Lúc hai người trở lại thôn trời đã rất khuya, người ngủ, dế cũng đang ngủ, chỉ có thỉnh thoảng nghe thấy xa xa truyền đến vài tiếng chó sủa.
Trình Lâm nhát gan, hai tay tóm chặt tay Trình Dịch Hòa, áp sát vào anh, một đường đi gập ghềnh trắc trở.
Còn chưa tới cửa nhà chú hai thì thấy xa xa phía trước truyền đến vài ánh đèn, giống như đèn pha không ngừng dao động giữa mặt đường và góc tường.
Trình Dịch Hòa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang cầm đèn, thăm dò kêu lên: “Chú hai?”
Ánh đèn ngừng lại, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy về phía bọn họ.
Đi tới gần, dựa vào ánh sáng đèn pin mọi người mới nhìn rõ ràng, đúng là Trình Vinh Viễn, ông vẫn còn mặc đồng phục của công ty, nhìn thấy Trình Dịch Hòa và Trình Lâm sắc mặt lo lắng hòa hoãn rất nhiều, nói: “Hơn nửa đêm chạy đi đâu? Hại người nhà lo lắng, mẹ con còn tới tìm con nhiều lần.”
Nói xong ông dùng bàn tay thô ráp sờ sờ đầu Trình Lâm, sau đó bế cậu lên, nhéo hai má một cái: “Con hư, cùng anh họ ra ngoài chơi sao không nói với mẹ con một tiếng?”
Trình Lâm ngượng ngùng cười cười, đầu để nơi hõm vai Trình Vinh Viễn. Đến lúc này, ở trước mặt cha cậu mới có hành động của một đứa con thích làm nũng.
Trình Vinh Viễn một tay ôm Trình Lâm, một tay ôm lấy vai Trình Dịch Hòa, nói: “Đi, trước tiên đưa con về nhà.”
Trình Dịch Hòa bĩu môi, nghĩ thầm, bây giờ trở về sẽ bị mắng, nên nói: “Chú hai, hôm nay con muốn ở lại nhà của chú.”
Trình Vinh Viễn nhớ trước khi đi Triệu Anh căm giận nói, Trình Dịch Hòa không quay về nhà thì vĩnh viễn đừng trở về. Mặc dù biết bà nói lời vô ích, nhưng Trình Dịch Hòa tính khí cũng bướng bỉnh nếu trở về hai người sẽ tiếp tục ầm ĩ làm gia đình không bình yên. Trình Vinh Viễn để Trình Lâm xuống, nói: “Vậy con và Trình Lâm đi về trước, chú đi nói cho mẹ con một tiếng, nếu không mẹ con sốt ruột.”
Trình Dịch Hòa nói: “Không, con không về nhà. Nếu không thì con trở về trường học.”
Trình Vinh Viễn bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng Trình Dịch Hòa: “Vậy chúng ta về nhà trước, con an tâm ở chỗ của chú.”
Lúc này Trình Dịch Hòa mới đồng ý, về đến nhà đèn thì đã tắt hết. Trình Vinh Viễn để Trình Dịch Hòa ở chung phòng với Trình Lâm. Sau khi dàn xếp xong xuôi chuyện mấy đứa nhỏ Trình Vinh Viễn liền đi đến nhà Trình Dịch Hòa nói với Triệu Anh một tiếng. Sau khi ông trở về nhà đã hơn nửa đêm. Trình Dịch Hòa lo lắng Triệu Anh đến tìm mình cũng không có ngủ say, nghe âm thanh chỉ có một mình Trình Vinh Viễn trở về mới rốt cục an tâm.
Lúc mơ mơ màng màng muốn ngủ anh nghe tiếng của Trương Tuấn Diễm tức giận nói: “Sớm nói với anh không có chuyện gì, cần gì phải đi tìm…”
Trình Vinh Viễn nói rất nhỏ nên nghe không rõ ràng, nhưng đột nhiên Trương Tuấn Diễm hét lên: “Ai mới là con ruột của anh!”
Bà nói rất lớn nên đánh thức Trình Tiến, lúc này mới hoàn toàn không còn âm thanh.
Trình Dịch Hòa lười quan tâm tới vợ chồng họ cãi nhau, vươn mình ngủ.
