Chương 21

Lấy Chồng Gay

Ngọc Thỏ 19/07/2024 02:04:09

Cho đến khi ngồi yên vị trên xe taxi rồi, Gia Hân mới ngừng khóc. Chú tài xế chạy đi, ngó qua gương chiếu hậu thấy hai mắt cô sưng húp, vì đặc thù công việc của mình nên ngay lập tức chú đã đoán được chắc chắn là cô có chuyện buồn, thế nên chú không hỏi ngay là cô đi đâu mà chú chạy quanh Sài Gòn một đoạn cho đến khi thấy cô bình tĩnh rồi chú mới cất giọng hỏi
-Con gái con muốn đi đâu đây?
Thoáng nghe câu hỏi của chú? Bất giác Gia Hân ngẩng mặt lên, cô nhìn quanh thành phố mới tá hoả ra là hiện tại cô cũng chẳng biết định đi đâu nửa. Vì cô có nhà đâu mà về
Thấy Gia Hân vẫn im lặng chẳng trả lời,chú tài xế lại hỏi cô lần nửa
-Con muốn đi đâu phải nói để chú biết đường mà chở đi chứ?
Ngay lập tức Gia Hân vô thức trả lời
-Chú chở con ra Vũng Tàu đi. Tới chợ thì cho con dừng lại.
Chú tài xế nghe thế liền nhìn Gia Hân qua gương chiếu hậu chú hỏi lại
-Sau con không ra bến mà đi xe khách. Đi taxi tốn tiền lắm đấy.
Gia Hân mỉm cười buồn hỏi chú
-Đây ra đó bao nhiêu mà mắc hả chú?
Chú trả lời thật nhanh
-Tầm một triệu đó con.
Gia Hân nhìn chú biết là giá đó quá cao? Biết là cô bị chú chặt đẹp rồi. Nhưng lỡ leo lên xe rồi nên cô đành kệ. Nhanh chóng Gia Hân mở ngăn kéo balo ra, rút trong đó hai tờ năm trăm ngàn mới cóng đưa về phía chú . Cô nói
-Dạ đây là tiền con gửi chú cứ yên tâm chở con ra đó đi.
Chú tài xế nhận tiền Gia Hân xong, gương mặt phút chốc tươi hẳn ra rồi chẳng nói gì nửa, sau đó láy xe đi tiếp.
Gia Hân cũng liền nhắm chặt mắt lại thả hồn vào những cơn gió thoáng qua để xoa dịu nỗi lòng đang cuộc trào cơn sóng dữ trong cô.
Ngồi xe hơn hai tiếng,cuối cùng cũng đến chợ Vũng Tàu..
Lúc này chú taxi dừng xe lại bên lề đường chú hỏi Gia Hân nhà ở đâu chú chở tới luôn, nhưng Gia Hân liền lắc đầu từ chối và cô xuống xe, vì hiện tại Gia Hân cũng chưa biết mình đang định đi đâu nửa.
Đi vòng khu vực chợ, Gia Hân ghé quán ăn một dĩa cơm lót dạ sau đó cô dò hỏi những người xung quanh để tìm nhà trọ. May sau gặp một cô tốt bụng, cũng là chủ nhà trọ, thế là cô dẫn Gia Hân theo cô.
Đứng trước mặt là khu nhà trọ rất lớn, dường như mới xây xong nên nhìn mới và sạch lắm, nhà trọ thì rộng rãi,thoải mái. nhưng giá hơi cao..Nhưng nhìn quanh khu này an ninh khá tốt, lại gần chợ nên sau phút đắn đo cuối cùng Gia Hân đành quyết định thuê luôn.
Cả buổi trưa Gia Hân nhận phòng và dọn dẹp mọi thứ, sau khi xong và nhìn lại cũng đã xế chiều. Tự dưng Gia Hân có điện thoại. Cô cầm máy lên nhìn, trên màn hình hiển thị là số điện thoại của Minh Thành gọi tới.
Đoán chắc anh ta đã về nhà, không thấy cô đâu nên gọi tìm đó mà. Nhìn số điện thoại, tiếng chuông vang dài thôi thúc, Gia Hân chỉ lạnh lùng tắt nguồn rồi tháo sim cất đi luôn. Cô nghĩ ngày hôm nay cô đã chọn cách trốn đi rồi, chọn cách không liên quan họ rồi thì cô cũng không muốn dính liếu thêm chi nửa.
