“ Chị...chị hai.”
“ Mặc Mặc, không sao rồi. Có chị ở đây.”
Nhất Tâm ôm lấy Mặc Mặc trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy nếu không phải tại cô mọi người cũng không gặp nguy hiểm như vậy.
“ Vũ Thiên, anh đưa Mặc Mặc đi trước đi. Họa do tôi gây ra tôi tự mình gánh chịu.”
“ Nhất Tâm, em điên à...em ở đây chẳng khác nào tự nộp mạng cho hắn.”
“ Vũ Thiên, giúp em bảo vệ Nhất Hàn và Mặc Mặc.”
Nhất Tâm biết mình không còn đường lui rồi, hắn ta bắt Mặc Mặc đến đây là muốn ép cô phải lộ diện. Chi bằng cô ở lại đây nộp mạng cho hắn như vậy những người cô yêu thương nhất sẽ không gặp nguy hiểm.
“ Vũ Thiên...mau đưa Mặc Mặc đi.”
“ Không được, Nhất Tâm anh ở đây với em, sống chúng ta cùng sống, ૮ɦếƭ cùng ૮ɦếƭ.”
“ Vũ Thiên, anh đừng cứng đầu nữa được không...cầu xin anh mau đi đi.”
Nhất Tâm chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này. Cô yêu lầm người hại cuộc đời mình bị phá hoại hoàn toàn, ngay cả những người bên cạnh cô cũng bị liên lụy.
“ Vũ Thiên...mau đi đi, Vũ Thiên anh nhất định phải sống...sống để thay tôi vạch trần tội ác của hắn ta.”
Vũ Thiên cuối cùng vẫn chịu thua Nhất Tâm. Lại lần nữa nghe theo lời cô.
“ Nhất Tâm, bảo trọng.”
Anh hôn lên trán Nhất Tâm, từ trong khóe mắt của cô một dòng nước ấm nóng chảy ra.
Vũ Thiên bế theo Mặc Mặc bỏ trốn. Quả nhiên hai người bọn họ vừa rời đi, Gia Minh liền xuất hiện.
Nhìn thấy thân ảnh gây ám ảnh cô từng đêm, người Nhất Tâm run lên từng đợt.
“ Nhất Tâm, đã lâu không gặp, em vẫn y như ngày xưa.”
Nhất Tâm sợ hãi lùi lại phía sau, cô lùi một bước Gia Minh lại tiến gần cô một bước, hắn dồn tới chân tường không còn đường lui. Hắn ta P0'p lấy cằm cô, hắn hung hăng cắn lấy môi cô, sức lực yếu ớt của cô đương nhiên không thể nào ngăn nổi hắn. Chờ đến khi môi cô bị hắn làm cho chảy máu hắn mới khôi phục lại lý trí từ từ bỏ cô ra.
“ Nhất Tâm, lần này em đừng hòng trốn thoát khỏi tôi.”
“ Gia Minh, tại sao phải là tôi... bên cạnh anh có rất nhiều người phụ nữ, tại sao anh còn phải bám lấy tôi không buông làm gì.”
“ Con người ấy mà thứ càng không có được lại càng muốn chiếm hữu. Nhất Tâm, em càng chống đối tôi lại càng muốn chiếm hữu em hơn.”
“Anh...anh tính làm gì.”
Hắn ta dùng bàn tay dơ bẩn chạm vào người cô, từ từ xé nát quần áo của cô. Hắn chiếm lấy thân thể cô như một con hổ dữ. Trong phòng truyền ra nhưng *** quái dị, một người đau khổ đến tột cùng, một bên lại là sự sung sướng.
Những trận *** qua đi, cô lại bị hắn ta xích lại như những con thú cưng....không thú cưng trong nhà này có khi còn tự do hơn cô.
“ Nhất Tâm, ngoan ngoãn ở bên tôi, nếu không người thân của cô không được yên đâu.”
“ Gia Minh, anh nhất định sẽ gặp quả báo.”
“ Quả báo? Tôi chờ.”
Hắn lạnh lùng bỏ đi.
Cô lần nữa bị hắn đưa đi nơi khác, cô cũng không biết mình đang ở đâu nữa. Đêm nay hắn ta về, có vẻ công việc của hắn ta không thuận lợi lắm, hắn đem mọi tức giận chút hết lên người cô, cô ôm lấy thân thể dơ bẩn của mình, cô mệt rồi... bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, không bao giờ tỉnh lại, không cần mỗi ngày phải đối diện với thê giới đáng sợ này nữa.
“ Vũ Thiên...tôi từng hứa với anh sẽ kiên cường sống tiếp, nhưng mà...tôi không thể....Vũ Thiên tôi xin lỗi...”
[……]
*Toang*
Tấm hình trong tay Vũ Thiên đột nhiên rớt xuống vỡ toang ra. Lòng anh đột nhiên rất nhói...Nhất Tâm của anh có phải xảy ra chuyện gì rồi không.
“ Nhất Hàn, vẫn chưa điều tra được gì sao.”
Nhất Hàn thất vọng lắc đầu, Gia Minh hắn ta làm việc quá cẩn trọng, muốn tìm bằng chứng về tội ác của hắn ta thật sự rất khó. Người bên cạnh hắn đều rất trung thành muốn mua chuộc bọn người đó dường như không thể. Nếu cứ như vậy...e là mạng sống của Nhất Tâm sẽ gặp nguy hiểm mất.
“ Khoan đã cái này....”
Lúc này Vũ Thiên mới phát hiện ra bên trong khung hình còn có một cái USB....tấm hình này là của ba trước lúc mất đã đưa cho cậu...không lẽ ông ấy vì biết được bí mật của hắn ta, nên mới...bị hắn Gi*t ૮ɦếƭ.
Tay Vũ Thiên run run cầm chiếc USB mở ra, quả nhiên đó là toàn bộ bằng chứng mà ba cậu đã thu thập được.
Hành hạ phụ nữ, làm ăn phi pháp, ***....Gia Minh hắn ta giống như một con quỷ đội lốt người.
Không được...mạng sống của Nhất Tâm đang bị đe dọa...cậu phải đi cứu cô ấy.
[……]
Lúc Gia Minh quay trở lại đã thấy Nhất Tâm nằm trong vũng máu, không biết cô ta lấy đây ra được con dao tự cứa tay mình.
“ Người đâu....mau gọi bác sĩ.”
“ Thiếu gia...cô gái này...e là... không thể qua khỏi.”
“ Lũ vô dụng các người...nếu cô ấy có mệnh hệ gì, tôi bắt các người chôn theo cô ấy.”
“ Thiếu gia...tôi...tôi chỉ có thể cố gắng hết sức. Sống ૮ɦếƭ của cô ta tôi quả thực không thể đảm bảo.”
Tên bác sĩ sợ hãi quay vào trong.
*Tít.....tít....*
Tiếng máy móc vang lên inh ỏi.
Nhất Tâm có lẽ lần này lành ít dữ nhiều rồi.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.