Trình Dịch Hòa buổi tối không trở về nhà Triệu Anh rất là giận, không về thì không về, để xem cứng đầu tới khi nào. Cho nên ngày hôm sau bà không đi kêu về, Trình Dịch Hòa mạnh miệng không cúi đầu không về nhà mà đi học.
Buổi chiều sau khi tan học, Trình Dịch Hòa đi nhờ xe bạn học trở về, trước khi về chạy qua trường học của Trình Lâm một vòng, không muốn để cho Trình Dịch Tân thấy mình, núp ở chỗ ngoặt phía xa chờ trường tiểu học tan học.
Tiếng chuông tan học vang lên, Trình Dịch Tân cùng một đám bạn học chạy ra trước, nhưng bọn nó cũng không có lập tức rời đi, mà chờ ở cửa trường học.
Trình Dịch Hòa nhìn kỹ đây là đám nhóc ngày hôm qua bắt nạt Trình Lâm.
Đợi đến khi mọi người ra về gần hết Trình Lâm mới cõng chiếc cặp nhỏ bước ra khỏi cổng trường.
Trình Dịch Tân lập tức hét lên: “Trình Lâm, đứng lại cho tao!”
Trình Lâm quay người nhìn bọn Trình Dịch Tân, trong mắt tuy hoảng loạn nhưng vẫn không có chạy đi, sợ hãi nói: “Anh họ nhỏ…”
Trình Dịch Tân chạy tới đá vào ௱oЛƓ Trình Lâm một cái: “Bởi vì mày nên anh của tao mới không trở về nhà, mày đem anh trả lại cho tao!”
Kỳ thực dáng vẻ bá đạo vô lý của Trình Dịch Tân hiện nay so với lúc Trình Dịch Hòa học tiểu học không kém bao nhiêu, nhưng Trình Dịch Hòa không chịu nổi người khác lấy mình ra đùa giỡn, nên tức giận ngập đầu, nhưng anh cũng rất giận Trình Lâm quá nhu nhược, những lời ngày hôm qua anh dạy toàn bộ đều quên nên thờ ơ lạnh nhạt nhìn xem bọn họ làm thế nào?
Bên kia Trình Lâm bị đá một cái lảo đảo, lay động mấy cái mới đứng vững, chậm rì rì phủi bụi trên ௱oЛƓ, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Anh họ lớn nói anh ấy không thích đánh nhau, không nghe lời anh ấy sẽ tức giận.”
Trình Dịch Hòa triệt để vô lực, hận không thể chạy tới lắc vai Trình Lâm rống to, tao không dạy mày như vậy.
Mặc dù ý của Trình Dịch Hòa bị Trình Lâm cải biến hoàn toàn, nhưng Trình Dịch Tân xác thực rất sợ anh của mình, giơ quả đấm trước mặt Trình Lâm uy hiếp nói: “Hừ, tao nể mặt anh của tao không tính toán với mày, có nghe hay không!”
Trình Lâm vô tội chớp mắt.
Trình Dịch Tân hận đến nghiến răng, nhưng nghĩ sẽ làm anh mình tức giận nên không dám đánh, cuối cùng khí thế ngất trời vung tay lên, một đám nhóc phần phật chạy đi.
Trình Lâm thấy bọn họ đi xa mới nhấc chân rời đi.
Trình Dịch Hòa đạp xe đạp đuổi tới, keng keng keng lắc chuông xe, Trình Lâm theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Trình Dịch Hòa ngẩn ra, sau đó cười cong đôi mắt.
Trình Dịch Hòa vốn tức giận, mặt căng thẳng liếc Trình Lâm, nhưng nụ cười của Trình Lâm dưới ánh sáng trời chiều lại vô cùng ấm áp, anh nhìn thấy cũng không kềm được bật cười, nói: “Lên xe.”
Trình Lâm thịch thịch thịch chạy đến phía sau xe, dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Anh, em có thể đứng ở phía sau được không?”
Trước đây Trình Vinh Viễn cũng dùng xe đạp chở cậu, như sợ cậu ngã chưa bao giờ cho cậu làm động tác gì bất thường, cho nên cậu rất ước ao đó có thể đứng ở sau xe đạp, lần này nhân cơ hội nói ra với Trình Dịch Hòa.
