Mẹ tôi ngỡ ngàng khi thấy tôi cùng Vũ đứng trước cổng nhà, bà vui đến run lên, lập tức kéo cả hai con vào nhà.
– Linh… cả Vũ nữa, hai đứa vào nhà đi!
– Ba đang làm gì hả mẹ?
– Ba con với anh con cả chiều nay miệt mài ở xưởng, cứ như bị ma việc nhập vào người ấy! Mẹ gọi lúc nãy thấy bảo đang về rồi. Mà ban chiều con nhắn cho mẹ bảo về ăn tối… sao không nói có cả con rể nữa, làm mẹ bất ngờ quá!
Mẹ tôi có chút xúc động, đáy mắt nhìn Vũ ấm áp. Tôi tủm tỉm trả lời mẹ:
– Vợ chồng con phải đi cùng nhau chứ mẹ!
Bĩu nhẹ môi cười tôi bước vào phòng khách, chủ động pha trà mời Vũ. Ánh mắt Vũ dường như lấp lánh ý cười trước câu nói của tôi thì phải. Mẹ tôi mở hộp bánh quy mời anh. Rót xong cho Vũ chén trà tôi thấy mẹ định ra khỏi phòng liền nói:
– Mẹ đang làm gì thế ạ, con vào bếp phụ mẹ với chị Ngân nhé!
– Thôi… bầu bí thế làm gì con, cứ ngồi chơi với Vũ đi con!
– Hihi… ở nhà anh Vũ con chẳng được làm gì buồn hết cả chân tay rồi mẹ ạ, con cứ vào bếp đấy mẹ nhá!
– Thế để chồng con ngồi một mình ở đây à?
Tôi quay lại Vũ cười nói:
– Anh ngồi chờ mấy phút ba với anh trai em về tha hồ có người để anh nói chuyện nhá!
Chẳng chờ Vũ trả lời, tôi liền bước theo mẹ. Mẹ tôi nói nhỏ bên tai tôi:
– Nhìn hai đứa cùng về thế này mẹ mừng lắm… cố gắng mà vun vén cho con có đủ ba đủ mẹ con ạ!
– Con biết mà mẹ… anh Vũ… cũng rất tốt với con. Dù anh ấy không nhớ ra con nhưng con không thể chê gì được mẹ ạ, nếu như anh ấy không gặp tai nạn có khi cũng chỉ tốt được thế này là cùng.
Tôi nói cho mẹ yên lòng chứ sâu thẳm tôi vẫn buồn, vẫn mong Vũ nhớ ra tất cả. Mẹ cười hiền, kéo tôi vào bếp, chỉ vào mấy đù* ếch béo mập còn để trong rổ inox:
– Biết con gái về nên tối nay mẹ làm đù* ếch chiên cho con với cháu mẹ ăn đây!
– Tuyệt! Mẹ là nhất! Nhà anh Vũ không ăn món này, con thèm ૮ɦếƭ luôn ý!
– Thèm thì bảo chồng con mua cho chứ? Trước mẹ bầu hai đứa mẹ thèm gì ba con chiều tất đấy!
Mẹ khuyên nhủ, tôi cười cười không trả lời. Vũ khá khó tính trong khoản ăn uống, lạnh mặn chua cay… anh cấm tiệt tôi, lỡ tôi đòi anh không cho còn mệt hơn, thôi thèm gì về nhà ăn cũng được.
Nghe tiếng mở cổng, tôi đoán ba với anh trai tôi đã về, quả nhiên thấy anh Duy vào bếp hỏi han em gái mấy câu, tiện thể nhón một quả nho trên bàn rồi mới quay ra phòng khách. Một hồi bữa cơm quây quần ấm áp cũng xong, Duy còn mời cả người yêu anh ấy đến ăn tối. Lâu lắm rồi nhà tôi mới vui như vậy, mọi người quan tâm đến nhau là thật lòng chứ không có cảm giác giả tạo như ở nhà Vũ. Vũ cảm nhận được điều này, khuôn mặt đẹp trai của anh bừng sáng trước sự quan tâm của ba mẹ tôi. Tâm trạng tôi cũng nhẹ nhõm như hất đi tảng đá sau buổi gặp mặt này.
