Lăng Hạ xử lý vết thương cho Đồng Oanh Lạc, kê cho cô mấy loại thuốc giảm đau, kháng khuẩn, miệng không ngừng thương hoa tiếc ngọc.
- Tử Sâm, bông hoa này đáng thương quá. Nói đi, có phải cậu yêu quá sinh hận nên bắt ép người ta làm điều người ta không muốn không?
- Cô ấy là hoa của Lục Thiên Hạo.
- Ra là vậy, haha. Vậy có phải cậu định đập chậu ςướק hoa không?
- Làm nhanh lên rồi cút.
- Đồ không có lương tâm.
Đêm đó Đồng Oanh Lạc không hề tỉnh lại lần nào. Cô mê man không tỉnh, trong đầu toàn mị cảnh về Lục Thiên Hạo. Cô không biết trong vô thức, cô liên tục gọi tên hắn, khiến Tử Sâm bên cạnh nắm chặt tay thành nắm đấm.
- Đồng Oanh Lạc, em muốn rời xa tôi đến thế sao? Bất chấp nguy hiểm. Em yêu hắn đến thế sao?
Tử Sâm ra bên ngoài ***, rút điện thoại ra gọi điện:
- Chuẩn bị đi.
“Vâng”
Lúc Đồng Oanh Lạc tỉnh lại thì đã là trưa ngày hôm sau. Cô thấy toàn thân ê ẩm, chỗ nào cũng truyền đến những cơn đau buốt. Cô nhìn lên trần nhà, nhìn căn phòng thì cũng biết kế hoạch trốn thoát của mình thất bại rồi. Cô đưa tay lên trước mặt, nhìn chúng quấn băng trắng cũng thấy thương xót chính bản thân mình.
Cạch.
- Đồng tiểu thư, cô dậy rồi.
- ...
- Đồ ăn sáng của cô đây ạ.
- Mang ra ngoài đi, tôi không ăn.
- Tôi để ở bàn nhé. Lát cô ăn xong rồi uống thuốc.
- Tôi nói mang ra ngoài!
Tử Sâm bước vào, nhìn cô rồi nhìn hầu nữ kia.
- Làm sao?
- Đồng tiểu thư không muốn ăn ạ.
Tử Sâm mang thức ăn đến gần giường.
- Em ăn đi.
- Tôi không ăn.
- Tại sao?
- Tôi không thích.
- Cô, đứng đó tự vả mặt mình.Cô ấy không thích cô. Vả đến khi cô ấy chịu ăn thì thôi.
Hầu nữ quỳ xuống van xin.
- Đồng tiểu thư, xin cô hãy dùng bữa đi ạ.
- Cô tự làm hay để tôi làm.
Cô gái kia tự tát vào mặt mình, nước mắt giàn giụa. Từng tiếng tát kêu vang vẳng đến tai Đồng Oanh Lạc. Cô vốn định không quan tâm đến hai người họ nhưng từng tiếng bốp không ngừng lại khiến cô không thể chịu được. Cô không thể chịu được vì cô mà người khác phải chịu tổn thương không đáng có như vậy.
- Dừng lại. Để cô ấy ra ngoài đi. Tôi ăn là được chứ gì?
- Cô ra ngoài đi.
- Cảm ơn Đồng tiểu thư.
...
- Tử Sâm, sao tôi không biết anh cũng có lúc ác độc đến vậy nhỉ? Haha,đúng là không ngờ đấy.
- Để tôi giúp em. Nào há miệng ra, toàn món em thích ăn đó.
- Để tôi tự ăn.
- Được, em ăn đi.
Đồng Oanh Lạc đón lấy đồ ăn từ tay anh ta. Nếu là ngày trước, đống thức ăn này đủ khiến cô vui mừng đến nỗi quên mình là ai rồi nhưng bây giờ cô nhìn nó như việc phải làm, hoàn toàn không có chút mĩ vị nào, thức ăn vào miệng mà chỉ cảm nhận được vị đắng và vị mặn của nước mắt.
Cô ăn được vài miếng thì muốn nôn ói, dạ dày căn bản đang không muốn đón nhận thức ăn này. Cô chạy vào phòng tắm cạnh đó, nôn hết số thức ăn vừa cố nuốt. Bên ngoài Tử Sâm đang chờ cô.
- Nôn hết rồi?
- Không.
- Uống thuốc đi.
- ...
Cô lấy thuốc từ tay hắn. Nhìn đống thuốc trên tay rồi đưa hết chúng vào miệng, thêm ít nước rồi nuốt hết chúng xuống. Cô cũng không phản kháng được, số thuốc đó có là thuốc độc cô cũng không thể chối từ, huống chi Tử Sâm sẽ không Gi*t cô đâu.
- Anh có thể ra ngoài được chưa?
- Tôi sợ em sẽ trốn nữa.
- Haha, anh nhìn tôi giống còn sức lực để trốn không?
- Hôm qua tôi cũng không nghĩ em lại có gan nhảy lầu, không phải em cũng nhảy rồi sao?
- Ra ngoài.
Tử Sâm đứng bật dậy, cầm cổ tay cô.
- Lạc Lạc, em có biết tôi yêu em như thế nào không? Lẽ nào em bảo tôi mang hết tim gan mình ra thì em mới tin tôi? Em có biết trong khi em hôn mê liên tục gọi tên Lục Thiên Hạo khiến tôi đau lòng thế nào không?
- Yêu tôi? Tử Sâm, mong anh nói có suy nghĩ chút. Anh đang bắt cóc tôi, đang lợi dụng tôi để phục vụ mục đích xấu xa của anh. Không phải sao? Đây là thứ tình yêu anh dành cho tôi sao? Nếu là vậy thì tôi không nhận nổi cái tình yêu này của anh đâu.
- Em yêu hắn, vì vậy em mới từ chối tôi. Dù là tôi nói ý hay nói thẳng em đều từ chối. Tôi thật sự rất ghen tỵ với Lục Thiên Hạo, thứ mà tôi vất vả theo đuổi hắn lại dễ dàng có được. Em yêu hắn đến vậy sao? Hắn tốt đến vậy sao? Không phải hắn cũng làm em tổn thương sao?
- Phải, tôi yêu anh ấy. Anh ấy ít ra chưa từng lợi dụng tôi.
- Lạc Lạc, chỉ cần bây giờ em đồng ý bên cạnh tôi, tôi sẽ cùng em đi ngay ra nước ngoài. Tôi sẽ không làm gì hắn hết, được không?
- Anh nằm mơ.
...
Tử Sâm buông tay cô ra, bỏ đi.
- Em nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ là ngày mệt mỏi với cả hai ta đấy.
- Anh lại định làm gì?
- Haha.
Tử Sâm cười tàn độc, một nụ cười mà trước giờ cô chưa từng nghe từ anh ta.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.