Cô thay đồ bình thường rồi ra xe ngồi đợi a ko rét mà run " ૮ɦếƭ rồi làm sao đây" P.Anh ngồi cạnh cũng sợ ko kém vỗ vỗ vai cô nhẹ an ủi
-Ây rà sống ૮ɦếƭ tại thiên,phen này toi rồi.Nghe xong câu nói môi cô giật giật còn T.Vũ ngồi phía trước muốn cười nhưng lại phải kìm nén.15\' sau a đi tới mở cửa xe ngồi vào cô thấy vậy thì nhích ௱ô** ngồi sát P.Anh.
-Về biệt thự.A lạnh giọng nói với T.Vũ, cả đoạn đường a ko nói tiếng nào nhưng cô biết a đang rất giận ko khí trong xe như hạ xuống âm độ C lạnh đến rùng mk.Về đến biệt thự a mở cửa bước ra ko nói lời nào đi thẳng lên phòng,cô vội mở cửa rồi chạy theo còn P.Anh muốn đi cùng để giải thích thì bị T.Vũ túm tay ngăn lại
-E ko nên chạy theo cứ để hai người họ tự giải quyết đi.
-Vầng.Cô lí nhí nói rồi quay sang cười vs a,T.Vũ vội quay đi mặt hơi ửng hồng.
Cô chạy theo vào thư phòng a đi vào trước ko đóng để mặc cô vào, cô quay lại đóng cửa rồi quay sang thấy a đang ngồi trên ghế ko nói j.Cô nuốt nước bọt " thôi chủ động một bữa" nghĩ là làm cô đi lại phía a thì a quay mặt hướng khác (eo ơi hờn cả thế giới kìa) cô thấy vậy thì cười rồi xoay a lại ngồi lên đù* a nịnh nọt
-Long ca đẹp zai ơi,e xin lỗi mà.
-\'.\'A ko nói j chỉ nhìn cô, cô tặc lưỡi đành phải dùng mọi cách vậy.
-Long ca yêu dấu e xin lỗi rồi mà tha cho e đi, e chịu phạt là được mà.Cô ra vẻ hối lỗi nhưng a ko nói j,cô hít một hơi rồi nâng đầu a lên cúi xuống hôn lên môi a.Lúc đầu a ko làm j để cô thích làm j thì làm nhưng con thỏ nhỏ hôn một cách vụng về lại làm cho *** của a trỗi dậy một tay ôm gáy tay còn lại ôm eo kéo sát cô vào lòng mà hôn ngấu nghiến.Cô biết a đang giận nên phối hợp ôm lấy đầu a.....hôn một lúc cô ko thở được a mới từ từ buông cô ra, cô gục vào lòng a do leo mệt hôn mất sức cô ngủ luôn trong lòng a.Thấy cục bông ko động đậy a cúi xuống thấy cô đã ngủ thì khẽ cười ôm cô lên vào phòng của a ngủ.Đặt cô lên giường kéo chăn đắp cho cô khẽ vuốt mấy ngọn tóc vương vãi trên mặt cô rồi cúi xuống hôn lên má cô,a đi ra phòng ngoài nhấc điện thoại lên nói
-Cậu chuẩn bị vé cho tôi trong bí mật.Cúp máy a thở dài chỉ đành cất cô trong bí mật còn hơn bị kẻ khác dòm ngó.
Cô tỉnh dậy thấy a để cơm trên đầu giường đang ngồi nhìn cô.
-E tỉnh rồi dậy ăn cơm đi.Cô mỉm cười gật đầu,định với lấy cơm thì
-Ả đút cho tay leo núi còn mỏi ko có sức đâu.A nói ( ga lăng vcl)
Cô vui vì a ko còn giận mà còn quan tâm đến mk nên cười suốt.Cô ăn xong a nói
-A đặt vé rồi mai e sang nước ngoài du hk còn về hk j thì tùy theo mong muốn của e.A nói,nụ cười trên môi cô vụt tắt
-A muốn e rời khỏi đây.Cô hỏi
-Ko chỉ là du hk mấy năm thôi.
-E xin lỗi rồi mà sao a còn muốn e đi, a ko cần e nữa đúng ko.Cô ấm ức nói, a thấy cô sắp khóc thì vội ôm cô vào lòng nhẹ nói
-Ai nói a ko cần e,a chỉ muốn e sang đó hk sau đó về công ty giúp a thôi.
-\'.\' Cô hiểu nhưng ko muốn xa a nên vùng ra khỏi vòng tay a chạy về phòng mk, a nhìn theo bóng lưng cô ko nói j ai biết được để cô đi a còn đau lòng gấp bội lần.
Cô chạy vào phòng ôm chặt lấy P.Anh khóc lớn
-Sao thế N.Lan.P.Anh lo lắng hỏi
-A ấy muốn...muốn tớ đi du hk.Cô nức nở nói
-A ấy muốn tốt cho cậu thôi,nếu cậu hk xong sau này sẽ trở về giúp a ấy trong công việc đó cugx là điều cậu muốn mà.P.Anh an ủi
-Tớ biết nhưng tớ ko nỡ xa anh ấy. Cô nói
-Cậu biết là a ấy cũng có tình cảm với cậu mà nên lần này cho cậu đi chắc cũng có ẩn tình j đó.
-Uk nhưng lần này đi tớ muốn hoàn thiện chính mk để có thể giúp đỡ a ấy.
Sáng hôm sau a ko nở nhìn cô đi cũng sợ lộ hành tung chuyến đi này của cô nên ko đến từ biệt, cô ngóng a mãi nhưng ko thấy đến khi chuyến bay sắp bắt đầu cô ôm P.Anh một cái cả hai rặn dò nhau xong cô quay người đi.P.Anh nức nở
-Bảo trọng nhé.
-Cậu cũng vậy.Cô cười rồi xoay người đi vào.Bóng cô khuất xa P.Anh quay lại hỏi T.Vũ
-Sao a ko đến tiễn N.Lan.
-Lão đại làm j cũng có lí của nó.T.Vũ trả lời, cả hai lên xe trở về.Khi máy bay bay lên cao cô lưu luyến nhìn xuống mong đợi bóng dáng a nhưng đổi lại là sự mờ nhạt của khung cảnh.
Ở một nơi nào đó có một người đàn ông đang nhìn lên bầu trời " tôi sẽ chờ e mau trở về nhé bảo bối".
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.