Bào thai trong bụng tôi mỗi ngày một lớn, tình cảm tôi dành cho Vũ cũng mỗi lúc một nhiều, cảm tưởng như nếu đêm nào đó anh không về, có khi tôi chẳng ngủ nổi. Việc Vũ quên mất tôi đã không còn là điều gì quan trọng, dù không có được tình cảm quấn quýt như chim ở các cặp đôi yêu rồi cưới nhưng được như hiện tại tôi không còn mong gì hơn nữa.
Tôi đã đến quán cà phê Mimosa làm quản lý. Khách đến quán khá đông, nhân viên trong quán nhanh nhẹn nhiệt tình, dường như bọn họ chẳng để tôi phải động tay việc gì, việc của tôi chỉ cần kiểm tra lại tiền nong sổ sách là được. Tôi làm ban ngày, khi về đến nhà là lúc Vũ đến quán bar, thế nên thời gian gặp nhau không nhiều, không kể những lúc anh bất chợt đến quán cà phê. Khẽ xoa cái bụng đã bước sang tháng thứ tư, cũng là hai tuần kể từ lúc Vũ nói muốn đăng ký kết hôn, tôi dự định sang tuần sau sẽ cùng anh đi làm thủ tục.
Chiều thứ bảy, ngồi tính toán ở quầy thu nhân, tôi hướng mắt nhìn toàn cảnh quán. Lượng khách đến quán vào cuối tuần bao giờ cũng đông hơn mọi ngày. Lúc này Vũ không có mặt ở quán, tôi bỗng nghe có tiếng quát tháo vang lên:
– Quán này làm ăn kiểu gì thế? Sao có con gián trong cốc trà là thế nào?
Tôi giật mình liền bước lại nơi có vị khách to béo tức tối quát lên. Trong cốc trà chanh của anh ta đúng là có con gián thật. Tôi không biết sự thực là thế nào, trước mắt chỉ nói:
– Lâu nay quán chúng tôi luôn cẩn thận, đồ uống khách gọi mới pha, không thể có gián được, liệu có nhầm lẫn gì không?
– Ý cô là sao, chẳng lẽ tôi bỏ gián vào cốc rồi đổ oan cho quán cô à?
Gã ta sấn sổ bước lại gần tôi, đúng lúc vệ sĩ của Vũ ở đâu xuất hiện từ phía sau tôi, anh ta bước lên trước, một tay nắm chặt cổ tay hắn, lực mạnh khiến mặt hắn tái đi. Anh ta gằn giọng:
– Mày định giở trò hạ bệ quán chúng tao à thằng chó?
– A… bỏ… bỏ tay…
Gã nhăn nhó kêu, từ mấy bàn xung quanh, anh em của gã giả khách đến quán lập tức vùng dậy, bàn ghế cốc chén bọn chúng vung hết lên khiến không gian cực kỳ hỗn loạn. Đánh nhau thế này hẳn có liên quan đến quán bar với nhiều mặt tối. Nhóm người của Vũ không phải là những kẻ yếu, cũng không ngại những cảnh thế này, nếu gọi là giang hồ thì hơi quá nhưng chắc chắn chẳng ngán bố con thằng nào. Lúc này các anh em khác của Vũ từ phía cầu thang rầm rập chạy lên, tôi lập tức lùi về nơi an toàn phía sau, tìm cách bấm số điện thoại báo công an.
– Nhờ các anh… đến dẹp giúp chúng tôi… có ẩu đả… trên mười người… địa chỉ…
Công an sao lâu đến quá! Cảnh ẩu đả xô xát diễn ra trước mắt khiến tôi tái dại, cũng hiểu được bao lâu nay Vũ phải đối mặt với những gì khi bước chân vào ngành kinh doanh cạnh tranh khốc liệt này.
Một bàn tay từ phía sau bịt lấy miệng tôi, gã to béo kêu có gián ban nãy kéo tôi lùi về phía sau giơ con dao đe dọa dí vào cổ tôi hô to:
– Tao bắt được con vợ nó rồi! Bảo nó muốn gặp lại vợ thì cứ đến gặp tao!
Tôi ưm ưm muốn gào thét mà không thể, nhóm người của Vũ lúc này không đông bằng bọn chúng, hơn nữa bọn chúng đã tóm lấy tôi làm con tin, chẳng còn cách nào tôi đành chấp nhận lên xe của bọn chúng, miệng tôi bị bịt kín, một hồi lịm đi chẳng biết gì nữa.
Cú đạp vào bụng đau đến thấu gan làm tôi tỉnh lại. Con… con tôi? Tôi cuống cuồng vội cong người ôm bụng lùi lại, lắc lắc đầu. Không… đừng… đừng đạp vào bụng tôi!
