Mất tíchDiệu Đình bối rối nhổm người dậy nhưng với tư thế này thì không biết sẽ đứng lên kiểu gì nên cô cười trừ nhắc anh:
- Anh không định kéo em dậy sao?
Trí Thành cúi xuống xốc nách Diệu Đình đứng dậy nhưng chiếc khăn tắm của cô lại mắc vào giường kéo tụt ra khỏi người. Ánh mắt Trí Thành liếc xuống cả thân người không *** của Diệu Đình đến ngây cả người.
- Buông em ra, anh làm gì vậy?
Luống cuống Trí Thành buông tay ra thì theo đà mặt Diệu Đình lại đâm sầm vào ng anh. Bàn tay nhỏ nhắn của cô chạm vào da thịt mát lạnh, thơm mát nên cứ ngây người ngắm nhìn mà quên mất hiện thực. Chuông điện thoại lại reo lên, Diệu Đình giật mình bừng tỉnh, vội vàng cúi xuống lấy khăn tắm quấn lại vào người, lảng tránh:
- Em nghe điện thoại...nghe điện thoại.
Cô rón rén quay lưng định cầm điện thoại vào nhà tắm thì bị anh kéo lại ôm chặt:
- Nói chuyện với ai mà không nói trước mặt anh được.
- Em vào mặc đồ
- Tại sao phải mặc làm gì? Đằng nào chẳng phải cởi chứ?
Bị anh cứ ôm chật cứng, nước trên tóc còn nhỏ cả xuống vai mình nên cô đành đứng im nhận điện thoại của Amanda:
- Có chuyện gì vậy Amanda?
- Cậu về nhà rồi chứ? Làm gì mà tớ gọi mãi không nghe thấy vậy?
- Tớ đang tắm, cậu hại tớ tý thì ngã đây, may mà...
- Có anh nhỉ?
Trí Thành nói vọng vào điện thoại. Amanda khúc khích cười:
- À mình hiểu rồi...hiểu rồi...xin lỗi đã làm phiền nhưng giáo sư bảo mình báo với cậu sáng mai 8 giờ cậu thay thầy ấy mổ vì thầy có việc đi Los Angeles gấp đấy.
- Ừ tớ nhớ rồi.
- Làm việc nhẹ nhàng thôi mai còn làm việc nhé! Nhớ làm những gì tớ dặn đấy...chúc cậu thành công.
Thấy Trí Thành nhìn mình chằm chằm, Diệu Đình tắt luôn điện thoại ấp úng:
- Mai em phải mổ sớm nên ngủ sớm đi.
- Bạn em bảo em phải làm gì mà?
- Không có...anh cho em mượn máy sấy đi.
Trí Thành đặt Diệu Đình ngồi vào giường, miệng mỉm cười vui vẻ đi lấy máy sấy tóc.
- Đình này, cuối tuần em rảnh không? Anh đưa em về gặp mẹ anh.
- Chủ nhật em rảnh đấy. Tại sao anh không ở cùng mẹ?
- Mẹ anh ở cùng bạn rồi chứ không thích ở cùng con trai.
- Tại vì anh hư quá hả?
Trí Thành tắt máy sấy, đặt lên bàn, cúi xuống cắn nhẹ lên vai Diệu Đình:
- Vì bà mong có con dâu rồi nên để anh sống một mình còn có cơ hội đưa em về nhà sống cùng như này chứ.
Diệu Đình ngẩng mặt lên định chống chế thì bị anh cưỡng hôn, đôi môi anh đã ghim chặt lấy môi cô ngọt ngào. Bàn tay anh đỡ lấy gáy Diệu Đình để thỏa sức gặm nhấm sự ngọt ngào từ cô.
Nhớ lời Amanda dặn, Diệu Đình chủ động kéo anh sát người mình, bàn tay chạm nhẹ lên từng đường nét cơ thể anh, vụng về tháo chiếc khăn tắm đang quấn trên hông thả xuống sàn. Rời khỏi môi anh, ngước mắt nhìn anh mỉm cười âu yếm, đôi môi đỏ hồng khẽ cắn vào nhau, Diệu Đình ôm eo anh kéo lại gần, đặt nụ hôn lên cơ bụng săn chắc sáu múi ấy, trượt dần xuống.
