Vì tránh để đối phương có quá nhiều thời gian sắp xếp binh lực lại, trong vòng nửa tháng tới, chiến sự xảy ra rào rạt như mưa to, không có ngày nào yên ổn.
Ta và Lưu Triệt đến đài quan sát vừa được xây tạm xong trên thành lũy, nhìn ra xa xa, núi rừng phương Nam xanh um tươi tốt, sau cơn mưa xuân dạt dào sức sống, đáng tiếc là lại sắp bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Sau trận chiến hôm nay là có thể dời chiến tuyến về phía Nam.” Lưu Triệt nhẹ nhàng thở ra “Không ngờ chiến sự lại thuận lợi như thế.”
Tính đến hiện tại, trong vòng nửa tháng, số người thương vong bên ta khoảng hai ngàn, còn bên đối phương khoảng ba ngàn, số người bị thương khó nhớ nổi, bị bắt làm tù binh có trên một vạn.
Ta nhìn dãy núi trùng điệp xa xa, từng cơn gió mát lạnh thổi qua, trong lòng cảm thấy bất an.
Đúng a… Không khỏi quá mức thuận lợi …
“Hàn Hâm đâu?” Ta nhìn về phía trước, cũng không quay đầu lại, hỏi mọi người đứng phía sau.
“Hàn đại nhân đang nói chuyện với Từ tướng quân.” Trả lời ta là sư phó, hắn đứng sau lưng ta không xa, giữ khoảng cách nhất định theo quy củ.
“Từ Lập? Hắn đến đây làm gì?” Ta nghi ngờ hỏi.
Đang hỏi thì nghe Từ Lập lớn giọng kêu la, Lưu Triệt nở nụ cười bất đắc dĩ với ta, đi xuống tiếp kiến Từ đại tướng quân của hắn, ta thật không có nhẫn nại để gặp mấy người như vậy, bèn chỉ sóng vai đứng cạnh sư phó đứng trên đài nhìn về phía xa xa.
Binh lính đều đứng cách đó rất xa, chỉ có hai người bọn ta đứng gần nhau như thế, nhưng vẫn phải bảo trì một khoảng cách khó mà vượt qua.
“Mặc Duy đâu?” Mấy ngày nay hình như không thấy hắn.
“Cát Trung Sinh không giỏi điều hành, Mặc Duy vâng mệnh lui về phía sau giúp hắn giải quyết.”
Ta nghe giọng đều đều nhẹ nhàng của hắn, tuy không đến mức lạnh lùng như băng, nhưng cũng không giống như xưa mang theo ba phần bất đắc dĩ và chiều chuộng… Trong lòng rối rắm một hồi, mười ngón tay long trong tay áo vặn vẹo đến mức đau cả lên, ngoài mặt vẫn muốn giả bộ như không sao, nhưng cứ như thế này qua ngày đoạn tháng, ta sẽ bị bức đến điên mất, nếu cả đời, quân là quân, thần là thần, kính trọng lẫn nhau từ xa – như vậy làm sao mà sống nổi a…
Bây giờ ta đối với hắn cũng là không gặp thì quan tâm, gặp thì phiền lòng. Kiều Vũ của ta cũng không biết bay đến phương trời nào rồi, còn những người khác không biết có được bình an hay không…
Ta chậm rãi bước xuống đài quan sát, quay đầu lại nói với hắn: “Chút nữa bảo Hàn Hâm đến gặp ta.”
Hắn ngừng bước, cúi đầu nói vâng, sau đó dứt khoát đứng lại tại chỗ, ta trở về lều của mình nhìn hắn một lần cuối, vì khoảng cách khá xa nên nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy hắn dường như cũng đang nhìn về phía ta. Bóng dáng hắn đứng giữa dãy núi trùng trùng điệp điệp sau cơn mưa xuân, hai ống tay áo trắng tinh khôi bị gió thổi nhẹ phất phơ trông thật tịch liêu, cô độc.