– Mày mang thai con thằng Vũ phải không? Được, được lắm!
Tôi chỉ biết căm hờn nhìn bọn chúng, lắc lắc đầu.
– Còn chối à? Tao không bao giờ bắt oan! Nó sắp đến đây rồi, nhưng có đến cũng là vô ích, thứ bọn tao muốn là con nó phải ૮ɦếƭ! Tao muốn nó phải chịu nỗi đau như tao phải chịu! Quán bar của tao bị cảnh sát sờ gáy, cấm hoạt động kinh doanh đã hai tháng nay, vợ tao Pa' thai bỏ nhà theo trai, con tao mất rồi, nó đáng bị như tao!
Không… tôi không muốn… không muốn những cú đạp căm hờn đạp lên bụng tôi. Tôi co người nhưng không sao thoát khỏi những bàn chân lực lưỡng. Máu tôi chảy ướt quần… con… con ơi! Không! Nước mắt tôi rơi trong cơn tuyệt vọng, trong cơn đau đớn chẳng biết lại chìm vào vô thức từ lúc nào…
Khi tôi lơ mơ mở mắt, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi. Vũ ngồi bên cạnh tôi, nhận ra tôi tỉnh lại, anh nắm lấy tay tôi xoa nhẹ, đáy mắt hiện lên vẻ thương xót xen lẫn áy náy.
– Linh… xin lỗi… tôi đến muộn.
– Con… con còn không anh?
Tôi chỉ biết mấp máy môi hỏi Vũ một điều mà dường như câu trả lời đã quá rõ ràng, trong lòng vẫn cứ mong vào điều kỳ diệu. Vũ nghẹn giọng:
– Các bác sĩ đã lấy nó ra trong lúc cô hôn mê.
KHÔNG! Tôi muốn dùng toàn bộ sức lực để lao đi, để tìm con tôi… Lúc này… tôi như kẻ điên giật hết dây dợ trên người, chưa bước được nổi một bước Vũ đã ôm choàng lấy tôi vào lòng.
– Bình tĩnh đi, cô còn sống là tốt rồi.
– Con tôi! Tôi phải đi tìm nó! Con tôi chưa ૮ɦếƭ! Các người nói dối! Các người giấu con tôi ở đâu? Ở ĐÂU?
Nước mắt tôi chảy như thác lũ, tôi gào thét bằng tất cả sức lực. Vũ vẫn ôm siết lấy tôi trong cơn điên cuồng cùng cực. Tôi điên dại gào khóc, cầu mong có được một tia hi vọng vào một điều không bao giờ xảy đến. Làm sao con tôi có thể trở lại là một bào thai đang từng ngày lớn lên trong bụng tôi được nữa? Con tôi… nó còn chưa có đủ hình hài đã phải từ bỏ thế giới này… tất cả là vì… là vì điều gì? Tôi dùng sức lực yếu ớt đấm đập điên cuồng vào người Vũ. Tôi hận anh, hận anh lựa chọn con đường đầy rẫy những kẻ khốn nạn để rồi khiến mẹ con tôi phải xa nhau! Tại sao… tại sao anh lại gây thù chuốc oán với quá nhiều người như vậy, để rồi tất cả khổ sở đổ lên đầu đứa con bé bỏng còn chưa một lần được nhìn ánh sáng?
Vũ cứ vậy đứng im chịu trận. Đánh anh một hồi, sức tôi chẳng có bao nhiêu chắc anh cũng chẳng thấy đau, chỉ có tôi là sức cùng lực kiệt lịm đi. Lần thứ hai khi tôi tỉnh dậy, người tôi thấy đầu tiên không phải Vũ mà là… bà Thanh. Bà ta từ ngoài cửa xông vào, mặt mũi đỏ một màu. Bà ta muốn chửi tôi là sao chổi nữa phải không? Bà ta đúng rồi đấy, tôi chính là sao chổi, là kẻ hại cháu bà ta khi không biết bảo vệ chính mình. Khuôn mặt đầy vẻ tức giận bà ta lao đến, kéo giật tôi lôi xềnh xệch khỏi giường bệnh, một bạt tai bà ta giáng thẳng lên má tôi, gào to:
– Con khốn nạn! Mày lăng loàn ở đâu, có thai với thằng nào mà bắt con tao đổ vỏ hả Linh?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.