Đình à...là anh đây
- Này, anh đang lợi dụng bác sỹ đấy nhé!
Tiếng Lisa làm Trí Thành giật mình, buông tay Diệu Đình ra. Ở đây đang có đồng nghiệp của anh nên không tiện cho việc nhận dạng người thân. Anh thoáng bối rối:
- Xin lỗi cô, tôi nhìn vết bớt lại tưởng cô bị thương nên mới cầm lên kiểm tra thôi. Cảm ơn vì xuất ăn.
Diệu Đình gật đầu chào cả ba người rồi ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, Diệu Đình giơ tay lên nhìn lại tay mình thắc mắc: "Sao anh ta thấy vết bớt của mình lại ngạc nhiên vậy nhỉ? Mà sao tim mình lại cứ đập thình thịch vậy?" Diệu Đình vỗ vỗ vào đầu mình, đi nhanh về phòng làm việc mà vẫn thấy tâm trạng hồi hộp.
- Này, tâm hồn bị anh Thượng úy lấy rồi hả?
Diệu Đình khẽ lườm bạn mình:
- Chẳng qua anh ấy cũng là người Việt Nam nên mình để ý hơn còn nhờ vả anh ta tìm người thôi.
- Chứ không phải vì anh ta đẹp trai lại là đặc vụ cấp cao nên có người lung lay trái tim rồi hả?
- Cậu đang nói linh tinh gì đấy? Về làm việc đi cho tớ nghỉ một lát còn chuẩn bị vào phòng mổ nữa.
Amanda không ra mà còn cố tình trêu đùa:
- Tớ nói linh tinh hay cậu bị nói trúng tim đen hả? Nhắc đến anh ta mặt cậu đỏ lên rồi kìa còn bảo không để ý đi.
Diệu Đình ngả người ra ghế trầm ngâm:
- Tớ cảm nhận có gì đó rất quen thuộc từ anh ấy, thật đấy. Không hiểu vì sao nữa nhưng cảm thấy rất thân quen...
- Vậy mà còn nói không thích người ta đi. Tớ nghĩ cậu nên quên cái anh Thành gì đó của cậu mà mở lòng yêu đương thử đi. Tớ sẽ điều tra hộ cậu xem anh đặc vụ ấy có người yêu chưa nhé! Cậu nên tranh thủ đi.
Mặt Diệu Đình đỏ bừng bừng, xua Amanda ra ngoài:
- Thôi về khám bệnh đi, đừng có làm tinh thần tớ hoang mang nữa. Tớ kiểm tra bệnh án cho ca mổ đây.
Nói rồi Diệu Đình mặc kệ bạn nói luyên thuyên thêm một hồi mà tập trung vào đọc bệnh án. Ca mổ này không quá khó mà cái nguy hiểm là người bệnh tuổi khá cao nên nguy cơ biến chứng là rất lớn.
...
Nhìn đồng hồ đã quá giờ ăn trưa, Trí Thành ngóng ra cửa phòng bệnh chờ Diệu Đình mang đồ ăn đến. Một lát, cánh cửa mở ra, anh hồ hởi nở nụ cười thì lại tắt ngấm khi thấy người xuất hiện. Một bác sỹ khác mang đồ ăn đến thay cho Diệu Đình.
- Bác sỹ Đình chưa hoàn thành ca mổ nên giám đốc nhờ tôi mang đồ ăn cho anh. Chúc anh ăn ngon miệng.
Trí Thành chán nản chỉ gật đầu khách sáo cảm ơn. Đây là lần đầu tiên, anh không ăn hết cơm của bệnh viện chuẩn bị. Xuống khỏi giường, anh kéo theo ống dây truyền định đi đến phòng làm việc của Diệu Đình nhưng lại bị các đặc vụ bên ngoài ngăn lại không cho đi vì đó là lệnh của phó giám đốc Cục điều tra Liên Bang.
- Sao anh lại đi ra ngoài vậy?
Trí Thành quay lại nơi có tiếng nói. Diệu Đình vẫn mặc nguyên bộ quần áo xanh của phòng mổ lại gần, đỡ lấy anh đưa trở lại phòng:
- Hôm nay em bận lắm hả?
- Vâng, ca mổ kéo dài hơn dự kiến mất mấy tiếng. Anh nằm đi, tôi thay băng cho.
Trí Thành ngoan ngoãn nằm xuống, mắt thì chăm chú quan sát từng hành động, biểu cảm trên cơ mặt Diệu Đình:
- Mặt tôi có máu sao mà anh nhìn sợ vậy?
