- Ám sát tổng thống Mỹ?? Anh có ước mơ lớn lao nhỉ??
Tư Dung cũng không bất ngờ lắm, đối với người có tham vọng lớn như hắn việc này cũng chỉ là chuyện nhỏ!! Tần Hạo Đông lại có thể tự tìm đến tổ chức của cô chứng tỏ hắn đánh giá tổ chức rất cao
Tần Hạo Đông nhíu mày nhìn cô, hắn đưa mắt ra bên ngoài cửa sổ. Môi mỏng khẽ nhếch lên
- Thế nào? Sợ?
Sợ??
Tư Dung cách đây 5 năm đã không còn biết sợ là gì rồi, thế mà hắn lại dám nói cô sợ!!
- Anh nên biết hậu quả của việc này! Gi*t tổng thống Mỹ sẽ làm thay đổi cả thế giới...
- Tôi chỉ cần có lợi ích cho mình, những thứ còn lại...tôi không quan tâm!!
Tần Hạo Đông lấy tay xoa mi tâm, hắn không để tâm đến mấy việc kia. Thế giới thay đổi hay không không liên quan đến hắn
Tư Dung phải cảm thán sự ích kỷ của Tần Hạo Đông, cô nhếch môi, đem tay đan vào nhau
...
Hoa Tiêu Quân ngồi nhìn Lôi, Phong hàn khí bao quanh
- Vẫn chưa tìm được Van?
Giọng nói trầm thấp vang lên, Hoa Tiêu Quân tựa vào ghế, đôi chân dài vắt chéo. Lôi và Phong cảm nhận được sát khí từ anh, hai người ngồi nhìn nhau, dùng mắt trao đổi. Một lúc sau, Lôi liền hắng giọng nâng cặp kính
- Lão đại...tên đó hình như đã rời khỏi thành phố rồi...
- ૮ɦếƭ tiệt!
Anh tức giận, dùng chân đạp mạnh vào chiếc bàn kính khiến nó vỡ toang ra. Mảnh kính vương vãi khắp nơi, Lôi và Phong lièn biết cơn giận dữ của anh đang đạt đến đỉnh điểm, nếu không nhanh tìm ra tên kia thì có lẽ người hứng chịu là bọn họ
Phong định nói thì bị Lôi chen vào, anh ta cúi người
- Thuộc hạ sẽ lập tức đi tìm!
Nói rồi cùng Phong ra ngoài, sát khí trong phòng bọn họ thực sự hứng không nổi...
Hoa Tiêu Quân chán nản tựa lưng vào ghế rồi ngã đầu ra, bộ dạng hết sức lười biếng. Không bao lâu, An Kỳ đã hớt hải chạy đến
- Lão đại...Triệu tiểu thư tỉnh rồi!
- Cái gì? Tỉnh rồi...?
Hoa Tiêu Quân lập tức bật dậy, anh đứng lên nắm lấy áo An Kỳ để xác nhận. An Kỳ lập tức gật đầu, vâng vâng dạ dạ rồi dẫn Hoa Tiêu Quân đi
Cánh của phòng bệnh vừa mở, anh đã vội lao nhanh vào. Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang ngồi trên giường, trái tim lạnh lẽo của Hoa Tiêu Quân bất giác rung lên. Anh từ từ tiến đến chỗ cô, môi mỏng mấp máy
- Tiểu Nhã...
Nhã Nhã vừa tỉnh dậy liền quay sang, cô thấy anh đang tiến lại chỗ mình. Bất giác, người Nhã Nhã run lên, miệng lộ ra nụ cười đẹp. Hai mắt cô dừng lại trên người anh, chỉ vài tiếng đồng hồ mà nhìn Hoa Tiêu Quân tiều tuỵ đến thê thảm, lòng Nhã Nhã bất giác nhói lên
- Hoa Tiêu Quân...!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.