Mở cửa phòng đi vào, ngồi ngay ngắn trên giường Gia Hân vẫn chưa vơi được cơn bực khi vừa nói chuyện với Minh Thành lúc dưới nhà nên trong miệng Gia Hân vẫn liên tục chửi lẩm bẩm mãi
-Người gì đâu mà cái mỏ còn hơn mấy bà bán hàng cá ngoài chợ. Chẳng biết là đàn ông hay đàn bà mà vậy nữa.
Cô lẩm bẩm nói vậy đó thế mà xui xui sao lại lọt vào tai Minh Thành anh ta vừa bước vào phòng thì đã nhìn cô mỉa mai đáp trả lại cô ngay.
-- Tôi với cô đều là phụ nữ cả đấy nhé.Cô bị mất trí nhớ hay lãng tai mà tôi mới nói hôm qua hôm nay cô đã quên rồi.
-Anh…!
-Sao không nói được gì nữa à? Thay vì tức giận tôi thì đi ngủ sớm cho đẹp da đi bà thím.
Minh Thành vừa nói vừa cười đểu, rồi thong dong đi tới mở tủ quần áo lấy ra trong đó một chiếc đầm ngủ và bước đi ngay vào phòng tắm. Thái độ đó khiến cơn giận trong lòng Gia Hân càng cháy bùng lên cô nghiến răng nghiến lợi mà luôn miệng nhìn theo bóng lưng ấy mà trù dập.
-Tên đáng ghé! Tôi nguyền rủa anh suốt đời không bao giờ đứng đá...i được nữa, à không anh suốt đời không có được đứa con nào nghe chưa!..để thôi tội đứa bé có người cha không ra gì như anh...
Gia Hân đang chán ghét Minh Thành nên sẵn đang gây nhau cô luôn miệng chửi ngon miệng. Có ngờ đâu người trong phòng tắm chẳng phản ứng mà đúng lúc Bà Hà lại đi vào. Nghe Gia Hân chửi mấy lời nguyền rủa bà Hà khó chịu ra mặt ngay, bà giương đôi mắt to nhìn cô không mấy hài lòng rồi lớn tiếng quát
-Cô đủ rồi nhé. Cô mở miệng trù ẻo chồng cô như thế mà cô nghe được à?
Gia Hân giật mình quay lại, trông thấy bà Hà mặt cô liền biến sắt. Ôi là trời lần này thì cô gặp nguy rồi, cứ nghĩ bà đã ngủ có ngờ đâu bà lại nghe được. Chuyện này mà xử xự không khéo có khi cô lại bị đuổi ngay ra đường mất.
Gia Hân lật đật phóng nhanh xuống giường, đứng đối diện bà Hà mặt biến sắc không còn một giọt máu, vừa lo lắng trong lòng định bụng cố suy nghĩ lý do gì thật chính đáng để trả lời cho bà mát dạ.
Ấy vậy mà khi chưa kịp nói câu nào để giải thích thì tự dưng một màn sốc óc hiện ra trước mặt Gia Hân làm cho cô lập tức á khẩu và đứng hình luôn. Những lời đang định giải thích cũng bỗng chốc tuột xuống cổ họng mà nghẹn lại.
Không chỉ riêng với Gia Hân mà lúc này mẹ của Minh Thành vừa trông thấy Minh Thành trong phòng tắm bước ra thì bà cũng đã không kìm nén được tức đến độ rung cả người.
Chỉ tay về phía Minh Thành, bà Hà lắp bắp nói
-Minh Thành con...con làm cái quái gì như vầy đây hả? Con…. Con muốn mẹ tức ૮ɦếƭ con mới chịu đứng không.?thay ra .. thay ra ngay cho mẹ? nhanh lên!
Tôi nhìn Minh Thành rồi nhìn qua bà Hà, hai mẹ con họ lúc này đối lập hoàn toàn? Kẻ bình thản chẳng núng nao sợ hãi, người thì lo lắng ngỡ ngàng đến bất an khiến cho Gia Hân vừa buồn cười lại vừa thương, nhưng thật sự nhìn Minh Thành lúc này Gia Hân không nhịn cười được.Khuôn miệng cô cứ tủm ta tủm tỉm rồi cố gồng người lại để không phải phụt ra mà cười. Vô tình khỏi cần giải thích với bà Hà mà Gia Hân đã có được người đỡ đạn thay.
"Minh Thành ơi là Minh Thành lần này cưng ૮ɦếƭ thay cho chị rồi. Đáng đời cưng nha! "
Minh Thành đứng đó trên người mặc một cái váy cổ tròn màu vàng, tóc tai vừa gội nên vẫn còn ướt và rủ xuống che đi vầng trán rộng.Đỉnh điểm là anh ta đang phớt lờ lời mẹ mình và còn cố ung dung đánh thêm một tý son màu đỏ cam lên môi nữa chứ. Trông Minh Thành lúc này, phải nói không khác chi những nhân vật phản xuyến trong mấy tuồng cải lương vậy đó.