Ở nhà trọ qua một ngày thì Gia Hân bắt đầu đi xin việc. Dù cô vẫn còn đang có tiền nhưng ăn mãi cũng sẽ hết. Lại vừa mới có thai, bụng còn bé nên cô quyết tâm đi làm hơn. Làm được thời gian nào đối với Gia Hân sẽ đỡ thời gian đó.
Ngày đầu tiên đi tìm việc, dường như ông trời quá ưu ái cho riêng Gia Hân nên cô đi ra khỏi phòng trọ một đoạn là thấy ngay quán phở trước mặt đang dán bảng tuyển người, Gia Hân mừng rỡ nhanh chóng đi vào quán xin việc ngay, và trong lúc xin việc Gia Hân cũng thật thà kể cho chị chủ nghe tình hình hiện tại rằng mình có thai nếu chị chủ nhận cô sẽ đi làm liền, còn không thì thôi vậy, bởi Gia Hân bây giờ cô không muốn mình sống gian dối như ngày xưa nữa.
Và cũng vì tính thật thà này mà chị chủ quán ưng bụng. Ngay lập tức chị gật đầu và nhận Gia Hân vào làm và phân chia công việc chỉ dọn dẹp, rữa bát và nhặt rau thôi. Còn công việc chạy bàn đã có nam làm rồi. Công việc khá đơn giản, nói chung chị chủ khá là ưu ái chỉ cho Gia Hân làm việc rất nhẹ nhàng…
////////
Những ngày đầu tiên đi làm, do ngồi nhiều nên tối về đến phòng trọ là Gia Hân đau ê ẩm cả lưng, tối ngủ nhức mỏi khó chịu lắm, lại thêm việc bị ngén do thai hành nhưng Gia Hân vẫn cố dặn lòng để mà chịu đựng. Dù mệt mỏi nhưng Gia Hân không hề nghỉ một buổi làm nào. Vì Gia Hân biết ngày hôm nay và trở về sau cô chỉ có thể tự mình giúp mình mà thôi.
Rồi những đêm vắng, nằm trong phòng trọn đơn độc xung quanh bốn bức tường, ban ngày thì gồng mình mạnh mẽ, ban đêm Gia Hân lại gậm nhấm nỗi tê tái cô đơn trong lòng,
Không nhớ thì thôi , nhớ rồi lại tủi. Gia Hân lại nhớ tới Thành...biết rằng anh ta chẳng nhớ cô đâu, nhưng cô vẫn không thể quên được những ký ức đau lòng, những lời hắt hủi vô tâm, cả những ân tình thoáng qua thế mà cả một thời gian dài Gia Hân vẫn ghi nhớ...Cũng bởi yếu lòng thế đó nên ngày nào sáng đi làm đôi mắt Gia Hân cũng sưng húp cả lên.
-------
Rồi ngày dài tháng rộng trôi qua , thấm thoắt cái thai trong bụng Gia Hân càng lớn dần, công việc cũng vì thế mà vất vã và áp lực hơn đối với cô. Làm nhiều,ngồi nhiều là tối về bụng cô cứ trằn xuống khó chịu. lại hay đau nửa.
Có khi đau quá sợ em bé có chuyện, Gia Hân lại phải lóc cốc một mình đi khám, cũng may bé con vẫn khoẻ mạnh. Thế là Gia Hân lại an tâm mà tiếp tục công việc của mình..
Rồi thì cũng tới ngày trở dạ. Buổi sáng Gia Hân vào quán làm như thường ngày. Cô đang ngồi nhặt mấy cọng rau ngò thì tự dưng dưới bụng cô thốn lên mấy lần rồi đau âm ỉ. Cứ nghĩ chắc vẫn như mẩy lần trước nên Gia Hân cứ an tâm ngồi nhặt tiếp, đau quá thì lại lấy tay xoa bụng cho bớt đau
Nhưng không những cơn đau không thuyên giảm mà mỗi giây trôi qua trong bụng Gia hân lại đau thúc lên liên tục. Cô cầm cự không nổi bất giác hai tay ôm chặt lấy bụng mà kêu lên
-Đau quá. Chị Tâm ơi cứu em?
Chỉ chủ quán đứng trong bếp nghe tiếng Gia Hân chị liền ngó ra. Thấy cô ôm bụng nhăn nhó chị Tâm hốt hoảng chạy ra đỡ lấy cô, chị lính quýnh hỏi
-Gia Hân em bị sao vậy hả?
