Sau khi một kế hoạch tỉ mĩ được vạch ra, Phương Nhã liền đến Lâm thị tìm Quản Nhạc.
Phương Nhã vừa đến cửa Lâm thị, tất cả nhân viên đều xếp thành hàng cung kính mà cúi chào bà.
Bà ta chính là thích cảm giác này, cảm giác được người người kính trọng cúi đầu. Bà ta nho nhã lịch thiệp đầu khẽ gật nhẹ mỉm cười, rồi đi đến thẳng phòng của Quản Nhạc.
Đang chăm chú làm việc, Quản Nhạc nghe tiếng mở cửa thì khó chịu nhìn lên, nhưng khi thấy người đó là mẹ mình anh liền thu lại vẻ mặt đằng đằng sát khí của mình mà mỉm cười.
"Mẹ"
Phương Nhã dịu dàng mỉm cười đi đến sofa ngồi xuống.
"Quản Nhạc, qua đây mẹ có chuyện muốn nói với con"
Quản Nhạc liền tắt laptop mà đi đến ngồi bên mẹ mình.
"Có việc gì quan trọng mà mẹ phải đến tận đây. Gọi con về là được mà"
"Việc hôn nhân đại sự của anh có được xem là quan trọng không?"
Nghe mẹ mình nhắc đến việc hôn nhân Quản Nhạc liền biết bà ta muốn nói gì, liền tìm cách lãng tránh.
"Mẹ, việc này để nói sau đi con còn có chút việc"
Quản Nhạc vừa đứng lên định đi liền bị Phương Nhã nắm được thóp mà chặn lại.
"Quản Nhạc, con đừng giả vờ nữa. Ngồi xuống nói chuyện với mẹ"
Quản Nhạc đành miễn cưỡng mà ngồi xuống.
"Quản Nhạc, con cũng biết hôn ước của Lâm gia với Cao không phải là việc đùa. Hai đứa con cũng lớn hết rồi chi bằng chúng ta cứ như lời người lớn mà làm theo"
Tại sao những việc quan trọng cả đời người như vậy lại phải nghe sự sắp đặt của người khác. Hạnh phúc của mình không phải do tự mình quyết định hay sao?
"Mẹ, con chỉ xem Kì Hân như em gái của mình thôi. Nếu tụi con lấy nhau con biết phải đối xử với cô ấy như thế nào đây?"
Nhưng Phương Nhã thì không nghĩ như vậy. Đối với bà ta hôn nhân chỉ cần môn đăng hộ đối là đủ, nếu không thì ít nhất cũng phải là đứa con gái có học thức, ngoan hiền, lễ phép chứ không phải là một đứa như con bé Uyển Nhi kia.
"Quản Nhạc, con cứ đối xử với con bé như lúc nhỏ tới giờ con đối xử với nó là được giữa hai đứa sẽ chẳng có gì thay đổi cả chỉ là có thêm một tờ giấy kết hôn mà thôi"
Có thêm một tờ giấy kết hôn sao?
Đối với bà nó chỉ là một tờ giấy kết hôn, nhưng nó lại là thứ trói buộc người ta cả một đời, việc này có thể tùy tiện được sao?
Quản Nhạc bắt đầu mất kiên nhẫn ngay với chính mẹ mình.
"Mẹ, một tờ giấy kết hôn không phải là việc nhỏ như mẹ nói. Hơn nữa giữa con và Kì Hân cũng sẽ không bao giờ xuất hiện tình cảm nam nữ"
Phương Nhã khó chịu nhìn Quản Nhạc.
"Con định để cha con dưới suối vàng không được nhắm mắt hay sao? Ngay cả di nguyện cuối cùng của ông ấy con cũng không thực hiện được"
Quản Nhạc cũng thật không ngờ mẹ mình lại dùng cha mình ra để uy hiếp anh. Rõ ràng đây chỉ là một lời hứa lúc vui của người lớn khi còn sống. Nhưng tại sao đời sau lại phải mang hạnh phúc cả đời của mình ra thực hiện chứ?
"Mẹ, việc của con con tự biết sắp xếp, sau này mẹ đừng nhắc lại chuyện này với con nữa"
"Bốp"
Phương Nhã tức đến điên người mà đứng phắt dậy, không ý thức được mà tát Quản Nhạc một cái rõ đau.
"Quản Nhạc, con là vì đứa con gái Uyển Nhi kia nên mới chống lại ta đúng không? Con nhỏ đó có cái gì tốt con nói ta xem nào? Không phải nó là đứa hại ૮ɦếƭ Đình Đình sao? Nó là đứa đáng hận chứ không phải là đứa mà con có thể vì nó mà cãi lời ta"
Tại sao lại lôi Uyển Nhi vào chuyện này? Rõ ràng là bà ta ép anh.
Tại sao lại nhắc đến chuyện của Đình Đình?
Quản Nhạc chưa bao giờ thấy mẹ mình tức giận như thế, cũng là lần đầu tiên bà đánh anh.
Không lẽ không yêu Kì Hân là anh sai sao?
Không muốn lấy Kì Hân cũng là anh sai?
Giữ Uyển Nhi bên cạnh mình lại càng sai sao?
Nhưng giờ phút này anh chỉ biết đến một việc đó là anh không thể kết hôn với Kì Hân.
Quản Nhạc đôi mắt đã bao phủ bởi mạch máu từ lâu mà đỏ ửng cả lên, đứng đối diện với mẹ mình kiên quyết.
"Mẹ, việc này không liên quan đến Uyển Nhi đừng lôi cô ấy vào. Còn cái ૮ɦếƭ của Đình Đình con nhất định sẽ điều tra rõ ràng đưa kẻ ác ra trước pháp luật luận tội"
Phương Nhã bỗng nhiên cảm thấy lo sợ, sợ cái ngày mà bà và chính con trai mình gặp nhau trên tòa án, mà bà với vai trò là bị cáo, còn con trai bà lại là bị hại. Bà sợ rằng, cả cuộc đời đấu tranh của bà đến cuối cùng lại bằng không.
"Quản Nhạc, ta nói cho con biết, con dâu nhà họ Lâm chỉ có thể là Kì Hân. Còn con bé Uyển Nhi đó cho dù con có yêu nó, ta cũng sẽ không bao giờ chấp nhận nó bước chân vào Lâm gia vì nó không đủ tư cách"
Đủ tư cách hay không đủ là việc bà ta có thể nói dễ dàng đến như vậy ư. Từ trước đến nay người không đủ tư cách nhất không phải chính là bà ta hay sao? Vậy bà lấy quyền gì để đi nói người này đủ tư cách còn người kia thì không chứ?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.