Gia Hân mạnh miệng nói ra thế thôi. Nhưng nói rồi cô lại gục đầu mà bật lên tiếng khóc dù cho cô thừa biết lúc này cô có yếu đuối cũng chẳng ai xem, hoặc vốn dĩ họ chưa từng có tình ý gì với cô sẽ khinh bỉ nhiều hơn nữa hoặc họ sẽ ban cho cô chút tình thương hại mà thôi, dù biết là thế đó nhưng sau nước mắt cô vẫn rơi mà chẳng thể kiểm soát được.
Cứ giọt này vừa rơi xuống là giọt kia đã đong đầy và chực trào nơi khoé mắt đỏ ngầu sưng húp kia rồi. Dù cho Gia Hân đã cố đưa tay lên lau đi nước mắt đến độ đôi mắt đỏ rát lên nhưng vẫn chẳng thể nào kìm được. Cứ nấc mãi trong sự tủi thân, cái cảm giác sống giữa những người xa lạ không có tình thương nó khiến cho Gia Hân cô đơn lắm, vì cô đã từng trải qua những tháng ngày đó rồi. Đã từng phải cố quên đi dặn lòng mình thật mạnh mẽ nhưng tự dưng bây giờ thấy mình chơi vơi lạc lõng một lần nữa ký ức đang ngủ yên lại ùa về, vô thức cô chỉ biết khóc để cho nhẹ lòng thôi.
.
Rồi thì khi Gia Hân nói dứt lời. Bên này bà Hà thấy cô đau lòng bà thương lắm, bà không nghĩ Minh Thành con trai bà lại ngu ngốc hết lần này đến lần khác khi mà không nhận ra cái dã tâm của Hương Thảo. Mấy năm về trước đã có lần bà nhìn thấy cô ta cứ lén lút với anh chồng bà bí mật đem chuyện công ty truyền ra ngoài bị bà phát hiện, bà đã cảnh báo và đưa cho cô ta một số tiền lớn để rời khỏi công ty rời khỏi Minh Thành rồi, cũng đã nói cho Minh Thành biết về dã tâm của Hương Thảo. Thế mà con trai bà vẫn cứ bị u mê không lối thoát. Trên thương trường Minh Thành quyết đoán để giữ vững công ty bao năm nhưng bà không ngờ vì một nhan sắc tầm thường đầy dã tâm Minh Thành lại cứ ngu ngục mãi như vậy.
Thật sự bà quá thất vọng với thằng con này rồi.
Nhìn Gia Hân hai mắt nhòe đi, cánh mũi đỏ ửng, bà thương cô lắm, vốn dĩ từ lâu bà đã cho người điều tra lai lịch của Gia Hân, biết cô từng nói dối bà rất nhiều lần, nhưng trong quá trình sống chung nhà, bà nhận ra Gia Hân không phải là người xấu, có lẽ cô xấu tính cũng do hoàn cảnh đưa đẩy nên bà tin chắc chắn bà sẽ thay đổi được.
Liếc về phía Minh Thành, bà chỉ thở dài rồi quay sang đưa về phía Gia Hân một tấm khăn giấy . Bà Hà cất lời nói
-Con mau chùi nước mắt đi, Chưa gì mà đã muốn ra đi rồi à? Sau buông bỏ nhanh vậy con. Nếu mình thích thì dù cho có ai đó tranh giành với mình thì mình cũng nên giành giật lại chứ. Yên tâm mẹ còn đây thì mẹ không để con thiệt thòi đâu. Nhà là của mẹ, con là do mẹ cưới nên con cứ về sống với mẹ.
Nghe bà Hà nói thế Gia Hân lập tức đón nhận tờ khăn giấy rồi ngẩng mặt lên trong sự cảm kích vô vàn, trong lòng cô đã phần nào dịu lại, không còn khó chịu nửa. Thế nên lập tức Gia Hân liền nín khóc, quay sang ôm chầm lấy bà mà cảm ơn.
Phía trước Hương Thảo với ánh mắt ganh tị cứ mình mãi Gia Hân, cô ta khó chịu lắm, nhưng không dám nói gì vì bà Hà đang muốn bảo vệ Gia Hân nên Hương Thảo có muốn đuổi Gia Hân rời đi cô ta cũng không có đủ can đảm.