Gia Hân đau đến xanh mặt cố bấu lấy tay chị Tâm mà thều thào
-Em...em đau bụng quá chị ơi?
Chị Tâm thấy cô nhăn nhó, chị cũng nhăn mặt theo rồi vuốt mồ hôi trên trán Gia Hân. Chị nói
-Hay là em sắp sinh? Em đủ tháng chưa?
-Dạ em tính cũng gần rồi chị? Đau quá...đau quá chị ơi.
-Em ráng đi...chắc sinh đó, để chị gọi người phụ đưa em vào viện.
Thế là chị Tâm lớn tiếng gọi, mấy người làm phụ trong quán đều xúm lại đưa Gia Hân ra xe đi viện. Chị Tâm cũng rất nhiệt tình nên chị bỏ quán và đi theo Gia Hân vào viện rồi giúp cô lo giấy tờ và những gì cần thiết để Gia Hân sinh em bé.
Gia Hân nhập viện trong tình trạng cổ *** đã mở gần hết nên bác sĩ cho cô vào luôn trong phòng sinh. Và nữa tiếng sau một bé trai kháu khỉnh ra đời. Gia Hân mỉm cười nhìn con trai trong hạnh phúc. Cô gọi con là bé Gấu. Tên khai sinh của con là Thành Nam.
Thời gian đó may có chị Tâm giúp đỡ nhiệt tình. Nên mẹ con của Gia Hân được bình an mà vượt qua những tháng ngày khó khăn trước mắt.
-----------
Thấm thoát thời gian thoai đưa, năm năm dài trôi qua nơi xứ lạ. Bé Gấu ngày một lớn khôn. Gia Hân cho Gấu vào học ở trường tư, và cô vẫn tiếp tục làm cho trong quán phở của chị Tâm.
Nhưng công víệc của Gia Hân bây giờ không phải rửa bát lau dọn như ngày trước nữa, vì chị Tâm đã nâng cấp quán lại rộng lớn hơn, và chị đã đặt trọn niềm tin tưởng nên đưa luôn công thức nấu phở gia truyền của gia đình chị dạy lại cho Gia Hân để cô tự đứng bếp nấu phở thay chị luôn rồi.
Và thời gian cũng nhờ chủ thương, anh em trong quán giúp đỡ mà công việc Gia Hân làm rất ổn lại chỉ đứng nấu phở nên cô cũng được về sớm hơn những người còn lại. Buổi sáng Gia Hân đưa Gấu đi học, buổi chiều muộn cô rước con về lại quán chơi tới khi tối hết giờ cô mới dẫn Gấu về phòng trọ với mình.
Tuy công việc cực mà vui, trộm vía Gấu con mủm mỉm ,lanh lợi nên anh em trong quán cưng lắm, thấy thằng bé về là tranh nhau bế lúc vắng khách ,mà Gấu củng dễ nên cũng đỡ quấn mẹ. Bởi thế mà Gia Hân cũng đỡ vất vã hơn.
Hai mẹ con cô sống với nhau vui vẻ nhờ tình yêu thương đùm bọc của những người xa lạ,bình yên kéo dài như thế cho đến một ngày.
//////
Hôm đó tầm 5h chiều , Gia Hân vừa rước Gấu về, đặt con ngồi trên ghế cho con coi điện thoại rồi Gia Hân mới quay sang chuẩn bị nấu phở thì bên ngoài bất ngờ cô nghe có tiếng ồn ào hình như là rất nhiều người đang đi vào quán . Tiếp theo đó một em trai phục vụ đi vào gương mặt phấn khởi nói gấp với Gia Hân
-Chị trúng mánh rồi, làm liền hai mươi tô phở đặt biệt nha chị, hai tô tái nạm, hai hủ tiếu đừng để bánh phở .1tô...2tô … Mà thôi nhiều quá chị đọc trong đây mà làm nha.
Thế rồi nhận tờ ghi chú Gia Hân bắt tay vào làm, mấy đứa khác thấy cô làm không kịp nên cũng nhào vô phụ. Đến lúc làm xong, Gia Hân cũng vội phụ bưng ra với mọi người vì sợ khách đợi.
Ở bên ngoài quán lúc này đông lắm, Gia Hân nhìn qua cô đoán họ hình như đi bàn vụ làm ăn gì đó…
Rồi Gia Hân đặt hai tô phở xuống bàn, sau đó cô đi vào định lại nựng Gấu xíu cho con đỡ sợ khi thấy nhiều người nhưng khi Gia Hân vừa ngồi cạnh Gấu thì đột nhiên cô giật mình khi nghe một người trong số đó cất giọng gọi tiếng lớn
-Anh Thành lại đây ngồi nè. Anh ăn gì kêu luôn đi anh.
Một cái tên quen thuộc mà suốt từng ấy năm Gia Hân mới nghe lại, cô sửng người vội ngước lên xem thử. Hi vọng là chỉ trùng hợp tên trùng tên và không như những gì cô đang nghĩ.
Nhưng có ngờ đây giây phút này từ bên ngoài người đàn ông mặc vest đen đi vào, dù trời đã bắt đầu sập tối, những ánh đèn tuy sáng nhưng chói mắt ,nhưng Gia Hân thấy hình dáng người đàn ông ấy rất nổi trội, gương mặt lạnh lùng đó quen thuộc đến mức dù trong từng ấy năm trôi qua, dẫu những thứ khác có thay đổi thì người đó vẫn không thể lẩn đi đâu được. Là Thành. Minh Thành mà năm năm trước trái tim Gia Hân đã vì người này mà siêu lòng? Cũng vì người này mà cô phải chạy trốn đi khỏi nơi mà cô đã sinh ra. Giờ phút này gặp lại Gia Hân thầm tự hỏi ? Tại sao khi cô đã quên và có cuộc sống ổn định thì anh lại tới nơi này?
Minh Thành bước vào, ánh mắt anh vô thức dừng lại nơi Gia Hân. Đôi mắt cau lại đầy bấy ngờ, nhưng rồi sau mấy giây anh lại tỏ ra rất bình thường, gương mặt lạnh đi như chẳng thấy có chuyện gì. Bình thản ngồi xuống bàn cùng những người kia rồi gọi món ăn.
….
Đúng lúc này khách lại vào tiếp nên Gia Hân cũng nhanh chóng đi vào trong nấu phở. Tuy rằng gặp lại Minh Thành, cô có bất ngờ, nhưng thấy thái độ từ lúc vào quán vẫn lạnh lùng, chẳng thèm ngó ngàng gì tới Gia Hân nữa nên cô cũng an tâm mà bỏ qua sự có mặt của Minh Thành luôn xem như Minh Thành là người khách bình thường như mọi người khác rồi cô tiếp tục công việc của mình.
Họ ăn uống và bàn công việc tầm 8 giờ tối là ra về hết. Tuy không nhìn trực diện nhưng Gia Hân vẫn không khỏi tò mò, khi rãnh cô lại len lén nhìn Minh Thành qua lớp kính nhỏ.
Cho tới khi Minh Thành rời đi cùng những người kia, trong lòng cô như chợt nặng trĩu, có chút luyến tiếc nào đó khi cô nhìn sang bé Gấu đang ngồi chơi phía trước mặt. Bỗng chốc cô thấy thương con nhiều hơn. Cô thì sao cũng được nhưng Gấu sinh ra đã chịu nhiều thiệt thòi, Nay gặp ba mà cũng chẳng thể được ba nhìn nhận... Nếu giá như….Giá như...
Gia Hân lặng lẽ chôn giấu nỗi bận lòng rồi làm tiếp công việc,đến đúng 9h cô mới được về.
Bế Gấu trên tay, Gia Hân bước ra khỏi quán trời đã khuya hẳn. Nhưng xe cộ tầm giờ này lại rất đông.
Họ chạy lấn cả sang lề đường giành cho người đi bộ.
Cô cứ thế bế con cẩn thận định đi qua đường để về phòng trọ, ánh đèn vàng soi sáng bước chân nặng trĩu của cô. Hôm nay vẫn như mọi ngày nhưng sao lòng Gia Hân lại trống rỗng, cứ nhìn bé Gấu cười nói, Gia Hân lại chợt ngỡ ngàng khi thấy Gấu rất giống Minh Thành nên vô thức khi Gia Hân bước sang đường, tiếng còi xe P0'p ting ting inh ỏi nhưng cô vẫn không để tâm đến.
Két….
Chiếc xe đằng sau lao đến và thắng lại gấp, cảnh tượng kinh hoàng lao đến gần khiến những suy nghĩ trong đầu Gia Hân chợt bừng tỉnh. 

Novel79, 19/07/2024 02:04:09

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện