Chương 17

Lấy Chồng Gay

Ngọc Thỏ 19/07/2024 02:03:56

Trông thấy Gia Hân rút đôi giày khỏi chân ,chưa kịp để xem cô làm gì tiếp theo thì bên đó Minh Thành và Hương Thảo đã vội hốt hoảng lên tiếng nói lớn, Hương Thảo còn sợ hãi ôm chặt lấy Thành hơn nữa
-Chị đang muốn làm gì thế hả? Anh Thành ơi chị ta đánh em!
-Gia Hân tôi nói cô buông chiếc giày ra cô có nghe không hả?
Thiệt tình là ngay lúc này Gia Hân muốn cầm chiếc giày cao gót đang mang đập thẳng vô mặt Hương Thảo cho đỡ tức
nhưng đang định đánh cô ta thì xa xa trước tầm mắt đã thấy bà Hà đang vội vã đi ra.
Dù sau thì tới bây giờ bà Hà vẫn còn là người mà Gia Hân kính nể nhất, nên cô không muốn bà nghĩ xấu về cô nữa. Vội hít một hơi thật sâu để đèn nén cơn tức của mình lại và cuối cùng là vẻ mặt Gia Hân trở nên cực kỳ tình bơ, tay cô xoay xoay chiếc giày, rồi giả vờ nhìn vào như đang tìm kiếm thứ gì đấy sau đó nhìn sang Minh Thành cố ý nói rõ to cho cả bà Hà nghe
-Ủa Anh và Hương Thảo làm gì mà căng thẳng quá vậy? Bộ hai người nghĩ tôi cầm chiếc giày này đánh hai người đó à? he he Tôi đẹp chớ không có ngu nha, vì dù tôi có đánh xong, cô ta có bị tét đầu hay sưng mặt cũng là do nghiệp cô tạo ra nên cũng đáng lắm. Nhưng nghĩ lại tôi bị ở tù hay bồi thường tiền thuốc thì thiệt cho tôi rồi,lại còn bẩn tay nên tôi không có làm vậy đâu nha.
Minh Thành đa nghi nhìn cô hừ lạnh rồi hỏi lại
-Vậy cô cầm giày lên để làm gì? Có âm mưu gì đúng không?
Gia Hân lậo tức nhìn anh cười nửa miệng, cô đưa chiếc giày lên trước mặt họ sau đó lấy tay còn lại phủi phủi lên chiếc giày với vẻ mặt tỉnh bơ. Cô nói
-Giày tôi dính đất, nên tôi tháo ra phủi đất thôi. Bộ tôi làm vậy anh cũng chẳng cho nữa à?
-Cô?
-Sau cứng họng rồi hả? Bênh người yêu riết mù màu nên chẳng biết phân biệt đúng sai luôn à?
Gia Hân hả dạ buông chiếc giày xuống rồi mang lại chân. Thấy họ cứng họng tức tối cô vui lắm, nhưng cũng buồn vì thái độ của Minh Thành bây giờ.. Đúng lúc này, bà Hà bước ra tới, nghe tất thảy những lời qua tiếng lại bà chỉ nhìn sang Gia Hân mấy giây ,rồi quay lại nhìn Minh Thành, ánh mắt bà dừng lại ngay cánh tay Minh Thành đang ôm Hương Thảo, ánh mắt bà sắc lạnh có phần không vừa ý nên liều cau mày quát lên
-Mấy đứa bây làm gì mà gây nhau ỏm tỏi ngoài này thế hả. Còn thằng Thành? Con buông con Hương Thảo ra cho mẹ.
Minh Thành thấy mẹ mình, đôi tay anh có phần buông lơi ra khỏi người Hương Thảo nhưng ánh mắt chẳng hề có ý sợ hãi mà vẫn rất bình thản đáp lời mẹ mình
-Mẹ đi vào đi, đây là chuyện của chúng con. Để chúng con tự giải quyết?
Bà Hà nghe vậy liền không hài lòng
-Mẹ bảo con buông nó ra!
-Mẹ?
-Buông ra.
Cuối cùng vẫn không cãi được ánh tay Thành bất lực định buông xuống nhưng đúng lúc ấy Hương Thảo lại nhanh chóng nắm chặt lấy tay anh lại rồi nhìn bà Hà liên tục khóc nấc lên
-Bác à? Con xin bác đừng ngăn cản chúng con yêu nhau nửa? Con yêu anh Thành là thật mong bác hãy mở lòng mà tác hợp cho bọn con!
Bà Hà nghe vậy liền liếc nhìn Hương Thảo với biểu cảm chán ghét. Bà nói