- À, không có. Lần sau em mệt thì về nghỉ ngơi để người khác thay băng cho anh cũng được.
- Trưa nay tôi không đưa cơm mà anh ăn có một nửa, bây giờ không thay băng nữa chắc anh sẽ không khỏi được mất?
Diệu Đình trêu đùa nhưng lại nói trúng tim đen bệnh nhân khiến Trí Thành đỏ mặt quay đi chỗ khác. Khoảng cách nhìn Diệu Đình thật gần khiến anh có chút bối rối. Bàn tay nhỏ nhắn của một bác sỹ cứ làm nhanh thoăn thoắt nhưng vô tình chạm vào da thịt khiến anh có chút xao xuyến.
- Em hết giờ làm chưa?
- Thay băng cho anh là xong rồi, mai anh có thể ra viện đấy.
- Sau khi ra viện, anh có thể hẹn gặp em được không?
Diệu Đình kết thúc việc thay băng, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh:
- Anh muốn hẹn hò với tôi?
- Không phải, anh chỉ muốn cảm ơn và muốn em thay băng cho anh đến khi vết thương lành hẳn.
- Anh muốn trả ơn tôi thật không?
Trí Thành gật đầu đầy tâm huyết, ánh mắt đong đầy tình cảm nhìn người trước mặt.
- Tôi nhờ anh tìm hộ một người được không?
Trí Thành nhất thời khựng lại, ánh mắt vẫn nhìn Diệu Đình âu yếm, thoáng nở nụ cười:
- Người đó rất quan trọng với em sao?
Diệu Đình gật đầu, ánh mắt thoáng buồn.
- Mấy hôm trước anh ấy đã đến bệnh viện nhưng rồi hẹn quay lại mà không thấy nữa. Có lẽ anh ấy lại tiếp tục thất hứa thì phải.
- Lỡ anh ta có việc bận thì sao?
- Tôi cũng đã nghĩ vậy hơn mười năm qua. Tôi tin anh ấy không phải là người thất hứa nhưng lí do là gì thì phải gặp mới biết được.
Trí Thành thấy nhói lên cảm giác đau ở trong lòng. Diệu Đình vẫn cứ đau đáu chờ anh thực hiện lời hứa. Nếu bây giờ cô ấy biết anh chính là người ấy thì thế nào? Liệu có giận anh không?
- Em sang đây là để tìm anh ta sao?
Diệu Đình gật đầu xác nhận, đôi mắt nhìn ra khoảng không trước mặt, giọng trầm tư:
- Từ năm thứ hai đại học thì tôi nhận học bổng của Đại học ở San Francisco nên qua đây và tìm kiếm anh ấy nhưng chẳng thấy tăm hơi đâu cả. Anh là đặc vụ chắc sẽ tìm người dễ dàng phải không?
- Khi gặp lại, em sẽ không trách anh ta vì đã không về tìm em chứ?
- Ban đầu tôi cũng giận lắm vì anh ấy hứa về tìm nhưng lại lặn mất tăm. Nhiều năm như vậy, khéo anh ấy quên mất tôi rồi cũng nên nhưng tôi vẫn muốn gặp lại xem anh ấy sống thế nào.
- Đình à...
- Đặc vụ Jones, mai anh được xuất viện rồi hả?
Lisa đẩy cửa phòng đi vào, giọng hồ hởi, mỉm cười chào Diệu Đình. Cô bước đến giường, tự nhiên sờ vào người Trí Thành:
- Có vẻ vết thương đã ổn rồi nhỉ? Anh không nhanh lên đi, hoạt động thiếu anh chẳng vui tý nào.
Diệu Đình đứng dậy, dọn lại đồ dùng y tế xin phép ra ngoài cho họ nói chuyện. Trí Thành nhìn theo, thoáng tức giận với Lisa:
- Cô đến đây có việc gì vậy?
Nhìn thấy khuôn mặt nặng như chì của sếp, Lisa nhún vai nhìn ra cửa theo bóng dáng Diệu Đình:
- Tôi làm lỡ mất chuyện gì vui của anh hả? Đừng nói anh đang tỏ tình với bác sỹ của chúng ta nhé!
- Bớt nói nhảm đi, vụ án *** điều tra đến đâu rồi, báo cáo đi.