Tất nhiên Trình Dịch Hòa đồng ý, Trình Lâm rất H**g phấn vịn vai Trình Dịch Hòa đứng ở trên yên xe phía sau.
Phía trước là một đường dốc nghiên 70 độ, Trình Dịch Hòa nói: “Ôm chặt.”
Trình Lâm căng thẳng, cánh tay nắm thật chặt.
Trình Dịch Hòa dùng sức đạp mạnh, bánh xe quay vòng quanh, ngay sau đó lập tức thả dốc. Trình Lâm như bùng nổ vui vẻ rít gào.
Xe đạp làm ra một cái bóng thật dài, phảng phất như đang bay về phía chân trời dưới ánh nắng chiều rực rỡ.
Đêm đó Trình Dịch Hòa vẫn không trở về nhà mình, anh nhà ở chú hai gần tới một tuần lễ, mỗi đêm đều ngủ chung phòng với Trình Lâm, ngoại trừ thời gian đi học hai người như hình với bóng. Bởi vì Trình Dịch Hòa ở đây, nên trước đây chỉ cần Trình Vinh Viễn không ở nhà, thái độ của Trương Tuấn Diễm đối với Trình Lâm luôn nhạt nhẽo cũng phải thu hồi vẻ mặt như người khác thiếu nợ tiền, đối với Trình Lâm hiền lành mấy phần. Vậy là từ khi Trình Lâm hiểu chuyện tới nay đây là thời gian vui sướng ấm áp nhất.
Cuối cùng vẫn là Triệu Anh sốt ruột nhớ con, cuối thấp đầu, kêu Trình Dịch Hòa trở về nhà.
Tuy rằng dùng ánh mắt người lớn mà nhìn thì Trình Dịch Hòa không phải đáng tin như vậy, nhưng ở trong lòng Trình Lâm, ngoại trừ ba mẹ chỉ có Trình Dịch Hòa là người tốt nhất trên thế giới, trong suy nghĩ của mình cậu chỉ muốn đem đồ tốt nhất của mình cho Trình Dịch Hòa, thậm chí Trương Tuấn Diễm có cái gì tốt, Trình Lâm cũng lén lút mang cho Trình Dịch Hòa.
Trình Dịch Hòa tuy rằng cảm thấy buồn cười nhưng cũng rất tri kỷ, em trai luôn gây phiền phức đâu có biết điều như Trình Lâm. Anh hay cảm thán, tại sao lúc trước không nuôi Trình Lâm ở nhà mình?
Nhưng Trình Dịch Hòa không dám nói ra khỏi miệng, sợ vạn nhất những lời này truyền vào tai Trương Tuấn Diễm những ngày tháng Trình Lâm sẽ trải qua không tốt. Trưởng thành anh cũng dần dần cảm nhận được Trương Tuấn Diễm đối với Trình Lâm rất lạnh nhạt, tuy bà che giấu dưới lớp mặt nạ hoàn mỹ nhưng kiên nhẫn và ghét bỏ cũng không thể giấu hết.
Trình Lâm lại là đứa trẻ ngoan ngoãn biết nghĩ đến người khác nên Trình Dịch Hòa chăm sóc cậu rất nhiều, dùng hết khả năng bù đắp tình thân ít ỏi cho Trình Lâm, cho nên tình cảm của hai người cũng càng ngày càng tốt.
Sau đó Trình Dịch Hòa thi đậu vào trường trọng điểm cấp ba trên huyện, trường cách nhà khá xa, ngồi xe bus phải hơn một tiếng đồng hồ, Trình Dịch Hòa bắt đầu phải trọ ở trường.
Trình Lâm vẫn ở trong thôn học tiểu học, những lúc không gặp được Trình Dịch Hòa rất là thẫn thờ, dần dần tự mình cũng thích ứng được. Dù sao tuổi ấu thơ không bình thường đối với cậu đã tạo thành ảnh hưởng không thể xóa nhòa, cậu rất sợ một ngày nào đó bị vứt bỏ, cho nên tận lực cẩn thận từng li từng tí một, tự nói với mình, không thể làm anh họ mất hứng, không thể cứ quấn lấy anh, không thể gây ra bất cứ phiền phức gì.
Trình Dịch Hòa không có cách nào biết được trong lòng Trình Lâm run rẩy yếu ớt, trái lại anh đối với cuộc sống cấp ba có chút khổ não.
Khi đó hoa quý chính nồng, tuổi thanh xuân qua mau, nam nữ ở chung sẽ phát ra tia lửa vi diệu, tất nhiên là thuận lý thành chương phát triển thành một tình yêu học đường mong manh dễ vỡ.
Trình Dịch Hòa khá to con, cao tới một mét tám, dáng dấp anh tuấn, chơi bóng rổ, học tập cũng giỏi, các cô gái chỉ muốn gặp được anh, trao trái tim nai vàng ngơ ngác, thư tình như mưa bay về phía Trình Dịch Hòa.
Nhưng tính tình của Trình Dịch Hòa không tốt như bề ngoài, đã làm tức khóc bốn, năm cô gái lớn mật biểu lộ. Đại khái xuất phát từ tâm tư nhung nhớ, lại có người ở phía sau động viên nên nhiều cô gái làm Trình Dịch Hòa phải bó tay toàn tập.
Đặc biệt năm đó vào kỳ nghỉ ngày quốc khánh Trình Dịch Hòa tìm mọi cách cản trở, vẫn là bị năm cô gái cứng rắn theo mình lên xe bus, công bố muốn đi theo anh đến nông thôn chơi.
Con gái nhà người ta chỉ nói muốn đi du sơn ngoạn thủy, Trình Dịch Hòa không thể không nể mặt đuổi người, đành phải kiên trì dẫn về nhà.
Kết quả vừa mở cửa làm Triệu Anh sợ đến trợn mắt ngoác mồm, sau vài giây, mới lắp ba lắp bắp kêu các bạn học đi vào.
Sau thời gian một chén trà Triệu Anh mới điều chỉnh tâm trạng xong, nghĩ thầm, nhiều người yêu cũng được, sau này không lo tìm vợ. Bà đi ra ngồi đối diện ở góc sân nháy mắt với Trình Dịch Hòa. Trình Dịch Hòa quay lưng làm như không nhìn thấy.
Triệu Anh cùng các cô gái ngồi một chỗ tán gẫu, nhưng nói tới nói lui cũng có mấy câu nên bà nói với Trình Dịch Hòa: “Các bạn học thật vất vả đến đây, con dẫn các bạn lên núi đi dạo, cây lê cũng đã chín, hái cho các bạn học một ít lê tươi mang về nhà.”
Trình Dịch Hòa yên lặng liếc nhìn mẹ, không thể từ chối đưa các cô gái ra khỏi nhà. Anh vốn muốn dẫn theo Trình Dịch Tân, nhưng nó bị Triệu Anh kéo lại.
Các cô bạn học thì cười cười nói nói, Trình Dịch Hòa hai tay cho vào túi đi ở phía trước, vẻn vẹn một bóng lưng tiêu sái cũng làm cho các cô gái cười trộm liên tục. Nhưng Trình Dịch Hòa quẹo qua một con đường khác đến nhà chú hai.
Anh đứng ở ngoài cửa hô một tiếng: “Trình Lâm!”
Qua hồi lâu mới nghe thấy âm thanh kinh hỉ của Trình Lâm:”Ai!”
Trình Lâm chạy ra, Trình Dịch Hòa nhấc cằm: “Đi, ra ngoài chơi.”
Mặc dù hai mắt Trình Lâm sáng lên, nhưng vẫn do dự một chút: “Em còn bài tập chưa có làm xong.”
Trình Dịch Hòa không nhịn được nói: “Lúc nào làm không được, thật vất vả anh mới nghỉ về nhà.”
Trình Lâm nhất thời căng thẳng: “Em.. Em không phải cái kia…”
Lời còn chưa dứt, bị Trình Dịch Hòa túm lấy cổ cậu kéo đi, còn nói:”Dông dài!”
Lúc này Trình Lâm mới nói được hết câu: “Không phải em không muốn đi cùng với anh.”
Ngay sao đó Trình Dịch Hòa đánh vào đầu cậu một cái: “Ngốc nghếch.” Sau đó giới thiệu cậu với mấy cô gái: “Đây là em họ của tôi.”
Trình Lâm lớn lên trắng trẻo đáng yêu, các cô gái cười trộm: “Trình Dịch Hòa có em họ đáng yêu như thế, sao cậu không nói cho chúng tôi biết?”
Trình Lâm da mặt mỏng, bị các cô gái chọc cười, sớm đỏ mặt, cúi đầu, nói cũng không dám nói.
Trình Dịch Hòa thầm nghĩ nói với các cô có gì tốt. Ôm vai Trình Lâm đi trước.
Cây lê trên núi đã ra đầy quả, toàn là quả lớn, to đến nỗi cành cây đều cong, quả lê vàng óng thấp thoáng giữa những cành lá màu xanh mượt mà nhìn rất ngon miệng.
Trình Dịch Hòa leo lên cây hái, Trình Lâm và các cô gái đứng dưới tán cây xem.
Dáng vẻ Trình Lâm rất đáng yêu, lúc này hơi ngửa đầu làm môi của cậu hơi cong cong trông dễ thương như 乃úp bê.
Một cô gái trong nhóm tính cách rộng rãi không nhịn được đưa tay sờ sờ mái tóc đen mềm mại của Trình Lâm, cười nói: “Em trai, em thật đáng yêu.”
Trình Lâm đỏ mặt, biệt nữu né tránh, lời nói chặn ở trong cổ họng không biết nói cái gì, cậu quẫn bách càng làm các cô gái cười to, Trình Dịch Hòa dùng vạt áo đựng bốn, năm quả lê từ trên cây nhảy xuống, hỏi: “Cười cái gì?”
Một cô gái đang ngoác miệng cười, thuận miệng nói: “Em họ của cậu vừa ngoan vừa đáng yêu, thật sự không giống với người nhà cậu.” Kỳ thực ý của cô là chỉ Trình Lâm và Trình Dịch Hòa không giống nhau, ngữ khí làm nũng, hoàn toàn chỉ là một câu nói đùa.
Nhưng ngay lập tức mặt Trình Lâm trắng bệt, điều này xưa nay là tử huyệt của cậu.
Sau khi Trình Dịch Hòa trọ ở trường, bọn con trai ở phía sau cánh cửa đóng kín thảo luận rất nhiều chuyện, tất nhiên cậu hiểu một em bé làm sao sinh ra, cũng tìm cách tránh trước mặt Trình Lâm đề cập đến chuyện này, bởi vì chỉ cần nhắc đến thì Trình Lâm sẽ thương tâm chừng mấy ngày.
Giờ phút này tuy bạn học nữ chỉ vô ý chọt trúng chân tướng, nhưng nhìn Trình Lâm sắc mặt tái nhợt, Trình Dịch Hòa càng buồn bực hơn, lập tức nhíu chặt hai hàng lông mày, ngữ khí khó chịu: “Bạn có ý gì! Không biết nói chuyện thì đừng nói, không ai nói bạn câm!”
Các cô gái xưa nay chưa từng thấy Trình Dịch Hòa nổi nóng nhất thời giật mình đứng im tại chỗ. Còn cô gái trước mặt nhiều người bị Trình Dịch Hòa không nể mặt mũi mắng thì sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nước mắt lưng tròng, thấy Trình Dịch Hòa không có ý định tới dỗ dành quay đầu bỏ chạy xuống núi. Các cô gái khác vốn định đẩy đẩy Trình Dịch Hòa làm cho anh đuổi theo, nhưng anh mặt lạnh, không hề bị lay động. Các cô gái tự nhìn nhau, tâm trạng khiếp đảm, không nói tạm biệt, tự mình rời đi.
Trình Dịch Hòa không kiên nhẫn ‘hừ’ một tiếng, tùy ý tìm một tảng đá ngồi xuống, đem mấy quả lê để xuống đất, nhặt một quả tùy tiện lau vào áo vài cái rồi ‘răng rắc’ cắn một miếng lớn.
Trình Lâm cuối đầu, chắp tay sau lưng, mũi chân di di trên đất, như một đứa trẻ phạm sai lầm.
Trình Dịch Hòa ăn hơn nửa trái, thấy Trình Lâm vẫn cứ đứng như vậy bèn nhặt lên một quả lê nhỏ nhất ném vào vai Trình Lâm, Trình Lâm sợ hãi ngẩng đầu, vẻ mặt khổ sở không che giấu nổi.
Trình Dịch Hòa nói: “Lại đây! Đứng ngốc ở đó làm gì!”