-Mày đừng tưởng mày đang âm mưu chuyện gì là tao không biết, lúc trước tao đã cấm không cho chúng mày quen nhau rồi. Mày đã nhận lấy của tao một số tiền, chấp nhận ra đi khỏi đây rồi? Tại sau bây giờ mày còn trở về đây quyến rủ thằng Thành nửa vậy hả? Nói là ai đứng sau sai khiến mày.
Bà Hà dứt lời, ánh mắt cô ta lập tức đảo liên tục, gương mặt tái hẳn đi, Hương Thảo quay lại nhìn Thành như muốn Thành đứng ra bênh vực, nhưng lúc này lại thấy được ánh mắt Minh Thành khác lạ, anh như đang tỏ vẻ rất nghi ngờ về Hương Thảo nên sau khi im lặng hồi lâu Minh Thành liền hỏi ngay cô ta
-Thảo nói cho anh biết lúc trước em rời xa anh là vì em đã nhận tiền của mẹ anh đúng không hả? Vậy hóa ra,em yêu anh là vì tiền à?
Hương Thảo bắt đầu xanh mặt, nước mắt cô ta tuôn ra, liên tục lắc đầu và bấu chặt tay Thành luôn miệng ôm lấy anh mà bật khóc giải thích
-Không phải đâu anh Thành, anh hiểu lầm em rồi. Em không có như vậy đâu anh ơi!
Minh Thành đau lòng nhìn Hương Thảo sau đó lạnh lùng,hất tay cô ta ra khỏi người mình. Anh trừng mắt thống khổ hỏi lại
-Hiểu lầm,? em đang nói là anh đang hiểu lầm em đúng không hả Thảo?
Hương Thảo nhanh chóng gật đầu
Minh Thành lạc giọng đi
-Vậy những lời mẹ anh vừa nói,em gjải thích thế nào với anh đây hả? Em có biết, ngày em đi tôi đã đau khổ như thế nào không? Tôi như một người điên vì lúc nào trong đầu tôi cũng nhớ em ,em hiểu không hả. Tại sau em lại lừa dối tôi. Em bị đồng tiền làm cho mù mắt nên em không cần biết tình yêu thương tôi trao em đậm sâu như thế nào có đúng không?
Lời nói vừa dứt thì một giọt nước mắt đã lăn dài trên gương mặt nam tính, hình ảnh và vô thức lại khẽ làm trái tim Gia Hân nhói đau. Từ nãy giờ cô đứng im lặng theo dõi câu chuyện của bọn họ rốt cuộc cô cũng đã hiểu được sơ sơ nguyên nhân đằng sau cái lý do mà mẹ Hà phải bỏ công sức và tiền bạc để thuê cô về ngủ với Minh Thành. Đơn giản có thể là ngày trước Thành và Hương Thảo yêu nhau nhưng vì lý do nào đó nên bị mẹ Hà cấm bà bỏ tiền ra bắt Hương Thảo rời xa Thành
Có lẽ vì cú sốc tâm lý ấy mà Thành thay đổi hoặc Thành muốn cho mẹ mình thấy là sau này Thành không thích phụ nữ nữa,
mặc dù bà Hà luôn giới thiệu nhiều cô gái khác cho anh ta quen nhưng anh ta vẫn ko muốn nên mới có những chuyện anh ta mặc áo con gái,cử chỉ giống con gái để chọc tức mẹ mình. Nhưng thật sự bản tính trong người anh ta vẫn là đàn ông đích thực.
Haii nghĩ đến Gia Hân chỉ biết thở dài.
Mệt mỏi thật. Và đây cũng là lần đầu tiên kể từ ngày cô gặp Thành,
Cô thấy anh khóc vì một người con gái
Chứ bình thường cô thấy anh lạnh lùng lắm. Có lẽ Hương Thảo là người anh thương rất nhiều nên anh mới buồn bã như vậy.
---------
..Lúc này Gia Hân chẳng còn tâm trạng nào mà đứng đây nghe tiếp cuộc nói chuyện của họ nữa. Chẳng phải cô không muốn tò mò mà là nếu cô còn đứng đây nghe hết,thì chắc chắn người tổn thương tiếp theo có lẽ là cô thôi.
Thế nên mặc cho mẹ con họ cứ nói qua nói lại, Gia Hân chỉ im lặng rồi nhanh chóng quay lưng đi vội ra phía sau đồng ruộng cạnh nhà.