Còn về phần Minh Thành. Trông thấy Gia Hân khóc đằng sau gương chiếu hậu, tự dưng trong lòng anh đau nhói lên. Tay đang nắm lấy tay Hương Thảo nhưng
tâm trí và ánh mắt anh chẳng hiểu sao cứ đặt về chỗ của Gia Hân, nhìn cô khóc tâm can anh rối bời. Môi anh mấp máy định nói lại điều gì đó nhưng giây phút này anh chẳng thể nào thốt nên lời nữa chỉ đành thở dài rồi tiếp tục láy xe đi về.
……
Sau mọi chuyện thì kết quả Gia Hân vẫn phải tiếp tục ở lại nhà của Thành, nhưng lần trở về này cô không ngủ cùng Minh Thành nửa mà cô đem đồ đạc của mình đổi sang phòng khác kế bên.
Mọu chuyện lại tiếp diễn 1-2 tuần trôi qua cũng khá là bình thường.
Và sự xuất hiện của Hương Thảo trong nhà này cũng chẳng có gì là phiền phức cả. Có lẽ do bà Hà đứng phía sau bao bọc nên và dường như Hương Thảo cũng nể một phần nên không hề gây sự với Gia Hân.
Chỉ là nếu có giáp mặt đối đầu với nhau thì Gia Hân và Hương Thảo chỉ đấu đá kiểu không ưa nhau thôi, ghen ghét hay ghanh tị cũng chỉ thể hiện qua ánh mắt.
Và một điều quan trọng nữa là thời gian này bà Hà ở nhà thường xuyên nên Hương Thảo cũng không dám thái độ gì cả, cô ta vẫn yên phận làm dâu thảo và cứ kè kè với Minh Thành suốt. Minh Thành đi làm cũng phải đưa cô ta vào công ty làm chung nên trừ lúc sáng họ đi làm Gia Hân mới thấy họ thôi,nên cũng tránh được sự va chạm không đáng có. Cuộc sống của cô nói chung mọi thứ đều rất yên bình cho đến một ngày của tháng kế tiếp
…
Sáng nay như thường lệ Gia Hân dậy khá sớm " vì cô nghĩ dù gì không cần phải ngủ với Thành kiếm con cho anh ta nửa. Nhưng dù sau cô đã trót nhận tiền của họ rồi. Nên thôi không làm vợ thì làm osin coi như trả bớt nợ, nghĩ vậy đó nên Gia Hân làm việc cũng vui vẻ và tinh thần thoải mái hẳn ra. Hằng ngày lại được bà Hà dạy nấu ăn nửa nên xem ra cô vừa được ăn những món ngon,vừa nâng cao được tay nghề nên cô khá là thích thú.
Nhưng có điều duy nhất khiến Gia Hân không mấy thoải mái đó là cô nhận ra mình đã trót yêu Minh Thành rồi. Cái cảm giác yêu đơn phương một người, lại gần gủi nhau rồi. Bất ngờ phải nhìn người mình yêu *** bên kẻ khác chung một nhà, dù không muốn quan tâm nhưng Gia Hân không tránh khỏi đau lòng.
Đêm về nằm cạnh phòng lại nghe *** rỉ của họ, nước mắt cô lại vô thức rơi hoài."
...
Đang chuẩn bị bửa sáng , lại vô thức suy nghĩ ௱ô** lung, chợt Gia Hân giật mình khi đằng sau lưng cô nghe tiếng buớc chân từ trên lầu đi xuống.
Rồi tiếp đến nghe cả tiếng nói cười vui vẻ của Minh Thành và Hương Thảo rộn rã lúc sáng sớm
Vì đang đứng quay lưng vào bếp nên Gia Hân cũng không nghe rỏ họ nói gì với nhau, và cô cũng không hề quay lại. Chỉ đến khi Minh Thành lớn tiếng gọi đầy hào hứng, Gia Hân mới nghe rõ anh nói gì
--Mẹ ơi, mẹ , mẹ ra đây con có chuyện muốn nói này?
Bà Hà đang nêm nồi nước Pu'n, nghe tiếng gọi bà liền ra vẻ bực dọc buông cái muổng xuống, từ tốn lau tay rồi mở tạp dề ra khỏi người. Bà thở hắt ra một hơi không hiểu Minh Thành mới sáng lại đang bày trò gì nửa đây? Vì vốn dĩ từ ngày Hương Thảo về đây ở dù thật sự bà rất bất mản với sự hiện diện của cô ta trog căn nhà, nhưng bà chỉ có mỗi mình Thành là con nên bà cũng không muốn tỏ thái độ gì nữa cả.