Lúc này Trình Lâm mới vui vẻ chạy đi nhặt quả lê lên, ngồi xuống bên cạnh Trình Dịch Hòa, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Trình Dịch Hòa đoạt lấy quả lê trong tay Trình Lâm vứt ra xa, cầm một quả lê khác lớn hơn nhét vào tay cậu, nói:”Có cái gì xin lỗi.”
Trình Lâm giương mắt liếc nhìn Trình Dịch Hòa, sau đó lại nhắm mắt: “Đều bởi vì em… Kỳ thực không liên quan, chị kia chỉ thuận miệng nói một câu, anh có muốn…”
Trình Dịch Hòa đánh gãy lời nói của cậu, nói: “Là anh không muốn thấy các cô gái ấy được chưa?”
Trình Lâm nháy mắt, nghi ngờ nói: “Tại sao?”
Trình Dịch Hòa nói: “Tại các cô ấy muốn làm bạn gái của anh chứ.”
Trình Lâm nói: “Cái gì là bạn gái.”
Trình Dịch Hòa nói: “Chính là nói chuyện yêu đương.”
Trình Lâm vẫn không hiểu, Trình Dịch Hòa nói: “Chính là giống như quan hệ của chú thím hai vậy đó, đã hiểu chưa?”
Trình Lâm nói: “Ừ, đã hiểu, vậy tại sao anh không muốn chị kia cũng thật là đẹp.”
Trình Dịch Hòa hừ một tiếng, nói: “Đẹp? Đẹp đẽ cái gì? Mặt cũng không đẹp bằng em”
Trình Lâm đỏ mặt, yếu ớt nói: “Nói như vậy có phải không tốt hay không?”
Trình Dịch Hòa nói: “Không tốt thì lại làm sao? Anh còn dám ở ngay trước mặt cô ấy nói như thế. Em có tin hay không?”
Trình Lâm nói: “Đương nhiên tin.”
Trình Dịch Hòa nói: “Em cũng ngốc, anh đã dạy em bao nhiêu lần, nghe thấy người khác nói như vậy em liền nói ‘Mắc mớ gì tới mày!’, có được hay không!?”
Trình Lâm mím môi nở nụ cười, chỉ gật đầu không nói lời nào.
Thấy cậu rốt cục cũng mở miệng cười, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Trình Dịch Hòa trầm xuống, khóe miệng hơi cong cong. Sau đó móc khăn tay trong túi ra lau quả lê thật sạch sẽ mới đưa cho Trình Lâm ăn.
Sau chuyện làm cho các cô gái hoảng sợ Trình Dịch Hòa đã mang tiếng “Ác danh” ở bên ngoài, người ái mộ không dám biểu lộ, thư tình cũng không còn nhận được nữa. Trình Dịch Hòa không quản người khác nhìn mình thế nào, thanh tịnh như vậy anh thích hơn.
Cuộc sống cấp ba không gợn sóng trôi qua, ngay sau đó chính là sáu tháng đen tối đến, Trình Dịch Hòa tự nhận không ôm chí lớn, chỉ muốn thi vào một trường đại học ở tỉnh, nhưng anh chưa bao giờ nói với ai là còn có một nguyên nhân khác, khi đó Trình Lâm rất là ỷ lại anh. Trình Dịch Hòa cũng không yên lòng khi cách cậu quá xa.
Nhưng sau khi nói ra mình chỉ muốn tùy tiện thi một trường đại học gần nhà, anh bị Triệu Anh mạnh mẽ khinh bỉ thêm khiển trách một trận.
Trình Dịch Hòa chịu không nổi người khác K**h th**h, Triệu Anh nói như vậy, phản tâm của anh càng nặng, anh thầm nghĩ, luôn muốn bắt mình làm chói lọi cửa nhà, vậy mình đăng ký một Trường Đại học lớn nhất thủ đô, không thi nổi, xem mẹ có tức ૮ɦếƭ không?
Sau khi đăng ký nguyện vọng Trình Dịch Hòa chuyên tâm ở nhà chờ đợi. Triệu Anh biết được tin này tức giận đến vặn vẹo. Nhưng ngoài tất cả dự liệu của mọi người thành tích của Trình Dịch Hòa là trạng nguyên khoa học tự nhiên của tỉnh! Ngay sau đó anh chính thức được trường Đại học đó tuyển chọn đầu tiên.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.