hoàng Ngũ Đế, đến nền quân chủ lập hiến của phương Tây, kết hợp từng thời đại bối cảnh mỗi người để Bạch Thiện tham khảo. Vấn đề hòa đàm giữa hai phe cũng không phải chuyện đơn giản, chỗ cần suy nghĩ còn nhiều lắm. Hắn sợ nếu mình cho ra ý kiến không tốt sẽ gây ra hậu quả khó lường. Sau đó Bạch Thiện không tiếp tục hỏi ý kiến Lục Bất Phá nữa, mà khẩn cầu hắn viết lại mấy câu chuyện đó để ông truyền đọc, Lục Bất Phá liền vui vẻ đáp ứng.
Charlie King bị bộ phận nghiên cứu tạm thời điều đi, nghĩ đến đã lâu không gặp nàng, buổi sáng hôm nay Lục Bất Phá điện thoại hỏi thăm, nhưng thật lâu sau đó mới có người tiếp máy.
“Charlie King, gần đây ngươi đang bận chuyện gì sao? Đã lâu rồi ta không có gặp ngươi nga~.”
“Phòng nghiên cứu bên này có một chuyện cần ta hỗ trợ, vội xong là ta có thể trở về công tác.”
“Ngươi không cần lo, chỗ này đã có nhóm Biệt Lâm là đủ rồi, chỉ là lâu quá không gặp ngươi, ta có chút nhớ thôi. Hắc hắc.”
Charlie King liền dịu dàng nở nụ cười, giống mụ mụ đối với đứa nhỏ nhà mình đang làm nũng nói: “Ta cũng rất nhớ ngươi. Gần đây thân thể có chỗ nào không khỏe không? Ta nghe nói dạo này ngươi hay dễ bị mệt, phải chú ý nghỉ ngơi.”
“Rất tốt mà, có thể ăn có thể ngủ.” Lục Bất Phá theo bản năng xoa Ϧóþ phần bụng bên trái, “Charlie King, đêm nay ta đến thăm Mật Nhi, có được không?”
“Đương nhiên là được.”
“Hảo, kể chuyện xưa cho bọn nhỏ xong ta sẽ đến nhà ngươi.”
“Hảo.”
“Đừng nói Mật Nhi biết, ta muốn cho em ấy bất ngờ.”
“Ha hả, hảo.”
Tắt thông tấn khí, Lục Bất Phá cười trộm, đêm nay Mật Nhi chắc chắn sẽ rất vui cho xem. Vừa lúc Duy Lạp tiến vào, trên mặt mang theo nét khó xử. Lục Bất Phá lập tức thu ý cười, hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao, Duy Lạp?”
Duy Lạp đóng cửa, đi về phía trước: “Mang Tang Tử, tiên sinh.” Mắt nhìn thấy Hiên Viên Chiến ngồi trên ghế salon không nhúc nhích, Duy Lạp lắc đầu: “Không, không chuyện gì.”
Lục Bất Phá nhìn nhìn Hiên Viên Chiến, bảo hắn đi ra ngoài, Hiên Viên Chiến liền bảo: “Ta là cận vệ của ngươi.” Không thể bỏ đi. Lục Bất Phá thấy thế chỉ có thể nói: “Duy Lạp, đừng để ý, có chuyện gì ngươi cứ nói đi. Hiên Viên Chiến sẽ không nghe chuyện ngươi nói với ta đâu.”
Duy Lạp chần chờ hồi lâu, mở miệng: “Mang Tang Tử tiên sinh… xin ngài, giúp… giúp, cha ta.”
“Cha ngươi? Tạp Nặc xảy ra chuyện gì?”
“Cha ta hắn…” Ánh mắt Duy Lạp đỏ lên, “Đàm phán không thuận lợi, cha ta chịu… áp lực rất lớn. Tất cả mọi người… trách ông.”
Lục Bất Phá vừa nghe, âm thầm tự trách bản thân, hắn đem chuyện này hoàn toàn vất cho Tạp Nặc cùng Liên bang, mà quên mất người bọn họ hy vọng là mình. Hắn lập tức nói: “Lát ta sẽ báo cho bệnh viện chiều nay có việc, ta đến gặp cha ngươi.”
Nét kinh hỉ hiện lên trên mặt Duy Lạp: “Cám ơn, cám ơn ngài.” Cám ơn vài câu hắn mới rời đi.
Lục Bất Phá gõ gõ bàn, khiến cho người nào đó chú ý mới lên tiếng: “Ngươi gần đây có vẻ lãnh đạm với Duy Lạp, sao vậy?”
Hiên Viên Chiến trả lời: “Ta là cận vệ bên người của ‘Ngươi’. Ta chỉ nhiệt tình với ‘Mang Tang Tử tiên sinh’.” Khóe miệng người nào đó không tự giác mà nhếch lên, hừ hai tiếng. Mồm miệng tên này cũng dẻo quá chứ. Trong lúc hắn gọi điện cho bệnh viện, trong một con mắt Hiên Viên Chiến xẹt qua tia âm trầm.
Ăn xong cơm trưa Lục Bất Phá phải đi đến chỗ Tạp Nặc ở. Khi đến, Tạp Nặc thoạt nhìn tiều tụy đi, dù thế tinh thần coi như không tồi, đối với việc hắn đến rất vui mừng. Để Hiên Viên Chiến cùng những người khác ở phòng khách chờ, Lục Bất Phá hàn huyên với Tạp Nặc trong thư phòng cả buổi chiều. Không ai biết bọn họ nói gì, cả Duy Lạp cũng vậy. Sau này, khi Hiên Viên Chiến hỏi, Lục Bất Phá chỉ đơn giản đáp: “Ta chỉ làm hắn thanh tỉnh một ít.”
Từ chỗ Tạp Nặc ra, Lục Bất Phá đi thẳng đến văn phòng Bạch Thiện. Vốn không muốn nhúng tay vào, nhưng hắn không thể làm khác sau khi gặp phe phản loạn.
“Chủ tịch quốc hội, ta cho rằng yêu cầu của phần tử cấp tiến hoàn toàn có thể để qua một bên không đáng lo. Buổi hòa đàm chủ yếu giải quyết vấn đề của nhóm người Tạp Nặc. Người xem có thể xuất ra một hành tinh phụ thuộc Mang Tà có điều kiện hoàn cảnh tương tự để bọn họ làm khu tự trị. Cho bọn họ tự quyết định xây dựng nơi ở chính mình, hàng năm nhất định phải nộp thuế cho Liên bang. Liên Bang có thể cử cán bộ tới quản lý. Mặt khác, đối với phần tử cấp tiến, nếu làm nguy hoại đến sự ổn định của Liên bang, chúng ta sẽ không nương tay. Vi cá và tay gấu không thể cùng có được*, Liên bang phải cho nhóm Tạp Nặc hiểu được điểm này.” [*Chả hiểu sao không thể ăn hai thứ này cùng 1 lúc, có lẽ do mắc quá hoặc là kỵ nhau hay sao đó, mình đoán vậy thôi. Ngụ ý nói chỉ được chọn 1 trong hai thứ tốt.]
“Tạp Nặc muốn bảo trụ phần tử cấp tiến, nhưng xem ra yêu cầu cấp tiến giả quả thực là công phu sư tử ngoạm*. Nếu bọn họ không để vứt bỏ phần tử cấp tiến, đàm phán vĩnh viễn không thể thành công. Sau khi khu tự trị thành lập, bọn họ có thể hưởng chính sách phúc lợi từ Liên bang, cũng có thể ở làm việc cho Liên bang, trẻ em của bọn họ có thể đi học ở trường thuộc Liên bang. Đương nhiên, một ít đề nghị của phe phản loạn Liên bang cũng có thể tiếp thu. Tỷ như việc đối xử với trẻ em, hay những vấn đề trong hôn nhân gia đình.” [*Miệng sư tử rất lớn, táp 1 cú là… Nghĩa bóng là tham lam đòi nhiều.]
Kỳ thật nội dung Lục Bất Phá cùng Tạp Nặc mật đàm chính là nói cho hắn biết vi cá cùng tay gấu không thể có cả. Trong tình huống Tạp Nặc không thể thuyết phục phần tử cấp tiến buông bỏ thù hận, Tạp Nặc nhất định phải học được cách từ bỏ, thí xe giữ tướng. Phần tử cấp tiến và những người phản loạn bình thường, hắn chỉ có thể bảo trụ một bên, nhất định phải lựa chọn.
Ý tưởng về khu tự trị thuộc Liên bang ban đầu hình thành như thế, bất quá chân chính thực thi là chuyện sau này. Mà chuyện xảy ra tiếp đó suýt chút nữa đã làm cho kế hoạch này úng từ trong trứng.
Buổi tối khi đến nhà Charlie King, khi hắn đưa ra bức chân dung phác họa Mật Nhi, làm tâm hồn bé bỏng của em ấy lần đầu tiên kích động như vậy, liên tục thét chói tai, cố sống cố ૮ɦếƭ ôm Lục Bất Phá cứng ngắt không muốn buông tay, cuối cùng nhờ vào độc chiếm dục rất mạnh của Tiểu Cửu gầm rú mới đem Lục Bất Phá đoạt trở về. Ánh mắt Hiên Viên Chiến cùng Charlie King thoáng giao nhau, Charlie King rất nhẹ gật đầu, trong mắt Hiên Viên Chiến liền hiện lên hào quang. Vào ban đêm, sau khi Lục Bất Phá ngủ say, Hiên Viên Chiến lặng lẽ ly khai quân doanh. [Chậc nhớ cái hồi JYJ về nước quá, ta đứng đón mà hú hét muốn bể họng. Tiếc ghê, không ra tận sân bay đón được a TT^TT. Cái đoạn này là tiền đề dẫn đến phiên ngoại đó các bợn.]
…
Hòa đàm tiếp tục, thái độ phe phản loạn có một chút biến hóa. Lục Bất Phá vẫn như cũ bảo trì trung lập, vội chuyện của mình. Mặc dù cách “Xuất ngoại” còn hơn ba tháng, nhưng bên Thượng Quan Nông yêu cầu hắn bắt đầu chuẩn bị. Từ Mang Tà tinh đến Hàn Cát tinh cần hơn hai mươi ngày, cho nên ba tháng sau Lục Bất Phá sẽ xuất phát. Vì thế thời gian chuẩn bị chỉ có hai tháng. Nhằm tăng mạnh khả năng chịu lạnh, Lục Bất Phá quyết định theo Hiên Viên Chiến tập luyện, nhưng chỉ được 2 ngày chân hắn liền run run đứng không vững. Hai chân nặng như đeo chì, bụng trái đau dữ dội hơn. Không dám nói cho ai biết mình không khỏe, Lục Bất Phá đàng ngừng huấn luyện.
Tránh ở trong phòng vệ sinh, không ngừng nôn mửa. Từ khi huấn luyện thất bại, hắn mỗi ngày đều muốn ói, phần bụng bên trái trướng lợi hại. Bên ngoài nhìn thì bình thường, nhưng khi ấn lên đau vô cùng. Hắn không dám kể với ai, nếu thật thân thể bị hoại tử, thì thà ૮ɦếƭ chứ không muốn gắn bộ phận máy ở trên người. Pháp Lý Bố từng nói phần bụng trái của hắn dư ra một phần khí quan, hắn không biết có phải bộ phận kia xảy ra vấn đề hay không. Ở nơi này thân phận đặc thù, nếu cơ thể xảy ra chuyện gì, chỉ cần nghĩ đến hậu quả thôi đã ớn mồ hôi lạnh. Hơn nữa vạn nhất bộ phận không biết tên này bắt đầu hoại tử, hắn thật không dám tưởng tượng lúc Hiên Viên Chiến biết hậu sẽ như thế nào.
Thật vất vả mới cảm thấy đỡ hơn, Lục Bất Phá lau lau mồ hôi trên trán, vỗ vỗ mặt mở cửa buồng vệ sinh. Một cái gì đó nhanh chóng nhào vào trong ng hắn, Lục Bất Phá bất đắc dĩ ôm lấy: “Tiểu Cửu, ngươi nặng quá đi.”
“Ma ma ma ma…” Một khắc Lục Bất Phá không để ý, Tiểu Cửu nắm lấy áo hắn ứ muốn xuống.
“Đi xuống đi, ngươi nặng muốn ૮ɦếƭ.”
“Ma ma thôi…” Tiểu Cửu không cam lòng tụt xuống.
Đi đến ghế sofa ngồi xuống, Lục Bất Phá cả người mệt mỏi không muốn động. Tiểu Cửu ngoan ngoãn đến bên cạnh hắn dựa sát vào, dù thế nào cũng muốn ở bên cạnh nga. Lục Bất Phá vỗ vỗ chín cái đầu, oán hận nói: “Mè xửng.”
“Ma ma ma ma ma ma…”
“Im lặng.”
“Ma ma.”
Ngáp một cái, Lục Bất Phá kéo tấm thảm đắp cả mình lẫn Tiểu Cửu. Hiên Viên Chiến đã ra ngoài, hôm nay lại là cuối tuần, hắn muốn ngủ nhiều một chút, hy vọng sớm thoát khỏi cảm giác khó chịu này.
…
“Ta không thể tiếp cận hắn. Chúng ta nhất định phải tìm biện pháp khác.”
“Ba tháng sau Mang Tang Tử sẽ đi Hàn Cát tinh. Chúng ta có thể lợi dụng chuyện này.”
“Bọn họ hình như đã hoài nghi ta. Không, bọn họ không biết, có thể chỉ vì thân phận của ta.”
“Cần phải lấy được sự tín nhiệm của người bên cạnh hắn.”
“Ta hiểu.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.