Quả thật ở ngoài đây, không khí thoáng đãng trong lành hơn rất nhiều. Ở trên trời, những ngôi sao lấp lánh hiện ra chiếu xuống, mỹ nhân lại đang đứng đó nhìn ngắm, đây quả là một màn " cầu hồn đoạt phách ".
* Cầu hồn đoạt phách: đẹp và ma mị đến mức ςướק đi linh hồn của người ta, khiến người ta nín thở.
Hàn Dương theo cô ra đây, đứng đằng sau nhìn thấy một màn như vậy thì quả thật nghĩ thầm nếu như anh không phải là người đàn ông của cô, chắc chắn anh sẽ nghĩ cô là con gái " ngọc khiết băng thanh ".
* Ngọc khiết băng thanh: là lời dẫn miêu tả sự trong trắng, tinh khiết của người con gái.
Anh nhẹ nhàng đi tới ôm tấm lưng mảnh khảnh của cô vào lòng, mùi hương quen thuộc của cô làm anh thấy yên lòng và thư giãn.
Mạnh Ái không cần nghe tiếng nói hay chi cũng biết người ôm cô chính là anh, mùi hương bạc hà lẫn cigar cuba quen thuộc xộc thẳng vào mũi cô. Nhưng mùi thuốc bây giờ đã nồng nặc hơn trước, anh có quá nhiều ưu phiền hay sao?
Ban đầu cô chỉ nhẹ nhàng gạt tay anh ra nhưng anh cứ cố chấp ôm không buông nên cô mới bực mình. Không biết vòng tay này của anh đã ôm bao người con gái khác rồi, càng nghĩ cô càng bài xích với anh.
- Ngô tiên sinh, xin ngài hãy tự trọng. _ Cô lạnh lùng nói, gạt tay anh ra khỏi người của mình.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
- Ái Nhi, gặp lại anh em không vui hay sao? _ Hàn Dương đau lòng khi cô nói như thế, lại còn vô tâm lạnh lùng. Ba chữ " Ngô tiên sinh " của cô đâm thẳng vào trong trái tim anh, thật sự rất đau! Anh đã chờ đợi 5 năm, đợi cô về trong mòn mỏi nhưng anh vẫn không bỏ cuộc. Bây giờ cô về rồi, mọi thứ lại như thế này sao?
- Chính xác là vậy, chúng ta bây giờ đã là " người dưng ngược lối " với nhau. Đừng làm những chuyện vượt quá giới hạn nữa. _ Không một ai biết được, gặp lại anh cô vui mừng đến chừng nào, nhưng tất cả không dễ dàng như hồi trước đó nữa. Nếu bây giờ còn được như lúc trước, cô sẽ nhào vào lòng anh mà tha hồ khóc, nhưng lại không được rồi.
Nói xong, cô xoay người bước vào trong, nhìn bóng lưng của cô vừa cô độc vừa lạnh lùng đến thế, anh đau xót tới chừng nào. Hàn Dương rút ra điếu cigar cuba, châm lửa và hút, anh không muốn mọi chuyện cứ như vậy. Đó là tại ngày trước, anh ngu muội nghe theo Minh Ngọc, làm cô đau lòng đến như thế, đây phải chăng là quả báo hay sao?
Bóng lưng của anh và của cô rất giống nhau, nó chất chứa một nỗi niềm buồn thăm thẳm và cô đơn. Mỗi người đều có lối suy nghĩ khác nhau về chuyện tình cảm của mình, vậy cuối cùng mọi chuyện sẽ như thế nào?
- ---------
Mạnh Ái đi vào trong nói vài câu với Kiều Ny rồi nhanh chóng rời đi để về nhà. Một phần là cô muốn tránh gặp mặt anh, nửa phần còn lại là do đã quá trễ, cô sợ Hàn Khải đang chờ. Tuy biết bảo bối của mình rất khôn ngoan lanh lợi, có thể ứng phó được với mọi chuyện, nhưng thân làm mẹ, ai mà không thể không lo lắng cho con chứ?
- Khải Nhi, mama về rồi. _ Cô bước vào nhà, mắt dao dác tìm bảo bối.
- Mama, đi sự kiện có vui không? _ Nghe được tiếng nói, Khải Nhi từ trong phòng chạy ra sa vào lòng cô.
- Không vui, ở nhà với Khải Nhi mới là vui nhất. _ Mạnh Ái lấy tay véo nhẹ mũi của con mình một cái, nhìn Khải Nhi cười hiền lành. Tâm can bảo bối của cô, càng lớn càng giống anh y như đúc từ một lò ra.
Vệ sinh cá nhân xong hết thẩy, cô ngồi trong phòng của mình, mở tủ lấy ra một tấm hình. Là hình cưới của cô và anh 5-6 năm về trước, cô nhìn anh chăm chú, người đàn ông, có phải sẽ không bao giờ thuộc về cô nữa đúng không? Chỉ nghĩ đến như vậy, cô lại rơi nước mắt.
Mạnh Ái đã nghĩ mình quên được Hàn Dương sau 5 năm xa cách như vậy, cứ nghĩ anh rồi sẽ tìm được một mái ấm mới. Nhưng hôm nay gặp lại anh cô mới biết rằng thật ra bản thân mình còn yêu anh, mà còn yêu nhiều gấp bội lần hơn lúc trước nữa.
- Mama, sao người lại khóc? _ Hàn Khải ôm con gấu bông hình chú gấu Pooh màu vàng vào phòng cô, thấy cô khóc thì luôn miệng hỏi.
- Không sao không sao, chỉ là bụi bay vào mắt. _ Cô dùng tay quẹt đi nước mắt, mỉm cười nhìn con mình nói.
Nhưng đối với một đứa bé năm tuổi lanh lợi như Hàn Khải, cậu đương nhiên biết được lí do thật sự không phải vậy. Liếc thấy bên phải người cô có một bức ảnh, đó là hình mama của mình và một chú nào đó rất hảo soái nha. Hàn Khải chắc chắn đây là ba của mình, nhưng cậu không cần, vì mỗi lần mama nhìn bức ảnh này là lại khóc, cậu thật không muốn thế.
Hàn Khải ghi nhớ khuôn mặt của chú đẹp trai đó vào trong đầu, đợi khi mama đi làm việc, cậu chắc chắn sẽ tìm người đó tính sổ, dám làm mama của cậu khóc à? Đợi đó, đừng có mơ mà hàn gắn với mama của nhóc nhóc tì này.
Nếu mama muốn tái hôn lần nữa, cậu chắc chắn sẽ chọn chú đẹp trai hôm bữa cậu ***ng mặt ở sân bay, vừa đẹp lại có khí chất nữa.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.