- Sếp phó đã yêu cầu rút anh khỏi vụ án ấy để anh nghỉ ngơi nên anh cứ tranh thủ mà tận hưởng thời gian cưa gái của mình đi.
Anh lạnh lùng nhìn Lisa khiến cô im bặt. Từ lúc vào phòng đến bây giờ, cô luôn cảm nhận được luồng khí nóng từ Jones nhưng không hiểu lí do là gì.
- Anh nghỉ ngơi đi, mai cả đội qua đón anh ra viện, hai đồng chí kia được ra viện mấy ngày rồi còn anh thì khỏi bệnh khéo lại mắc bệnh tương tư mất thôi.
Lisa cười lớn ra khỏi phòng nhưng bị anh gọi giật lại:
- Mai tôi tự về không cần ai đón đâu.
- Để tận dụng cơ hội chia tay bác sỹ hả?
- Về đi...
Anh đuổi đồng đội xơi xơi, tự dưng đi vào phá đám người ta. Anh ấn lên nút báo cấp cứu để mong Diệu Đình quay lại nhưng chẳng thấy cô đâu mà lại thấy vị bác sỹ khác cùng y tá đi vào:
- Anh thấy đau ở đâu sao ạ?
- Dạ không, tôi ấn nhầm thôi ạ. Xin lỗi.
Họ đi rồi, anh lặng lẽ thở dài." Đình à, anh sẽ sớm tìm em thôi."
Chưa bao giờ Trí Thành mong trời mau sáng đến như vậy, mắt anh cứ nhìn chòng chọc ra cửa chờ mong nó được mở ra dù biết Diệu Đình đã hết ca trở về nhà. Ngồi đọc tin tức tội phạm để Gi*t thời gian nhưng đầu thì chỉ nghĩ đến Diệu Đình và cách nhận lại em làm sao cho hợp lí.
🌸
Tắm rửa xong, nhìn đồng hồ còn sớm, Diệu Đình ra phố tản bộ thì nhận được tin nhắn của Amanda " Anh chàng 209 của cậu lại bỏ bữa không chịu ăn rồi". Diệu Đình vô thức mỉm cười, cất điện thoại, cô ghé vào quán phở Việt Nam ăn tối rồi mua thêm một bát nữa mang đến bệnh viện.
Một nữ y tá ngạc nhiên khi thấy Diệu Đình quay lại:
- Bác sỹ quay lại có việc gì sao?
- Tôi thăm bạn thôi...chúc cô buổi tối vui vẻ.
- Cảm ơn bác sỹ.
Diệu Đình ấn thang máy lên tầng có phòng Vip của bệnh nhân 209. Đứng trong thang máy nhưng tim cô cứ đập liên hồi, cảm giác hồi hộp mà lần đầu tiên cô có "Chẳng lẽ mình thích anh ta thật sao?". Tiếng "ting, ting" vang lên, Diệu Đình hít thở sâu đi đến phòng cần đến. Cô phải trình thẻ bác sỹ mới được các đặc vụ cho vào, chắc thấy cô mặc quần áo bình thường nên họ không nhận ra.
Diệu Đình gõ cửa nhưng không nghe thấy tiếng vọng ra nên tự động đẩy cửa đi vào. Căn phòng im ắng, điện đã được tắt chỉ còn ánh điện mờ ảo của đèn ngủ. Diệu Đình sợ bệnh nhân đã ngủ nên nhẹ nhàng lại giường nhưng chẳng thấy bệnh nhân đâu. Cô ngó xung quanh, phòng vệ sinh cũng không thấy điện vậy là anh ta đi đâu mà những người bên ngoài không bảo với cô.
- Sao em lại đến đây?
Diệu Đình giật mình khi có người đứng sát sau lưng mình, hơi thở nóng hổi phả lên gáy. Cô đứng im bất động không dám nhúc nhích khi cảm nhận được anh ta đang đứng rất gần mình. Không quay lại, Diệu Đình giơ xuất phở trên tay:
- Tôi rảnh nên mua phở đến thăm anh thôi, thấy bác sỹ trực nói anh ăn ít nên mua tới, nếu làm phiền thì xin lỗi.
Trí Thành nhoẻn miệng cười, trong lòng nhảy lên vì sung sướng nhưng lại tỏ ra bình thản, khách sáo.
- Lâu rồi anh cũng không ăn phở, cảm ơn em.
