Lục Dạ Hàn và Diệp Tâm Ngữ nhanh chóng thay quần áo, sau khi trang điểm và thay đồ xong, Diệp tâm Ngữ bước ra từ phòng thay đồ với vẻ ngoài cực kỳ lung linh, Diệp Tâm Ngữ tuy đã là gái một con nhưng nhìn cô vẫn còn sức sống của một thiếu nữ tuổi hai mươi đấy chứ, nhìn lại năm đó và bây giờ thật khác xa, cái váy tuy không được đắt tiền như cái váy năm đó nhưng lại rất tôn lên dáng vẻ của nó.1
Lụa đẹp vì người mới đúng, Lục Dạ Hàn bị cô làm đứng hình mất vài giây, phải nói là vợ anh đẹp nhất không ai có thể sánh bằng cô, Lục Dạ Hàn liền bước tới nhẹ quỳ gối xuống đưa tay ra.
“Cô Diệp có đồng ý làm vợ tôi không?”
Giọng của anh trầm ấm nói, lúc này cả tiệm váy cưới đều ngưỡng mộ họ nhìn họ cứ như mới cưới vậy, ai mà có ngờ họ đã cưới được 5 năm rồi.
“Không đồng ý.”
“Ơ này kì vậy!”
Lục Dạ Hàn liền xụ mặt, đang lãng mạn mà cô phũ thật đấy, Lục Dạ Hàn liền bế cô ra ngoài để cô ngồi lên xe moto của mình, anh nhanh chóng phóng ga đi tới một nơi, chỉ có Lục Dạ Hàn hiểu ý cô, anh đưa cô đến một nơi đó là lễ đường, nơi này có chúa chứng giám cho tình yêu của hai người, tuy không có ai chứng kiến cả chỉ cần anh biết cô biết có trời có đất biết là quá đủ rồi.
Lục Dạ Hàn dừng xe tại một nhà thờ, nơi này rất lớn và khang trang, anh bước xuống xe sau đó bế Diệp tâm Ngữ đi vào trong, cả hai bắt đầu nghi lễ của buổi lễ thành hôn, Lục Dạ Hàn không biết đã chuẩn bị từ khi nào, trên tay anh xuất hiện một cái hộp nhỏ bên trong là một chiếc nhẫn kim cương rất có giá trị.
Đúng vậy, mục đích của anh đưa cô đi mua sắm thực ra đã nằm trong kế hoạch của anh chuẩn bị sẵn sàng cả rồi, Lục Dạ Hàn quỳ gối xuống đưa chiếc nhẫn ra trước mặt cô.
“Diệp Tâm Ngữ, em có đồng ý bên anh cả đời này không?”
“Hỏi lạ, có một cục cưng rồi mà còn hỏi muốn bên cả đời không, không lẽ trả lời không!”
Lúc này giọng nói của Lục phu nhân vang lên làm phá khung cảnh lãng mạn này, thì ra những người này đều đã đến đây từ rất sớm rồi, có cả bác Dưỡng, Lục Nhất Bảo, vợ chồng Lục gia, còn có cả Phong Vũ Luân cùng cô bạn gái mới của anh nữa, còn có cả A Thanh, dì Thẩm những người thân yêu của Diệp tâm Ngữ.
“Mọi người.”
Diệp Tâm Ngữ cứ ngỡ là mơ, thì ra mọi chuyện đều được Lục Dạ Hàn và Lục phu nhân lên kế hoạch cả, Diệp Tâm Ngữ không kiềm được những giọt nước mắt lăn dài, cảm xúc của cô bây giờ rất hạnh phúc không ngờ Lục Dạ Hàn lại vì cô bày ra kế hoạch này thật cảm động.
“Nín đi nào, có chồng có con rồi mà còn mít ướt nữa.”
Lục phu nhân nói lớn, Diệp Tâm Ngữ đưa tay lau nước mắt của mình, cô bật cười hạnh phúc quay sang nhìn Lục Dạ Hàn, anh nhẹ nắm lấy tay của cô trao cho cô chiếc nhẫn quý, giây phút này là giây phút anh chờ đợi rất lâu rồi.
“Tâm Ngữ anh yêu em mãi mãi về sau đều một lòng một dạ.”
“Em cũng vậy.”
Lục Dạ Hàn đỡ lấy eo của cô nhẹ trao nhau một nụ hôn ngọt ngào nhất, Lục Nhất Bảo Lục này ngồi buồn bã ở một góc vì nghĩ ba mẹ yêu thương nhau nên cho cậu ra rìa rồi.
“Nhất Bảo sao lại ngồi đây, vào trong với ba mẹ đi!”
Lục lão gia đi ra ngoài kéo tay của cậu, Lục Nhất Bảo từ từ đi vào, Lục Dạ Hàn và Diệp Tâm Ngữ đứng trên bục đưa tay chào đón cậu,cậu nhanh chân chạy đến sà vào lòng của cả hai.
“Yêu ba mẹ nhất.”
Lục Nhất Bảo nhẹ hôn lên má của Diệp Tâm Ngữ và Lục Dạ Hàn, nhìn thấy gia đình hạnh phúc như vậy bác Dương cũng yên tâm hơn rồi sau này có thể an hưởng tuổi già không còn phải lo âu gì thêm nữa, nhìn Diệp tâm Ngữ trưởng thành nhiệm vụ của ông cũng đã hoàn thành rồi.
“Phu nhân, tiểu thư đã trưởng thành rồi người ở suối vàng yên tâm nhé, cô ấy sẽ hạnh phúc.”
Cả gia đình hôm nay quây quần bên nhau, không khí tươi vui náo nhiệt và hạnh phúc, Phong vũ Luân cũng đã chấp nhận từ bỏ mối tình không thành công này và nhanh chóng tìm được người con gái mới thực sự yêu anh, và sang năm họ cũng sẽ kết hôn.
“Chúc mừng hai người nha, làm thêm một cái tiệc cưới nữa.”
Phong Vũ Luân đi tới chúc mừng cho hai người, Lục Dạ Hàn liền bắt tay anh với tư cách từng là tình địch của nhau.
“Giới thiệu với hai người đây là vợ sắp cưới của tôi tên Liễu Đình Đình cô ấy là... cấp dưới của tôi.”
Liễu Đình Đình nhẹ cúi đầu chào Diệp Tâm Ngữ và Lục Dạ Hàn.
“Cô ấy rất xinh đẹp lại còn hiền dịu nữa.”
Diệp Tâm Ngữ rất có mắt nhìn người, cô gái nhút nhát như vậy mà gặp Phong Vũ Luân cũng khá hợp đấy chứ, người thì ít nói trầm tính một người thì tính tình sôi nổi nói nhiều tính ra ông trời cũng sắp đặt cả rồi.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.