Còn bà Hà phải nói từ lúc bắt gặp Minh Thành từ phòng tắm đi ra gương mặt bà càng lúc càng xám xịt, Gia Hân để ý bà tức lắm thì phải,cả cơ thể bà giận rung tới mức đứng không vững cô phải đi tới đỡ bà ngồi xuống giường cho khỏi ngã.
Bạn đang đọc truyện tại website
Novel79 - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Ấy vậy mà Minh Thành vẫn rất chi là bình tỉnh ,anh ta đi lại ngồi đối diện với mẹ mình,trả lời với bà một cách rất thẳng thắn
-Mẹ không cần phải làm ra thái độ như thế, con nghĩ mẹ đã biết trước được ngày hôm nay rồi mà, phản ứng như vậy chỉ làm mẹ thêm mệt thôi.
Bà Hà thở mạnh cố nói với Minh Thành
-Nhưng mà mẹ không tin, con nói xem trước đây con…
-Mẹ đừng nhắc đến từ trước đây nữa. Bây giờ là hiện tại. Quá khứ cho nó qua đi mẹ.Còn nữa con nói cho mẹ biết từ lâu con đã đã nói bao nhiêu lần rồi mà mẹ vẫn chưa hiểu à? Công việc mẹ giao cho con ok dù con không muốn nhưng con vẫn cố gắng làm tốt cho mẹ yên lòng.Nhưng chuyện cá nhân của con ,con đã nói và thừa nhận với mẹ rất rõ ràng rồi là con thích con trai vì giới tính thật của con là con gái, con là con gái mẹ hiểu chưa?Tại sao mẹ còn bày trò tìm cô ta về đây cho con. Hay mẹ muốn nửa đêm con và cô ta cùng nhau giành lấy cái chăn để đắp, hay đi sâu vào hơn nửa là con và cô ta cùng mặc chung một bộ váy mẹ mới hài lòng.
Ban đầu Minh Thành đáp lời mẹ mình rất nhỏ nhẹ nhưng càng về sau hình như anh ta mất bình tĩnh hay sao đó nên càng lúc càng lớn giọng khiến cho bầu tâm trạng mỗi người trong phòng mỗi lúc càng căng thẳng thêm.
Gia Hân ngồi bên cạnh, nghe Minh Thành nói xong cô cũng chẳng hiểu hết là ai sai ai đúng, nhưng dường như Minh Thành trong chuyện này có điều gì đó đau khổ lắm mà anh ta không thể nói toẹt ra.
Cứ nghĩ bà Hà nghe xong chắc chắn sẽ im lặng mà không nói gì đến Minh Thành nữa nhưng Gia Hân chợt bất ngờ vô cùng khi mà bà không những không im, mà ngược lại càng nghe bà lại càng tức giận hơn rất nhiều.
Bà Hà dùng hết lực đập mạnh bàn tay mình xuống cái giường rồi lớn giọng nói lại
-Con nói cho mẹ nghe có đúng thật là con muốn làm con gái không? Hay từ ngày con Thảo nó đi nên nên cứ luyến tiếc nó mà tìm cách bày trò sau lưng mẹ hả Minh Thành. Con muốn khi mẹ ૮ɦếƭ xuống âm phủ không dám nhìn mặt ba con con mới vừa lòng có đúng không hả?
Bà Hà dứt lời cũng là lúc Gia Hân thấy bà bật khóc nức nở. Còn Minh Thành chỉ ngồi im chau mày.Còn Gia Hân lần này cô thấy cuộc nói chuyện của họ càng lúc hình như lại càng thêm rối thì phải.
" Ban đầu theo Gia Hân được biết thì chuyện chỉ có xoay quanh là Minh Thành bị biến đổi giới tính. Anh không thích con gái và quan hệ đồng loại thôi nên bà Hà mới cưới cô cho anh để cố cứu vãn tình hình .Nhưng còn bây giờ hai mẹ con nhà Minh Thành lại nói anh ta ngày trước đã quen một người con gái khác và vì cô ta ra đi nên Minh Thành mới thành ra như thế này đây?Mọi chuyện cứ rối như tơ,và càng nghe thì càng lúc Gia Hân cô giống như kẻ thứ ba chen vào tình cảm của Minh Thành vậy đó. Lúc đầu cứ tưởng cô dỡ chiêu trò lừa được mẹ Minh Thành là cô giỏi. Nhưng càng cuốn vào sự việc Gia Hân càng bị rối giống kiểu cô đang bị mẹ con họ dắt mũi dẫn đi vậy đó.