Trí Thành bất ngờ với hành động của Diệu Đình, nhất thời cứ ngây người, đứng lặng người không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ngây ngất nhìn Diệu Đình hôn mình dù có chút vụng về nhưng lại khiến anh mãn nguyện. Cả cơ thể hồ hởi nóng ran, yết hầu lên xuống khó khăn, hơi thở trở nên dồn dập. Bàn tay anh vén tóc cho Diệu Đình khỏi vướng.
- Nhẹ...anh đau.
Diệu Đình tròn mắt nhìn anh, ngây ngô hỏi:
- Anh không muốn hả?
Trí Thành ngồi xuống, hôn lên môi cô thì thầm:
- Tuyệt lắm nhưng em không được cắn anh như vậy...Amanda dạy em hả?
Diệu Đình gật đầu xác nhận.
- Em cứ làm những gì mình muốn là được còn đừng cố ép mình.
Diệu Đình nhìn anh, ánh mắt yêu chiều, giọng nói mềm như bông kèm theo chút nũng nịu:
- Em muốn mà, tại anh đẹp quá nên...
Trí Thành hôn lên trán, mắt trượt xuống môi, đặt cô nằm xuống giường, kéo chiếc khăn tắm vướng víu ra, đổ cả thân mình xuống:
- Anh cho em toàn quyền sử dụng, được chứ?
Diệu Đình vui vẻ, ánh mắt reo vui như một đứa trẻ, bật cười thành tiếng hạnh phúc. Anh cúi xuống hôn lên đôi môi ấy ngọt ngào, nhẹ nhàng, môi lưỡi càn quét nuốt lấy từng hơi thở, từng nhịp tim yêu. Từng nụ hôn ngắt quãng rải khắp cơ thể, chồng lên nhau xanh đỏ. Thỉnh thoảng Diệu Đình lại cười ngất vì bị anh trêu đùa:
- Chỗ này được nhỉ? Người em làm bằng bột sao mà mềm vậy hả?
- A...không có, đừng cắn em, mai Amanda lại trêu đấy.
- Vậy thì cắn chỗ cô ấy không nhìn thấy nhé!
Cả chiếc giường bị dày vò không thương tiếc còn họ thì cứ mải mê yêu đương hạnh phúc cả đêm.
🌸🌸🌸🌸🌸
Cục điều tra liên bang.
Trí Thành đưa hồ sơ cho giám đốc duyệt rồi trao lại toàn bộ nhóm tội phạm cho cảnh sát áp giải đi. Lisa vào phòng, mặt hầm hầm giận dỗi:
- Tại sao anh lại điều em đi đội khác? Anh phải cho em được thể hiện mong muốn của mình chứ?
- Cô biết vì sao rồi còn gì?
- Nhưng em không muốn nên anh rút quyết định lại đi. Em sẽ không thích anh nữa là được chứ gì?
Trí Thành ngẩng mặt lên, nhíu mày nhắc nhở:
- Cô nghĩ tôi chuyển cô đi vì lí do cá nhân.
- Đúng rồi còn gì nữa, anh sợ cô bác sỹ của anh ghen chứ gì? Cô ấy chuyển về sống cùng nhà với anh rồi phải không?
- Cô ra ngoài đi, tôi không thích nói chuyện riêng của mình cho người khác.
Lisa mặt đỏ bừng bừng tức giận:
- Em sẽ gặp giám đốc và không chuyển đội nào hết nếu không có anh.
Trí Thành thờ ơ, không thèm nhìn lên:
- Tùy cô.
Một đặc vụ lao vào phòng nhanh như chớp:
- Sếp...bác sỹ Đình.
Khác với vẻ bình thản vừa có cách đó vài giây trước, nghe thấy tên người vừa được nhắc đến, anh thả hẳn Pu't, ánh mắt lộ rõ vẻ suốt ruột nhìn đặc vụ đang cố gắng thở:
- Cô ấy làm sao?
- Bên cảnh sát tư pháp vừa báo có một trùm mafia đã bị thương, họ áp chế một bác sỹ đi theo và người đó chính là bác sỹ Đình.
Chẳng để đồng nghiệp nói thêm, anh nhặt chìa khóa xe lao ra khỏi phòng.
- Jones, đó là việc của cảnh sát tư pháp mà.
Lisa tức giận hét toáng lên khi anh coi cô như một người vô hình.
Lái xe vào bệnh viện, chẳng thèm gửi, Trí Thành chạy vào bên trong đã có cảnh sát đang vây kín bệnh viện bằng hàng dây. Anh đưa thẻ đặc vụ để vào trong, vừa nhìn thấy Amanda, Trí Thành hỏi dồn dập:
- Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao họ lại đưa Diệu Đình đi?
- Đó là một bệnh nhân của Diệu Đình, ông ta đã vào viện và được Đình cứu sống đến hôm nay tỉnh táo thì họ rời bệnh viện mang theo cả Diệu Đình.
- Tại sao cô ấy lại đi theo?
- Họ áp chế bằng S***g nên bệnh viện không ai dám can thiệp cả.
- Phòng giám sát ở đâu, tôi cần nhìn mặt những kẻ đó.
Amanda dẫn Trí Thành lên phòng an ninh để xem lại camera. Nhân viên an ninh bệnh viện cho anh xem lại toàn bộ những hình ảnh đã xảy ra.
- Dừng lại đi.
Amanda đứng kế bên thấy Trí Thành nhìn chằm chằm vào người bệnh thì thắc mắc:
- Anh quen ông ta sao?
- Ông ta vừa mới ra tù được vài tháng và đã gác kiếm rồi. Vậy là lão ta lại muốn ăn cơm tù rồi.
- Bây giờ phải làm gì ạ? Liệu họ có *** diệt khẩu không ạ?
Trí Thành lệnh cho nhân viên an ninh:
- Chụp cho tôi hình ảnh này để làm lệnh truy nã. Nhà xe có camera không?
- Có ạ.
- Kiểm tra lấy cho tôi biển số xe của bọn chúng.
Sau khi lấy đủ thông tin, anh lao xe về cục điều tra. Phi vào phòng nhân viên nội vụ, anh đưa cho họ một loạt biển số xe:
- Tìm cho tôi những chiếc xe này đi đâu trong vòng hai giờ qua.
- Sếp, giám đốc đã nói vụ này do cảnh sát tư pháp phụ trách.
- Cậu cứ làm đi.
Thấy thái độ của nhân viên chần chừ, anh quát lên:
- Cô ấy là người yêu tôi đấy, nếu cô ấy mà làm sao cậu chịu trách nhiệm nhé!
- Vâng, em làm ngay ạ.
- Càng sớm càng tốt.
Anh lao sang phòng giám đốc để xin lệnh truy nã. Nhưng vừa vào phòng thì ông đã nói ngay khi anh chưa kịp đưa yêu cầu:
- Vụ này bên cảnh sát tư pháp họ lo rồi, cậu đừng xen vào.
- Giám đốc sẽ ngồi im phó mặc người mình yêu cho người khác hả? Nếu FBI không tham gia thì tôi sẽ lấy danh nghĩa là công dân nước Mỹ để cứu người thân của mình.
- Cậu có biết làm như vậy sẽ mang lại hậu quả gì không hả? Tôi sẽ lưu ý với bên tư pháp để họ bảo toàn tính mạng cho cô ấy.
- Tôi không thể ngồi đợi được vậy nên giám đốc cứ ra quyết định kỉ luật đi ạ. Tôi sẽ tự mình đi đưa cô ấy về.
Trí Thành tức giận bỏ ra khỏi phòng đóng cửa rầm một cái. Về phòng, anh tháo thẻ đặc vụ đặt lên bàn, thay quần áo thường phục. Một đặc vụ đi vào nhìn anh ái ngại:
- Anh định làm gì ạ?
- Theo cậu tôi sẽ làm gì?
- Cứu người ạ.
- Vậy sao còn hỏi.
- Nhưng anh không thể làm một mình được như thế quá nguy hiểm, đợi bên tư pháp có manh mối thì chúng ta sẽ xin sếp đi cứu cô ấy.
- Vậy cậu cứ ngồi chờ đi, chỉ cần chưa nhìn thấy cô ấy thì tôi không ngồi yên được.
Trí Thành rời khỏi phòng đến phòng nội vụ lấy thông tin anh nhờ:
- Họ đi về bờ biển phía Tây Bắc thì mất dấu, em đoán họ vào trong khu các lâu đài lớn. Trùm mafia này cũng có một khu ở đó nhưng em không biết chính xác địa chỉ.
- Vậy là được rồi, nếu tìm ra điều gì nữa thì gọi cho tôi nhé!