Vì bà không muốn vì một đứa không ra gì lại khiến mẹ con bà bất hoà nên nghe gọi bà cũng đành để bếp lại cho Gia Hân và dặn cô
-Con ở đây coi thịt mềm rồi tắt bếp dùm mẹ, để mẹ ra xem mấy đứa này nó làm trò gì nữa đây.
Gia Hân nhìn bà, cô đưa tay ra cầm chiếc tạp dề trên tay bà đang cầm rồi nhẹ nhàng trên trên móc tủ , cô khẽ nhìn bà nói
-Mẹ cứ đi lên xem anh Thành gọi mẹ chuyện gì? .Dù sao cũng là mẹ con với nhau ,mẹ không nên hờn giận anh ấy mãi như thế sẽ khiến cả nhà chẳng vui vẻ gì. Ở đây mẹ để con nấu cho. Mẹ lên đi mẹ.
Bà Hà nge cô nói lọt lỗ tai quá nên gươg mặt bà giản ra hẳn. Bà xoa đầu cô rồi nở một nụ cười hiền. Bà nhẹ giọng mắng
-Con lúc nào cũng biết nghĩ cho người khác thôi. Mẹ là mẹ thương cách con sống lắm đó.
-Dạ! con cảm ơn mẹ!
Bà Hà đi lên,Gia Hân trong bếp tiếp tục nấu cho tới lúc nồi nước riêu cua sôi thịt trong nồi đã mềm theo lời bà Hà dặn, cô nêm nếm lại lần nữa cho thật vừa ăn rồi mới tắt bếp sau đó bưng nồi nước riêu lên bàn ăn. Nhưng không may đang đi mấy bước vì nước cua đang sôi, Gia Hân đi lỡ bị vấp cạnh bếp, thế là nước riêu văng lên tay khiến cô bị bỏng một mảng dài.
Lúc này nước ngấm vào da thịt nên bắt đầu nóng lắm, nhưng Gia Hân không dám buông cái nồi ra, vì cô sợ không may làm đỗ luôn nêm thế là dù đau và rát nhưng cô vẫn cố bê cái nồi nước đang thơm lừng lên tới bàn ăn rồi mới dám đặt xuống.
Ở bàn ba người họ đang ngồi xoay vòng bàn ăn, Gia Hân sau khi để cố định cái nồi cô liền tranh thủ quay xuống dọn tiếp bát, đũa lên, cô luôn tay luôn chân bày biện và cũng không một lần để tâm và quan tâm họ đang nói tới chuyện gì
Cho đến khi đúng lúc Gia Hân đi xuống tới kệ và cô đang lau từng cái bát định đem lên, thì từ bất ngờ đằng sau lưng cô một cánh tay mạnh mẽ kéo tay cô đưa lên. Hành động này khiến cho Gia Hân thoáng giật mình, cô liền quay phắt lại, gương mặt quen thuộc đang đối diện và cũng đang nắm lấy cổ tay cô
Ánh mắt Minh Thành nhìn chăm chăm chỗ tay cô đang bị bỏng, lúc này da đã bắt đầu rộp đi, ửng đỏ một mảng rộng. Anh ra xót xa cứ nhìn mãi rồi lên tiếng quan tâm hỏi
-Cô làm việc kiểu gì mà để bị bỏng nặng vậy? Cô không biết lo cho bản thân mình à?
Tim Gia Hân chợt đập mạnh trước những lời này của Thành vừa hỏi. Tuy hành động của anh không mấy dịu dàng nhưng cô hiểu anh đang muốn quan tâm tới vết thương trên tay mình. Nhưng sau nhiều chuyện lần nàu Gia Hân lại không muốn đối mặt nhiều với Thành nữa,vì cô sợ rồi mình lại không ngăn nổi được tim mình rồi lại mù quáng.
Và một điều quan trọng nữa là Gia Hân sợ vướng vào phiền phức không đáng có nên ngay lập tức Gia Hân lạnh lùng liền giựt mạnh tay cô ra khỏi tay Thành.
Xoa xoa cổ tay. Cô trừng mắt nhìn Minh Thành nói lại
-Tôi không sau cả. bản thân tôi, tôi tự lo được không cần anh bận tâm.
Nói dứt lời Gia Hân liền quay lại cầm luôn mấy cái bát đũa với tô Pu'n rồi đi vội lên để xuống bàn ăn.
Cô bỏ mặc Minh Thành đứng đó với bao nhiêu là suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, Anh bất lực, anh khó chịu nên một tay P0'p chặt thành nắm đấm rồi dùng hết sức đấm mạnh bàn tay vào bức tường cạnh bên đến rướm máu.
Gia Hân dọn xong bàn ăn liền kéo ghế ra ngồi cạnh bà Hà. Cô mời bà ăn, rồi cũng tự nhiên cầm bát lên gắp miếng Pu'n,miếng rau để vào bát mình thì mới thấy Thành đi lên.
Vẻ mặt Thành lúc này trông có vẻ điềm đạm đi hẳn. Đi ngang qua Minh Thành nhìn Gia Hân mấy giây rồi đi tới chỗ Hương Thảo. Còn Gia Hân cô chỉ dám liếc nhìn xuống tay anh, bởi lúc nảy cô vừa đi là nghe được tiếng anh đánh mạnh vào tường. Quả nhiên đúng là cô lo lắng không thừa, tay anh đã đỏ hẳn lên rồi.
Thành kéo ghế rồi ngồi cạnh Hương Thảo, tuyệt nhiên trong lúc ăn anh chẳng nhìn Gia Hân một lần nào nửa.
Anh trở lại trạng thái vui vẻ bình thường, còn gắp thịt rất nhiều vào bát cho Hương Thảo trông tình tứ lắm.
Hình ảnh này lại khiến Gia Hân hơi buồn nhưng thấy có lẽ Minh Thành cứ như thế cứ lạnh nhạt với cô như vậy? Đừng cố tình giả tạo quan tâm cô nửa cô lại thấy dễ thở hơn...
Đúng lúc này, tâm trạng Gia Hân đang hụt hẩng thì bên kia bất ngờ bên tai Gia Hân đột nhiên nghe Bà Hà cất giọng vui vẻ
-Phụ nữ có thai nên ăn nhiều cua vào,rất tốt cho em bé,sau sinh ra bé nó chắc xương nửa..
Tay đang cầm đũa, nghe vậy tự dưng Gia Hân ngỡ ngàng và dòng tâm trạng của cô cũng khựng lại theo câu nói đó.
Đánh mắt nhìn sang Hương Thảo, cô ta đang rất đắt ý, bà Hà vừa nói xong thì cô ấy liền liếc ánh mắt trào phúng nhìn qua Gia Hân, miệng nhếch môi cười mỉa mai. Sau đó hớn hở cầm bát cua mà mẹ Thành vừa để vào rồi ra vẻ ngoan hiền, một tay xoa lấy cái bụng phẳng lỳ trả lời lại
-Dạ con cảm ơn mẹ. Dù biết mẹ chưa chấp nhận con nhưng mẹ quan tâm tới cháu mình khiến con vui lắm mẹ ạ.
Bà Hà hắn giọng nói lại
-Ăn đi.. Đó là bổn thận của tôi đối với cháu tôi thôi nên cô đừng có mừng vội.
-Dù mẹ còn ác cảm với con nhưng dù sao con và anh Thành đã có con rồi. Chúng ta là một nhà con tin thời gian sau này mẹ sẽ thương con mà thôi. Đúng không mẹ?
-Ăn đi …
Bà Hà khó xử với Gia Hân nên chỉ nói với Hương Thảo mấy câu rồi cũng im lặng ngồi ăn sáng, ba người họ bắt đầu dùng bửa, chỉ riêng Gia Hân là thừ người ra, cảm giác lúc này trong cô khó chịu lắm, cổ họng vốn đang bình thường giờ tự dưng nghẹn đắng lại, món riêu cua thơm nức thế mà cô chẳng còn thiết tha ăn uống gì đến nửa cả.
Bầu khôg khí cũng vì thế mà đối với Gia Hân trở nên cực kỳ ngột ngạt. Cô lặng nhìn họ, thấy họ như một gia đình thật sự. Chỉ riêng cô lúc này là một kẻ thừa.
Chẳng còn tâm trạng ngồi cùng, Gia Hân vội đặt đôi đũa xuống bàn, cô giả vờ viện lý do chưa đói nên không muốn ăn rồi lẳng lặng đi nhanh lên phòng.
Chốt chặt cửa lại.
Gia Hân thẩn thờ ngồi phịch luôn xuống nền nhà lạnh ngắt, tim cô quặn thắt, nước mắt chảy dài sau đó nhòe đi...
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.