Mặc dù đã trả lời rõ ràng nhưng dường như Trí Thành không có ý định sẽ đứng xa Diệu Đình khi lần đầu nhìn thấy cô trong chiếc váy màu hồng mà không phải những bộ đồ bác sỹ. Anh cứ đứng im phía sau, cảm nhận sự gần gũi, thân quen từ Diệu Đình. Vừa định giơ tay lên vén tóc thì cô lên tiếng khiến những ngón tay trượt dài trong không trung:
- Anh bật điện đi được không? Phở phải ăn ngay không nở hết không ngon.
- À, xin lỗi em.
Trí Thành lùi lại, Diệu Đình lách người đến bàn, mở bát phở còn nóng hổi ra nhìn người đàn ông vẫn đang đứng bất động.
- Anh làm sao vậy? Tôi làm anh đau ở đâu hả?
Trí Thành lại giật mình, rối rít xua tay. Ánh mắt bối rối đi đến bật điện sáng lên rồi đến ngồi xuống bàn ăn.
- Lâu lắm rồi anh không ăn phở. Nhìn phở khiến anh nhớ đến một người. Cô ấy rất thích ăn phở.
Diệu Đình đưa đũa cho anh, mỉm cười:
- Tôi cũng rất thích ăn phở. Có vẻ bạn gái anh cũng người Việt hả?
Trí Thành sững người, ánh mắt bối rối cúi xuống ăn, tránh ánh mắt reo vui của Diệu Đình. Bữa tối ăn ít nên chỉ một lát anh đã ăn hết sạch bát phở đến nước cũng chẳng còn. Nhận giấy ăn và nước từ Diệu Đình, anh trở nên hồi hộp hơn bao giờ hết. Dù là đặc vụ, tâm tính như nước, luôn phải biết lặng, không xao động nhưng bây giờ thì anh không kiềm chế được cảm xúc của mình. Đặc biệt tim cứ đập nhanh bất thường.
- Đây là thông tin về người bạn của tôi, anh có thể giúp tôi chứ?
Trí Thành nhận bức ảnh, tên tuổi đầy đủ của mình mà khóc cũng không được, cười cũng không xong. Anh ngước mắt nhìn Diệu Đình rồi lại cầm cốc nước uống cho bình tĩnh.
- Anh làm sao vậy?
- Không, anh không sao.
Trí Thành đứng dậy, đi đến bên cửa sổ:
- Em muốn gặp lại cậu ta lắm phải không?
- Anh ấy là mục đích sống của tôi ở Mỹ nên câu hỏi của anh hơi thừa rồi.
- Dù anh ta đã không thực hiện lời hứa thì em cũng không oán trách chứ?
- Tôi tin anh ấy có lí do của mình.
- Nếu bây giờ gặp lại, em có tin mình sẽ nhận ra anh ta không?
Diệu Đình lại gần, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài:
- Tôi cũng không rõ nữa nhưng chắc sẽ nhận ra, tôi chỉ sợ anh ấy thay đổi quá hoặc đã quên tôi là ai rồi.
- Anh ta sẽ không quên em đâu.
Diệu Đình nhoẻn miệng cười buồn:
- Tôi chỉ sợ cả đời không tìm thấy anh ấy thôi. Nếu gặp lại mà anh ấy thay đổi quá khiến tôi không nhận ra thì sẽ cảm nhận bằng trái tim mình.
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của người bên cạnh, Diệu Đình giải thích:
- Nói thật, không hiểu sao khi gặp anh thì tôi có cảm giác rất thân thuộc. Có lúc tôi đã nghĩ anh chính là anh ấy nhưng lại xua đi vì anh ấy không thể cao lớn như anh được, hơn nữa anh ấy nhìn hiền hơn chứ không lạnh lùng, nghiêm nghị như anh.
Trí Thành thấy xao động, chân tay thấy thừa thãi, lúng túng.
- Đình này, anh...là..
Diệu Đình quay sang nhìn Trí Thành khiến anh bỏ lửng câu nói. Đôi mắt sáng, cứ lấp lánh như sao sa của Diệu Đình nhìn làm cho anh thấy mất bình tĩnh. Anh với tay kéo Diệu Đình đứng vào trong lòng mình.
Diệu Đình đơ người, đứng im trong lòng người đàn ông này mà cảm giác thật ấm áp, thân quen.
- Anh làm sao vậy?
Trí Thành khẽ vuốt tóc Diệu Đình, kéo cô sát hơn vào lòng mình.
- Đình à...là anh đây. Xin lỗi vì đã không về tìm để em phải đi tìm anh vất vả như vậy.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.