- Anh định làm một mình sao?
- Hay cậu định đi cùng tôi?
- Vậy em đi cùng anh nhé!
Trí Thành xua tay từ chối:
- Nếu cậu không là nhân viên văn phòng thì tôi sẽ xem xét chứ mang cậu đi lại thêm nhiệm vụ bảo vệ cậu nữa. Ở nhà đi, tôi sẽ cần bàn tay IT của cậu đấy.
- Vâng, vậy anh đi đi, cần thì gọi cho em nhưng cẩn thận đấy.
Trí Thành cảm ơn những thông tin mình vừa được biết. Anh vội vàng rời khỏi cục mặc cho các đồng đội ngăn cản. Brian hớt hải chạy theo:
- Em sẽ đi cùng anh.
- Tôi đi một mình được rồi không cần làm phiền đến cậu.
Trí Thành không cho đồng đội cơ hội, lên xe anh lái xe hướng về nhà chuẩn bị. Nhân viên nội vụ gọi điện cho anh:
- Em tìm được lâu đài ấy rồi, anh bật định vị đi để em liên kết. Ở đó được bảo vệ nghiêm ngặt có camera điện tử và hàng rào an ninh nên em sẽ ngắt được chúng đủ thời gian cho anh vào.
- Cảm ơn cậu.
Về đến nhà, Trí Thành thay quần áo chuyên biệt, mang theo S***g ngắn, bộ hẹn giờ kíp nổ, bộ dao phi lau qua thuốc mê mới rời khỏi nhà.
- Hiện giờ trong đó có khoảng 30 tên lính gác từ cổng đi vào còn bên trong em chưa xác định được. Anh đợi khoảng 23 giờ đêm hãy vào đó.
- Được rồi, cậu cẩn thận không bị giám đốc phát hiện là bị kỉ luật theo tôi đấy.
- Năm kia không có anh thì em còn ngồi đây sao? Kỉ luật có làm sao đâu? Anh đi đi, đến nơi thì gọi cho em.
- Ừ, cảm ơn cậu.
- À anh...nhớ đỗ xe xa một chút vì họ có camera giám sát từ xa đấy.
Tắt điện thoại, nhằm hướng bờ biển lái xe đi, Trí Thành đi với tốc độ không bình thường khi khoảng cách từ trung tâm Washington đến đó không hề gần.
Diệu Đình khám cho ông ta xong thì đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, gió biển thổi lên ***g lộng, không khí khá dễ chịu. Không biết giờ này Trí Thành đang làm gì? Biết cô bị đưa đi sẽ khiến anh lo lắng mà hành động cảm tính không?
- Bác sỹ, cô có muốn uống trà hay nước có ga không?
Một người đi vào, có lẽ anh ta là thân cận bên cạnh ông trùm, từ lúc ở viện cô toàn trao đổi bệnh tình của ông trùm với anh ta.
- Tôi không uống những thứ đó vào buổi tối. Hiện ông ấy đã ổn thì có thể thả tôi đi được chưa?
- Xin lỗi, chúng tôi sẽ trả cô về bệnh viện khi ông ấy khỏe hẳn. Phiền cô chịu khó một thời gian.
Diệu Đình khó chịu nổi cáu:
- Tôi còn rất nhiều bệnh nhân nữa, hàng ngày tôi có thể đến đây kiểm tra cho ông ta chứ không cần ở đây cả ngày.
- Bệnh viện có rất nhiều bác sỹ còn ở đây ông chủ của tôi chỉ có mình cô. Mong cô thông cảm, chúng tôi sẽ không làm hại cô đâu.
Nói rồi anh ta quay bước đi khỏi phòng bệnh. Căn phòng này đã được trang bị đầy đủ thiết bị y tế của một phòng bệnh cao cấp, cô sẽ ở nghỉ ngơi ngay cạnh phòng của ông ta để dễ bề chăm sóc.
Một người khác mang vào cho cô bánh, sữa đặt trên bàn:
- Mời bác sỹ
- Cảm ơn.
Màn đêm tĩnh mịch, dù biết mình sẽ chẳng làm sao nhưng cô lại mong chờ anh đến thế? Cứ mỗi lúc gặp chuyện, cô đều mong được thấy anh. Chỉ có bên anh mới khiến cô có cảm giác an toàn " Thành à, em nhớ anh quá!"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.