Vì đây là vùng quê nên phía sau có nhiều đồng ruộng lắm, xung quanh lại được trồng đầy dừa nên không khí cũng trong lành và mát mẻ hẳn
Cô đi mãi, men theo dọc bờ ruộng,đi được một quãng thì bất ngờ Gia Hân thấy có một bóng người ngồi dưới gốc dừa,
Cô vội đi tới gần, mới ngờ ngợ nhận ra người ngồi đó là bà nội của Minh Thành.
Đứng thật gần với bà, chắc bà chưa phát hiện ra sự có mặt của Gia Hân nên bà vẫn ngồi im chẳng phản ứng gì cả.
Mà hình như bà khóc hay sau đó, mắt bà sưng húp cả lên ,gương mặt thì buồn hiu. Cứ hướng đôi mắt hao gầy nhìn xa xăm về phía cánh đồng lúa.
Tự dưng bất giác Gia Hân lại thấy thương bà, trong nhà thì đang bày cỗ linh đình mà bà lại ra đây ngồi, chắc là có lý do nào đó bà mới như thế. Cũng giống cô lúc này, cô buồn,cô tủi thân tôi mới ra đây.
Đưa chân đạp mấy bụi cỏ qua một bên rồi Gia Hân nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bà, lúc này nghe tiếng động bà đã cảm nhận được cô nên bà quay lại, nhìn thấy cô,bà cười hiền. Khuôn miệng móm mép cất tiếng hỏi
-Bây là vợ thằng Thành phải không?
Gia Hân liền lễ phép lên tiếng
-Dạ con chào bà nội.
Bà gật đầu, run run đưa tay vuốt tóc Gia Hân
-Lúc sáng ông nội lớn tiếng chắc bây sợ lắm phải không? Ông nội tính vậy thôi chứ cũng tốt bụng lắm, bây đừng ghét ông nội nhé.
Gia Hân nghe vậy chỉ biết cười nhẹ lại với bà, cô tựa đầu vào vai bà nắm lấy bàn tay gầy gò đầy gân xanh của bà mà nhẹ giọng nói
-Dạ con hiểu mà bà,nên con không giận ông đâu. Mà sau trong nhà đang bày cỗ bà lại ra ngoài này ngồi có một mình vậy bà.
Bà nội nghe cô hỏi,liền đưa cánh tay chỉ về phía xa ngay hàng dừa xanh đang rợp bóng mát, cô không hiểu ý bà là gì mà chỉ nhìn theo, lúc đầu thì chẳng thấy gì nhưng nhìn kỹ mới thấy ở đó có một ngôi mộ.
Rồi quay lại Gia Hân thấy gương mặt bà lập tức chùng xuống bà rưng rưng nước mắt nói với cô
-Nay là giỗ ba chồng tụi bây đó. Nó mất mấy năm rồi,mà bà không đi tới mộ nó được. Nên năm nào giỗ nó bà cũng ra đây, nhìn về hướng đó nhìn nó. Sợ sau này mắt bà mờ đi bà không còn nhìn được nữa.
Bà nói dứt lời là bà khóc, nước mắt bà rơi xuống hai bên má gầy gò, rồi sau đó run run vén tay áo lên lau đi, rồi bà lại nhìn tiếp về phía đó nhìn mãi khiến cho Gia Hân nhìn theo tự dưng cũng nao nao cảm xúc khó tả.
Nhưng cô cũng hơi thắc mắc trong lòng là tại sau bà nói bà không đi qua đó được. Vì theo cô thấy bên này qua đó cũng đâu có xa.
Vậy nên vốn tính tò mò đã hỏi lại bà ngay
-Đây qua đó cũng gần mà sao bà không qua được vậy bà, hay bà muốn đi không giờ con nắm tay đưa bà qua.
Bà nghe Gia Hân đề nghị liền lắc đầu từ chối.
, giọng bà nghẹn lại. Bà kể
-Bây không qua được đâu. Bây ở đây nhìn không thấy đó chứ, từ ngày ba chồng bây mất, ông nội chôn ba bây bên đó xong là đã mướn máy cẩu móc con kênh chắn ngang đó luôn rồi. Kênh đó sâu lắm,bình thường muốn đi cũng không qua được đâu. Bởi bây thấy mấy cây dừa nó tốt là do nước kênh ngọt nên nó tốt là thế đấy!

Novel79, 19/07/2024 02:03:56

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện