Nghe lời nói đáng thương của nhóc nhỏ, anh cúi người bế con trên tay, giọng nói nhỏ nhẹ vỗ về:
- Không sao đâu, ông nội rất thương con, ông đã bảo ba đưa con đến gặp ông. Con đừng lo lắng.
Lam Yên cũng nhẹ nhàng trấn an con trai cưng:
- Ông nội rất mong con đến, vậy nên con cứ thoải mái thôi. Có ba mẹ bên cạnh con mà.
Gia đình ba người cùng nhau bước vào trong. Nhìn thấy cháu nội đích tôn giống con trai như tạc, Huân lão gia rất ngạc nhiên. Ông ấy nhớ đến đứa nhỏ mà ông ấy đã từng gặp ở sân bay. Trông thoáng chốc Huân lão gia nhận ra đứa nhỏ mình vô tình gặp trước đây chính là cháu nội ruột, thảo nào lúc đó ông ấy lại có cảm giác thân thuộc với cậu nhóc xa lạ chỉ vừa nhìn thấy lần đầu tiên như vậy.
- Kỳ Ngôn, mau qua đây với ông nội nào.
Nghe Huân lão gia gọi, bé con có chút ngại ngùng, đôi mắt to tròn cẩn trọng quan sát biểu hiện của ông nội.
- Dạ.
Cậu bé bước đến ghế và ngồi vào lòng ông. Nhìn đứa nhỏ giống hệt con trai mình, chẳng cần chứng minh gì cả cũng đủ để chắc chắn rằng Tiểu Ngôn chính là con ruột của anh.
- Tối nay các con ở lại ăn cơm với ba và mẹ đi, ba muốn ở cạnh cháu nội.
Nghe Huân lão gia nhắc đến mẹ, tâm trạng của vợ chồng cô bỗng chốc tụt dốc. Nghe nói sáng nay Huân phu nhân có hẹn với bè bạn nên đã ra ngoài, nếu không khi gặp anh và cô đưa Tiểu Ngôn đến thăm, có thể bà ấy sẽ lại tỏ thái độ khó chịu.
- Chuyện này...
Thấy anh có chút khó xử, Huân lão gia nở nụ cười đôn hậu:
- Con đừng lo, ba đã nói chuyện với mẹ rồi.
Giai Nghị đã nói với ba chuyện anh biết rõ Huân phu nhân không phải mẹ ruột của mình. Nhưng dù sao ông ấy cũng mong anh và Huân phu nhân có thể làm lành, mẹ con hòa thuận để gia đình được đề huề.
Thực ra chuyện này hoàn toàn phụ thuộc vào Huân phu nhân. Giai Nghị vốn dĩ không để bụng, anh cũng chẳng muốn gay gắt mà làm mất hòa khí mẹ con. Nhưng nếu Huân phu nhân vẫn nhất quyết không thay đổi suy nghĩ thì e rằng mối quan hệ giữa hai mẹ con sẽ không thể tránh khỏi sự rạn nứt.
Trước bữa cơm, Huân phu nhân đã trở về, bất ngờ khi bà ấy mang theo rất nhiều quà bánh, còn bảo rằng mua cho Kỳ Ngôn. Sau khi biết chuyện của Nhậm Ninh Vân và Chu Minh Đăng được lan truyền khắp các mặt báo, Huân phu nhân đã biết quý trọng người con dâu hiền lành như Lam Yên. Bên cạnh đó, một đứa nhỏ ngoan ngoãn, dễ thương như Tiểu Ngôn rất xứng đáng để được ông bà yêu thương.1
Bầu không khí tuy ấm áp nhưng vẫn còn chút ngượng ngùng, dẫu sao khi trải qua bao chuyện, giờ đây mọi người mới thật sự mở lòng, thay đổi suy nghĩ để xem nhau như người một nhà. Có lẽ Huân phu nhân và cả Lam Yên đều cần thêm chút thời gian tiếp xúc với nhau để trở nên thân thiết hơn.
Giờ đây Tiểu Ngôn không chỉ có ba mẹ, nhóc còn có cả ông bà nội, lại thêm ông ngoại yêu thương. Gia đình bề thế hạnh phúc, vượt ngoài sự mong đợi của cậu bé.
Bạn đang đọc truyện tại
Thích Truyện. VN, web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Cửa hàng váy cưới...
Hai ba con Giai Nghị đang ngồi chờ đợi Lam Yên thử váy cưới. Anh đã thay xong vest chú rể, bây giờ đang chờ vợ.
Một lát sau, nhân viên kéo rèm phòng thay đồ, Lam Yên trong bộ váy cưới lộng lẫy, dáng vẻ xinh đẹp rạng rỡ, gương mặt cô ngập tràn sự hạnh phúc.
Tiểu Ngôn đôi mắt tròn xoe nhìn mama, bất giác đôi môi nhỏ chúm chím thốt lên:
- Mẹ của con xinh đẹp thật.
Anh bế con trai rồi đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến cạnh vợ. Cô khoác trên mình bộ váy cưới cúp ng màu trắng thuần khiết, đính rất nhiều pha lê lấp lánh, phần áo để lộ bờ vai trắng nõn cùng xương quai xanh quyến rũ. Đối với anh, Lam Yên là cô dâu đẹp nhất trên đời.
Giai Nghị nắm lấy tay cô, gia đình ba người vui vẻ, đằm ấm:
- Em thật sự rất xinh đẹp.
Cô mỉm cười tươi, có chút ngại ngùng trước lời khen của chồng.
- Anh thấy bộ váy này có hợp với em không?
Giai Nghị gật đầu:
- Rất hợp, em mặc gì cũng đẹp cả.
Bé con vui vẻ đưa ngón tay trỏ biểu hiện cho "số một" ra phía trước:
- Trông mẹ tuyệt lắm, thật sự rất xinh đẹp.
Được chồng và con trai khen hết lời khiến cô nở cả mũi. Hai vợ chồng nhờ nhân viên chụp giúp một bức ảnh kỷ niệm gia đình cùng nhau đi thử váy cưới. Tiểu Ngôn hôn lên má cô, Giai Nghị cũng không chịu thua nhóc nhỏ, thắm thiết đặt lên gò má vợ một nụ hôn. Bức ảnh gia đình hạnh phúc được chụp lại, lưu giữ một kỷ niệm đẹp khó phai.
Trong lễ kết hôn của cả hai, Lam Yên không quên mời cả Tô Nam, cô cũng nói rõ với anh ấy về danh tính ba ruột của Tiểu Ngôn. Dù anh ấy rất buồn khi người con gái mình yêu suốt nhiều năm qua sắp lên xe hoa nhưng rồi cũng dằn lòng mà thật tâm chúc cô hạnh phúc.
Mấy hôm nay Huân phu nhân hay sang nhà thăm vợ chồng cô, bà ấy còn đưa Tiểu Ngôn đi mua sắm, xem ra tình cảm bà cháu tiến triển rất tốt. Tuy cả đời bà ấy không có con ruột, nhưng có được người con trai ngoan ngoãn và giỏi giang như Giai Nghị cũng là niềm an ủi rất lớn. Sau cùng Huân phu nhân cũng nghĩ thông suốt mà biết trân trọng thực tại, dù bà ấy không sớm nhận ra điều này, tuy nhiên bây giờ cũng chưa phải là quá muộn.
Buổi tối yên tĩnh, Kỳ Ngôn đã say giấc trên chiếc giường riêng cạnh giường ba mẹ, anh và cô vẫn đang thì thầm tâm sự với nhau về chuyện đám cưới.
- Em thấy rất mong chờ, cứ nghĩ đến lại vui không ngủ được.
Anh nhẹ nhàng hôn lên môi vợ, cả hai đan môi đầy thắm thiết.
- Anh cũng vậy. Nhưng em không được thức quá khuya. Phải ngủ sớm thì mới có thể trở thành cô dâu xinh đẹp được.
Cô nằm trong vòng tay anh, khẽ ngước mặt hôn lên má của chồng. Đôi trẻ hạnh phúc bên nhau, có cả nhóc nhỏ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, cuộc đời chỉ mong có một gia đình viên mãn, cùng nhau vượt qua mọi sóng gió, đến cuối cùng vẫn không buông tay, hạnh phúc được tích góp từ những điều nhỏ nhặt nhất.
(THE END)
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.