Nghĩ tới lại có chút hậm hực, nhưng trong tình cảnh này Gia Hân đành mặc định lựa chọn sự im lặng để theo dõi tình hình, vì dù gì đi nữa cô ở cũng được mấy ngày rồi thôi thì đành giả mù giả điếc để xong việc cô còn hưởng lợi thôi. Mặc kệ Minh Thành có cong hay thẳng cô không cần muốn biết chi nữa để cho nhọc lòng mình.
Minh Thành nghe mẹ mình nhắc tới người con gái anh thương bất chợt anh liền nổi cáu lên. Nhìn thẳng vào mắt bà Hà trong giọng nói Minh Thành có nhiều phần bực bội
-Con đã nói với mẹ thế nào hả,là mẹ đừng có nhắc tới Hương Thảo nữa mà mẹ không nghe à?Đó là sai lầm ngày trước và bây giờ con đính chính là con không thích con gái nữa mẹ hiểu chưa?. Nếu mẹ muốn có cháu để có phần tranh giành với mấy chú mấy bác ở quê thì con sẽ chi tiền để mẹ đưa Gia Hân đi cấy *** của con rồi cô ấy sinh cho mẹ. Chứ tuyệt đối đừng làm khó con. Đừng bắt con quan hệ với phụ nữ nữa…Giờ thì mẹ về phòng nghỉ đi cho con đi ngủ?
Minh Thành thể hiện sự bức xúc khiến cho bà Hà chẳng nói được câu nào bà chỉ biết buồn bã tức giận rồi đứng bật dậy đi thẳng một mạch ra khỏi phòng, đâu đó trong đôi mắt bà ấy ẩn chứa nhiều tia phức tạp ,có cả sự đau lòng,và sự ăn năn chuyện gì đó mà bà không thể lên tiếng để nói rõ cho Minh Thành nghe được.
…
CẠCH
Cánh cửa phòng đóng lại lạnh lùng. Trông thấy Gia Hân vẫn đang ngồi im nhìn mình Minh Thành khẽ thở dài dịu giọng lên tiếng hỏi
-Khuya rồi cô không buồn ngủ à?
Gia Hân nghe hỏi cô liền nhìn chăm chăm Minh Thành, cô lên tiếng trả lời nhưng trong câu trả lời lại xen lẫn chút hoài nghi.
-Anh nói vậy không sợ mẹ anh buồn à? tôi nghỉ dù giới tính anh thế nào đi nữa anh cũng đừng nên nói thẳng thế chứ, dù sao đối với người làm mẹ con mình có khiếm khuyết gì đó bà đã đủ đau khổ rồi.
Minh Thành cau mày đáp lại
-Cô đang đồng cảm cho mẹ tôi à? Vậy thì tôi cũng nói cho cô biết luôn là mẹ tôi cũng chẳng phải là người đơn giản đâu. Dân kinh doanh thì đầu óc của mẹ tôi thông minh hơn cô rất nhiều lần và bà cũng chẳng dễ gì mà đau khổ đâu nên cô không cần thương hại mẹ tôi. Tốt nhất cô nên chuẩn bị tâm lý tốt cho mình là được.
-Anh ? đúng là nói chuyện với anh tôi thà nói chuyện với đầu gối sướng hơn mà?
-Vậy thì cô tốt nhất đừng nên nói nữa. Khuya rồi ngủ đi. thức khuya không tốt cho sức khỏe và làm cho da xấu đi đó. Có thắc mắc gì mai chúng ta ngồi bàn bạc tiếp nhé.
-Ừ.Thôi anh không muốn nói thì tôi chẳng làm phiền nữa. Khuya rồi anh cũng ngủ đi.
-Ừ, cô ngủ ngon.
Nói xong Minh Thành đi tới, nằm nép một bên giường rồi xoay lưng về phía Gia Hân từ từ thở đều còn Gia Hân thì vẫn còn ngồi bên cạnh giường,cô cứ thao thức mãi mà chẳng buồn ngủ được nên cứ thế, lẩy chiếc gối đặt lên cạnh giường và tựa lưng vào đó rồi cố gom từng chi tiết nhỏ nhặt chắp vá lại, cố thủ trong đầu nghĩ ra một kế hoạch mới để moi tiền của bà Hà tiếp nữa.
Nghĩ ngợi đã ổn thỏa, lập tức khuôn miệng Gia Hân nhếch môi cười thoải mái sẵn tiện cô cũng ngó qua xem tình hình Minh thành ra sao. Thấy Minh Thành đã nằm im, Gia Hân cố đợi tầm hơn nữa tiếng nữa để Minh Thành ngủ thật say.
Sau khi thấy đã ổn cô mới thở phào đắc ý mà nhanh chân bước ngay xuống giường rồi liền rón rén mở cửa phòng đi xuống để gặp bà Hà bàn công việc.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.