Hình ảnh ấy vẫn lưu mãi trong đầu ta, muốn xua đi mà không được, thậm chí khi Hàn Hâm đến, ta còn lờ mờ nhìn nhầm hắn thành sư phó.
Hàn Hâm khi gặp ta vẫn không lộ ra sắc mặt thân thiện hơn tí nào, hắn cũng không nghĩ xa, sau này ta rất có thể sẽ là chủ nhân mà hắn phải phụng dưỡng, hắn không nịnh hót thì thôi, còn bày ra bộ mặt đưa đám, làm như ta thiếu hắn mười năm bổng lộc không bằng – người này có thể sống đến bây giờ, ngoại trừ là vì được sư phó bảo vệ, còn là vì hắn quá thẳng thắn, không có sức uy hiếp đối với người khác.
“Tù binh xử trí ra sao?” Ta lười phải dư hơi tốn sức quanh co nhiều lời với hắn, đày đọa lẫn nhau để làm chi, đi thẳng vào vấn đề, lập tức hỏi.
Nói đến việc công, sắc mặt của hắn dễ nhìn hơn rất nhiều. “Toàn bộ đã thu xếp ổn thỏa.”
“Trên một vạn tù binh, toàn bộ thu xếp ổn thỏa…” Ta nhíu mày, hèn chi lương thảo tiêu hao nhanh như vậy, làm cho bên phía Cát Trung Sinh phải đấm ng giậm chân. “Giờ Tý tối nay, sau cuộc chiến ở Bạch Dương cốc, nếu vẫn thuận lợi như trước, chiến tuyến sẽ tiếp tục được dời về phía Nam. Tuyến tiếp viện phải kéo dài không ngừng, tù binh gia tăng, lương thảo tiêu hao nhanh chóng… Hàn khanh à…” Nghe ta gọi hắn như thế, mỹ thanh niên nhất thời xanh cả mặt, khóe miệng ta giật giật “Bọn tù binh này chúng ta không dám thả lại chiến trường, giữ lại bọn họ chẳng những tiêu hao lương thực còn lãng phí binh lực đi canh gác, đã chẳng có tác dụng gì, lại còn ăn không ngồi rồi, thật không phải cách a.”
Hàn Hâm biến sắc, trừng mắt nhìn ta. “Chẳng lẽ điện hạ muốn Gi*t sạch?!” Hắn trợn trừng cặp mắt lên, giống như hễ ta gật đầu một cái là hắn nhào lại xé xác ta.
Ta ho khan vài tiếng “Ngươi đừng nghĩ ta bạo ngược như vậy có được không, ta thấy mình cũng thiện lương từ ái lắm mà… Ngươi nghĩ xem, mấy người đó, Gi*t không được, giữ lại không được, nuôi không nổi, rõ ràng là Mân Việt quốc biết chúng ta sẽ không dám Gi*t bọn tù binh này, nên mới cố ý dâng lên tận cửa để kềm chế chúng ta. Nửa tháng nay chúng ta thắng liên tiếp, nhìn có vẻ như sĩ khí tăng vọt, nhưng đó có phải là sự thật hay không? Vậy hôm nay Từ Lập đến đây để làm gì?”
Hàn Hâm bình tĩnh nhìn ta một hồi, con ngươi đen nhánh của hắn mãi mà vẫn không hề nhúc nhích, ta bị nhìn lâu đến mức sởn tóc gáy, lúc này hắn mới đáp: “Từ tướng quân liên tiếp giành thắng lợi nên đến thỉnh bệ hạ một lần nữa cho phép hắn được dẫn binh tấn công Bạch Dương cốc.”
Tên Từ Lập này, vừa nhìn đã biết là một tên mãng phu, dũng mãnh hơn người làm gương cho binh sĩ, còn có chút dã tâm, đáng tiếc lại nóng nảy quá mức. Người giống như hắn ở thời Tam quốc đếm không xuể, cuồng vọng tự đại, kết quả còn không phải là bị nghiền xương thành tro à, sao lại không biết xem gương những người đi trước chứ?
Mân Việt quốc liên tiếp tỏ ra yếu kém, cho dù mấy người bọn ta có lòng cảnh giác, nhưng cũng khó tránh bọn thủ hạ, binh lính kiêu ngạo mà khinh địch, nhất là lại có một chủ soái như thế.
Ta thầm thở dài, lại hỏi: “Bệ hạ nói thế nào?”
“Bệ hạ từ chối. Từ tướng quân tức giận bỏ về.”
Tức giận bỏ về, tức giận bỏ về… Vị tướng quân này thật không xem tên tiểu tử A Triệt ra gì, chẳng lẽ hắn cho rằng A Triệt ngồi lên được ngôi vị hoàng đế kia toàn dựa vào sự anh minh cơ trí của tiên hoàng, hay là vì mưu kế hơn người của Từ tướng quân hắn? Cũng không biết nghĩ vì sao Thẩm Đông Ly lại trở về, Thẩm Đông Ly hắn am hiểu nhất không phải là đánh trận, mà là dùng thủ đoạn ngầm diệt người…
Bên ngoài lại truyền tới tiếng sấm, xem ra tối nay có lẽ sẽ có mưa. Sấm mùa xuân vang ầm ầm cuồn cuộn chấn động khiến trái tim bé nhỏ của ta run rẩy lên, cảm giác như sắp có chuyện không lành xảy ra. Đêm mưa vừa tăm tối vừa lạnh lẽo như vậy lại không có một cái ôm ấm áp để dựa vào, thật là khó mà ngủ yên a.
“Điện hạ…”
“Hả?” Ta phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hàn Hâm vẻ mặt vừa phức tạp vừa khó chịu, phải phục tùng ta – một nữ nhân lưu manh mà hắn khinh bỉ, thậm chí thù hằn đã lâu, chắc hẳn hắn không cam lòng, bất đắc dĩ biết bao nhiêu.
“Chuyện tù binh nên xử trí như thế nào?” Hàn Hâm hỏi.
“Chuyện này à…” Ta sờ sờ cằm, cúi đầu suy nghĩ một hồi “Mùa xuân đến rồi, nên gieo hạt, bắt bọn họ đi cày ruộng đi.”
“Hả?” Giờ đến phiên hắn giật mình.
“Phải. Cày ruộng.” Ta vỗ tay một cái, cười hì hì nói “Đột nhiên ta thấy đoạn đường này thật hoang vắng, bắt bọn họ khai hoang đi, đợi đến khi thắng trận, vùng đồng bằng này chính là của chúng ta. Còn nữa, nhớ phải làm cho bọn họ mệt mỏi đến mức không còn sức lực mà giở trò! Hàn khanh, chuyện này giao cho ngươi đi xử lý, aizz, thật là lợi nước lợi dân a!” Ta sờ sờ cằm, đắc ý gật gật đầu “Ta thật là một người cao thượng…”
Ngay từ đầu, vẻ mặt của Hàn Hâm từ giật mình chuyển sang tán thành, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng của ta, mặt hắn lại sầm xuống, phẩy tay áo một cái, nhíu mày lại, lạnh như băng nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa, vi thần cáo lui!”
Ta phất phất tay, cười tít mắt nhìn theo bóng hắn rời khỏi – tên gia hỏa này, một chút hài hước cũng không có a.
Đợi trong trướng chỉ còn lại một mình mình, ta mới sụp vai xuống thở dài.
Mệt mỏi, hao tổn sức khỏe, hao tổn tinh thần, sức lực, người có thể dùng quá ít, nhất là võ tướng, phải tự mình hao tổn tâm trí, thật là phiền phức.
Không biết tên Từ Lập này có gây ra chuyện gì nông nỗi hay không, rốt cuộc Mân Việt quốc còn giấu vu khi bí mật nào đây?
Ta sai người báo với Bạch Phiền, bảo hắn phải canh giữ Từ Lập cho cẩn thận, tuy cũng biết, nếu có xung đột, một câu “Thân đang ở bên ngoài, không thể nghe theo quân lệnh” của Từ Lập cũng sẽ khiến hắn không biết phải làm sao.
Ta vô cùng buồn chán tung hứng quân cờ trong tay, hoàn cảnh trước mắt như một tầng sương mù dày đặc, có lẽ chỉ có thể chờ một cơn gió táp mưa rào thổi tan.
——————————
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Lưu Triệt cũng chưa xuất hiện, Bạch Dương cốc sắp sửa khai chiến, ta đứng ngồi không yên, mặc thêm áo khoác đến lều của chủ soái.
Tiếng mưa rơi bùm bùm tạch tạch giống như tiếng pháo hoa, ta lo lắng ngẩng đầu nhìn qua lỗ hổng trên vách lều, sợ trận đánh đang diễn ra.
Sắc mặt Lưu Triệt trông không được tốt lắm, có chút tái nhợt, ta vừa đến đã nghe tiếng ho khan của hắn, ho sù sụ liên tục khiến hai gò má hắn đỏ ửng lên. Hắn giương mắt lên nhìn ta, thở gấp, chậm rãi bình phục lại hô hấp, mỉm cười nói: “Oánh Ngọc, đến chơi cờ sao?”
“Đợi chiến báo.” Ta phủi bọt nước còn đọng lại trên người, run rẩy một trận, cơn mưa này thật là lạnh đến mức thấm vào tận xương tủy, ta chà xát hai bàn tay ngồi xổm xuống trước chiếc bếp lò nhỏ để sưởi ấm, cũng không quay đầu lại, nói: “Hâm chút rượu nóng cho ta.”
Lưu Triệt ừ một tiếng, ngoan ngoãn đặt bình rượu hoa quế vào trong chậu nước nóng. Rượu ủ ở địa phương này có mùi rất nhẹ, nhẹ đến mức hầu như không nghe thấy, uống vào cũng chỉ có chút cảm giác hơi say mà thôi.
Ta ngồi thẳng lưng lên, nhấp một ngụm rượu hoa quế vào bụng, tia ấm bắt đầu từ dạ dày lan tỏa khắp thân.
Lưu Triệt nhìn chằm chằm ta không nháy mắt, đôi mắt trong trẻo, khóe miệng hơi hơi cong lên, ánh nến hắt lên mặt hắn khiến làn da hắn bớt tái nhợt đi.
“Làm một ly chứ?” Ta lúng túng hỏi một câu, lại nghĩ hiện giờ sức khỏe hắn không tốt lắm “Thôi đi, ta uống một mình được rồi.”
Hắn cười cười không nói gì, ôm hộp cờ đến “Vừa đợi chiến báo vừa đánh vài ván cờ đi.”
Ta không nhịn được mặt nhăn mày nhíu. “Ngươi biết rõ ta chơi cờ dở ẹt, sao cứ thích đòi chơi với ta? Khi dễ ta hả?”
Hắn nghịch nghịch quân cờ trong lòng bàn tay phát ra thanh âm thanh thúy, cúi đầu thấp xuống, ta chỉ thấy hàng mi thon dài và cái trán trơn bóng của hắn. “Có lẽ là vì chơi cờ với nàng, ta không cần suy nghĩ, không cần hao tâm tốn sức.”
Ta thả ly rượu lên bàn, bất mãn nói: “Ý ngươi là nói ta đánh cờ dở đến nỗi ngươi dùng đầu ngón chân cũng có thể thắng ta?”
Hắn khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn ta, lại lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Bởi vì cho dù nghĩ đi nghĩ lại, bản thân nàng cũng không biết bước tiếp theo mình muốn đi chỗ nào, ta làm sao mà đoán được?”
Ta trầm mặc.
“Lại đây đi.” Hắn đưa hộp cờ cho ta “Nàng cầm cờ đen.”
Cũng được…
Bên ngoài mưa không có vẻ gì là sắp ngừng rơi cả, ta nhâm nhi rượu hoa quế, ngồi dưới đất đánh cờ cùng hắn.
Nói đúng hơn là sắp cờ.
“A Triệt, đừng đi chỗ đó.” Ta bắt lấy cổ tay hắn.
“Tại sao?” Hắn nghi ngờ nhìn ta.
“Chỗ đó để cho ta.” Ta khoa tay múa chân hạ xuống một con cờ đen “Như thế ta sẽ Lục liên tử.”
Lưu Triệt hít vào một hơi thật sâu. “Ta chơi theo kiểu cờ vây với nàng, còn nàng thì chơi theo kiểu cờ Lục tử với ta?”
Ta cười hăng hắc, không xấu hổ, không ngượng ngùng.
Hắn lại thở dài. “Thôi được, vậy giờ ta chơi cờ Lục tử với nàng.”
“Đừng.” Ta ngăn hắn lại “Ngươi đi theo kiểu của ngươi, ta đi theo kiểu của ta. Ngươi muốn đi cờ Lục tử, vậy ta đi cờ vây với ngươi!” Hắn không nói nên lời, ta yên tâm thoải mái đi xuống một con, vui vẻ reo lên: “Liên tiếp Lục tinh, ta thắng!”
Thế là Lưu Triệt đỡ trán, thở dài một tiếng “Bại bởi tay nàng …”
“Khoan đã, A Triệt. Ta liên tục Lục tinh thắng ngươi, nhưng đi theo kiểu cờ vây thì ngươi thắng ta, ván cờ này hai chúng ta chẳng ai bại cả, như vậy không phải hay hơn sao?” Ta có lòng tốt an ủi hắn.
Khóe miệng hắn giật giật, cười khổ. “Ý nàng muốn nói cho ta biết, dù hai ta gặp nhau trên một bàn cờ cũng vĩnh viễn không đi đến cùng một thế giới sao?”
“Ngươi là con cờ trắng, ta là con cờ đen. Chúng ta vốn là một. Bàn cờ như giang sơn, bất kể ai thua ai thắng, thiên hạ này trước sau gì cũng chỉ có thể là thiên hạ của Lưu gia.” Ta kiên trì lập trường của mình, không chút dao động. Con người không thể nhượng bộ, một khi nhượng bộ, chỉ có thể ngày lui ba trăm dặm, cuối cùng một tấc đất cũng không còn. “A Triệt, nửa tháng nay, ta đã xem rõ, cũng đã nghĩ rõ rồi. Dù họ Lý hay họ Lưu, rốt cuộc trên thân ta chảy vẫn là dòng máu của mẫu thân. Đông Ly hỏi ta có hận hắn hay không…” Trong lòng ta hơi chua xót, chỉ có thể cười khổ “Ta làm sao có thể hận hắn? Hắn muốn giữ gìn là thiên hạ của Lưu gia chúng ta, mà ta một người Lưu gia chân chính lại ích kỷ, muốn an phận trốn tránh một góc trời, không màng thế sự… Trước giờ hắn chịu áp lực rất nhiều so với ta. Ta không hận hắn, chỉ giận hắn, cũng không phải giận hắn đã bán đứng ta vì giang sơn của họ Lưu này, chỉ giận hắn đã giấu ta tất cả mọi việc, cho dù biết tương lai ta lên ngôi Hoàng đế, hoàn cảnh của hắn sẽ rất khó xử, thậm chí là rơi vào cảnh bị động, không hay chút nào, nhưng hắn cũng chuẩn bị tốt tâm lý để chấp nhận…”
“Oánh Ngọc.” Lưu Triệt cắt ngang lời ta, trong mắt gợn lên chút bi ai. “Nàng có cần phải nói về hắn trước mặt ta hay không, nàng biết rõ…”
Ta xoay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn tình ý của hắn, có những thứ ta không nhận nổi. “A Triệt, trong lòng ta, mà cũng là thực tế, ngươi là thân nhân duy nhất trên đời này của ta, ta đã từng hứa với ngươi, hiện tại cũng sẽ không thay đổi. Bất kể ngươi làm gì, ngươi vĩnh viễn là đệ đệ của ta, ta vĩnh viễn sẽ không trách ngươi, sẽ không có không quan tâm đến ngươi, sẽ không bỏ rơi ngươi.”
“Nhưng nàng đã quên ta!” Hắn tâm tình kích động bắt lấy góc bàn, mu bàn tay nổi lên gân xanh “Ta biết, đó chỉ là nàng tự thôi miên bản thân mình trong tiềm thức, nàng muốn quên đi ta!”
Ta lui người về sau, há miệng rồi lại ngậm miệng, nhưng không biết phải cãi lại như thế nào. Có lẽ, không phải là ta muốn quên hắn, chỉ là muốn quên đi phiền não, hi vọng mỗi ngày tỉnh lại đều không bị phiền não, không có quá khứ lúc ban đầu. Không cần nghĩ đến trong lòng sư phó còn có non sông thiên hạ, không cần nghĩ đến trong lòng Đào Thanh còn có giang hồ võ lâm, không cần nghĩ đến những thị phi, những tranh đấu dây dưa không ngừng, vứt bỏ tất cả mọi phiền não, ta chỉ muốn nhớ đến mặt tốt của bọn hắn – chỉ là trốn tránh được một lúc, nhưng không trốn tránh được cả đời.
Mà nguồn gốc tất cả phiền não của ta đó là Lưu Triệt, hiện đang nhìn ta một cách bi thương.
“Vì sao nàng không thể yêu ta nhiều hơn một chút…”
Là không thể, hay là không được?
“Mẫu thân ta yêu phụ hoàng sâu đậm như vậy, ta vẫn không hiểu rõ vì sao, rõ ràng phụ hoàng chẳng thèm ngó ngàng gì đến mẫu thân…” Hắn chậm rãi rũ mí mắt xuống “Người trong cung bò cao giẫm thấp, mẫu thân không được sủng, tính tình lại hiền hậu nhu thuận, ngay cả hạ nhân cũng không xem bà là chủ tử. Đường đường là một hoàng phi, vậy mà phải sống qua những tháng ngày nghèo khó hơn cả người bình thường, mùa Đông thậm chí không có bếp lò và than củi để sưởi ấm, sau khi bị mấy trận phong hàn, cơ thể suy yếu đi. Năm đó ta cũng bị nhiễm chứng phong hàn, bà không lo thân mình bện***, bán hết đồ trang sức chỉ vì muốn cầu thái y giúp ta khám và chữa bệnh, nhưng lại không đủ tiền đi hốt thuốc… Bà phải liên tục thức mấy đêm, thêu vô số hoa văn, nhờ cung nhân ra ngoài lén bán mới đủ tiền hốt thuốc. Ta hết bệnh cũng là lúc cặp mắt của bà không còn thấy đường nữa …”
“A Triệt…” Mũi ta cay lên, nhưng không biết phải an ủi hắn ra sao.
“Trên đời này, chỉ có mẫu thân thật lòng yêu thương ta, bảo vệ ta, sau này có thêm nàng…” Nói đến đây, khóe miệng hắn khẽ cong lên, trong mắt có chút ý cười ấm áp hơn. “Trước giờ không ai giúp ta cả, bọn họ đều chỉ đứng nhìn, cười nhạo, trước giờ cũng không có một ai dám mắng ta, ngay cả mẫu thân cũng chỉ đau lòng chữa thương cho ta. Ngay từ đầu, ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng, trông nom nàng, nhưng nếu chỉ như thế, nàng vĩnh viễn cũng nhìn không đến ta. Ta chỉ có thể giống như phụ hoàng, cầm chắc quyền thế, cao cao tại thượng, mới có thể khiến tất cả mọi người thần phục dưới chân ta. Còn nàng, ta không muốn nàng phải thần phục ta, ta chỉ muốn nàng ở lại bên cạnh ta, chỉ muốn nàng có thể đối xử với ta như đối xử với bọn hắn…” Hắn cười nhìn ta, trong mắt lại tràn đầy bi thương và tuyệt vọng “Nếu ta làm sai, nàng nói cho ta biết, ta phải nên làm như thế nào, có được không?”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.